Người Bảo Vệ

Người Bảo Vệ

1. Lời nguyền

Một đao lướt qua, chỉ kịp nghe âm thanh cắt ngang sắc ngọn. Một đường kiếm kéo dài hiện trên cổ. Máu tươi tuôn ra ướt đẫm y phục. Hắn không biết trời đất này còn lại gì cho hắn nữa, chỉ là một mảng đen xì, cơ thể hắn yếu dần rồi từ từ ngã xuống.

Hắn sẽ chết, chết bên cạnh vườn hoa diên vĩ rực rỡ sắc hương này. Chuyện sáng nay, hắn đã quên rồi, chuyện hôm qua cũng không còn nhớ rõ nữa, nhưng chuyện bây giờ lần nào muốn quên cũng không được. Mới sáng nay thôi, hắn vẫn còn tươi cười cùng đám ong bướm, rạng rỡ đón thêm vài nụ hoa chớm nở. Vậy mà bây giờ hắn chỉ có thể thoi thóp mơ màng nhìn từng nụ hoa ướt đẫm máu tươi tanh tưởi.

Hắn sắp không thể trụ lại được nữa. Hắn sẽ chết ư? Hắn có thể chết rồi ư? Hay lại thêm một lần thử đầy khó khăn với hắn?

“ Poyavleniye \- Hiện lên”.

Giọng nói vừa vang lên cả bầu khung cảnh từ tối đen chuyển dần sang đỏ máu. Viên ngọc hộ thân thoát khỏi xác hắn, lơ lửng giữa không trung như không muốn rời khỏi cơ thể ấm nóng kia, nhưng chỉ một mình nó cố gắng giãy giụa là không đủ. Nó - viên ngọc hộ thân đỏ máu - đành khuất phục, yếu ớt nằm gọn trong lòng bàn tay người phụ nữ.

“ Giáo sư! Chúng con sẽ nhớ người lắm. Tình cảm bao năm giữa chúng ta con sẽ thay người sử dụng thật tốt viên ngọc này. “

Dứt lời cả ba người quay lưng rời đi để lại hắn nằm đó với chút hơi tàn.

Những người đó \- những học trò mà hắn yêu quý, những người hắn coi trọng như gia đình nhưng lại đối xử với hắn như vậy.

Hắn không hiểu, chẳng lẽ mãi hắn cũng không thể hiểu? Tình thương của hắn chưa đủ đong đầy hay lời nguyền đó chỉ cho hắn sự chấp nhận không thể phản kháng?

Lời nguyền! Thật nực cười vào lúc này hắn lại nhớ tới lời nguyền đêm đó.

Hắn là ai cơ chứ? Người đó là ai cơ chứ? Một kẻ mang thân tội lỗi như vậy sao có tư cách nhắc đến câu chuyện đêm đó. Dù cho hắn dùng tính mạng này để đổi lấy sự an nguy của hàng trăm bách tính, thì hắn vẫn là kẻ không giữ lời hứa trước tiên.

Hắn cứu nước, cứu cả vạn người thoát cuộc sống mồ hôi máu, người cầu xin sự sống thì hắn chỉ có thể giương mắt không thể làm gì được.

Tiền Quốc Vương có là kẻ tắm trên máu của dân đen, là kẻ độc tài chỉ biết hoang dâm vô độ thì hắn \- kẻ cướp nước \- vẫn chính là cướp nước. Hắn là kẻ cướp sao có thể mong cả đời bình bình an an mà sống, đây chính là cái giá hắn phải trả.

Cuộc sống này chỉ sau một đêm đã không còn là của riêng hắn. Hắn thấy bản thân thật đáng thương, đến cơ hội chết để tạ tội cũng không có, đến cơ hội thay đổi mọi chuyện cũng không thể.

Hắn hận bản thân, nếu không phải do hắn nóng vội công thành thì hắn sẽ có cơ hội cứu đứa bé đó\- đứa con trai đáng thương mạng mỏng của Vương Hậu. Cái đêm chiến loạn máu tanh trải quanh cung điện, xác binh linh chồng chéo lên nhau, ma thuật chết chóc bao phủ toàn thành lao tới với những tia sét đỏ xé nát hàng vạn linh hồn vừa thoát xác. Chính lúc đó vị thái tử đáng thương chào đời.

Sự thoát sinh là bìa chắn hùng mạnh đẩy lùi ma thuật chết chóc. Nhưng hắn không kịp. Khi hắn đến nơi mùi tang tóc đã bao trùm cả điện Vương Hậu.

“ PROKLINAT. Ta \- Vương Hậu Manja Safina nguyền rủa Alyosha Shayk sẽ phải chịu đựng nỗi đau đớn của ma thuật chết chóc bảy lần, chịu đựng nỗi đau do chính người mình yêu thương tạo nên. Ta dùng máu tiểu đồng nam khiến kẻ ta nguyền rủa khắc ghi từng cái chết vạn vạn lần không siêu thoát. “

Vương Hậu hôn lên trán đứa con đã đoản mệnh của mình, từ nơi đó giọt máu đỏ tươi hoà quyện cùng lời nguyền trườn dài những tia sáng đỏ khắp căn phòng dừng lại, xuyên qua cơ thể còn đang đau đớn tàn tạ vì chiến sự bên cửa. Hắn ngã xuống, trong lúc mê man thấy ánh mắt ngập tràn oán hận tiến lại.

“ Ta đã cầu xin ngươi, ta đã cầu xin sự bảo vệ từ ngươi cho đứa bé này. Tại sao? Chỉ cần không phải hôm nay, chỉ cần ngươi không để cầu bảo hộ vỡ thì nó đâu cần chịu đả kích của ma thuật chết chóc, nó đâu cần đến chết vẫn phải chịu mất đi một phần của bản thân để ngươi sống trong đau đớn. Ta nguyền rủa ngươi còn ngươi không có tư cách để hận ta, càng không có tư cách phá bỏ lời nguyền này. Ngươi không có. “

Hắn kiệt quệ, thôi không còn đủ tỉnh táo để tiếp tục nhớ đến lỗi lầm năm xưa.

Trong không gian mờ mịt, đen tối của những tháng ngày đông giá rết, cơ thể hắn phủ đầy tuyết lạnh cóng. Từng hạt tuyết đầu tiên rơi xuống cũng không còn tan chảy trên hơi ấm người, tất cả chỉ còn lại những âm thanh đơn điệu vi vu của gió.

Một hình bóng bé nhỏ, lẳng lặng đứng bên góc tường không biết từ bao giờ khẽ cúi đầu thở dài một hơi trầm.

“ Chúng ta đi thôi. “

Bây giờ không gian thực sự chỉ còn lại mảnh hơi tàn giữa tuyết vùi. Hai ngươi rời đi không một chút tiếng động, mỗi người một mảnh tâm tư tự hài hoà.

“ Đó là ai vậy? “

Một giọng nói trong trẻo non nớt cất lên, phá vỡ không gian tĩnh mịch.

Nó đã thấy người đàn ông ấy, chứng kiến cảnh tượng ấy. Nhưng chưa một lần bản thân tự hỏi đây là giấc mơ hay là hiện thực đã trải qua. Còn bây giờ thì nó biết rồi, hoá ra cơ thể này không hề biết nói dối, kí ức này tất cả đều là hiện thực.

“ Giáo sư Alyosha Shayk. Người trong dòng họ Shayk \- những kẻ muôn đời bảo vệ Giáo thuật Fedora. “

Bóng dáng gầy gò đằng sau lên tiếng, trả lời cho những suy nghĩ mông lung vô định phía trước.

“ Cuộc sống này, ta không có lựa chọn sao? “

Không gian lại tiếp tục rơi vào im lặng.

Nó đã ở đây, trải qua mọi chuyện, chưa từng bao giờ cảm thấy cảm xúc của bản thân lại bị bóp nghẹt đến như vậy. Ánh mắt của người đàn ông lúc đó: một ánh mắt chứa đầy ân cần, dịu dàng, thân thương trước những kẻ tâm tàn độc ngấm đến tận máu thịt.

Nó nhớ lại lưỡi đao lúc ấy: một nhát đao sắc lẹm, thẳng tắt, đơn điệu cướp đi sự sống, nó rùng mình ớn lạnh. Phải thù hằn đến mức như nào mới có thể ra tay quyết đoán, không một chút vướng bận tới như vậy?

“ Họ là ai? “

Nó hỏi, lời nói vô định không cần tìm kiếm một câu trả lời.

“ Những người đó ngài không cần nhớ nhưng không được phép quên. “

Là sao? Nó không được quên?

Người phụ nữ này chưa bao giờ nói những câu dễ hiểu, lần này cũng vậy. Cô ta đưa nó tới đây, không để cứu người, không để giúp người mà chỉ là lặng im quan sát. Người phụ nữ như vậy thật sự mới là đáng sợ tới mức nào.

“ Vận mệnh đó của ta, thôi cứ để nó trôi theo tự nhiên, không cần cầu cưỡng. Ngươi đã để ta tới đây hôm nay thì cũng biết rằng ta sẽ lựa chọn thế nào, đúng không? “

Câu nói của nó nhẹ nhàng đến não lòng. Nó cụp hàng mi xuống, ngước mặt lên trời đón lấy những hạt tuyết vừa chạm đã vội tan. Đây chính là cảm giác mà người trong kia không thể nào cảm nhận được: một sự lạnh giá vừa chạm vào đã vội tan biến, chỉ kịp thấy mà không thể lưu giữ.

Lần này sẽ khác chứ? Lần này nó quyết định như vậy, không cầu mong kết cục sẽ thực sự khác đi, chỉ cầu xin lúc con người kia nằm lại nơi đó, nó có thể đường hoàng đứng bên cạnh mà nói rằng: Ngài đã sống cuộc sống này quá vất vả rồi, hãy nghỉ ngơi chút đi, con sẽ hoàn thành nốt những điều mà người chưa thể.

Hot

Comments

✿Hàn Y_Yuen

✿Hàn Y_Yuen

oki 👌

2022-01-22

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play