Giáo sư Alyosha rời cung điện trở về khi đã quá chiều. Tiếng gióng trống, tiếng ngựa gõ móng, tiếng người cười đùa, tất cả mọi âm thanh đều không thể rơi vào tai hắn. Hắn bước đi trong vô thức, cảm giác mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt. Hắn cần phải sốc lại tinh thần để quay trở về Giáo thuật, nghĩ tới đây hắn liều mạng, cắm đầu đi về phía trước.
Nhưng toàn thân mệt nhoài uể oải, không muốn cất bước. Hắn nhớ lại, lúc tới cung điện chẳng phải có thấy qua một quán rượu hay sao? Đó chính là nơi hắn cần nhất trong lúc này, một nơi đông đúc, nhộn nhịp thích hợp để giải toả tâm trạng.
“ Này anh bạn! Có muốn vào uống một ly với quý cô xinh đẹp ở đây không? “
Một giọng nói từ đằng sau vang lên. Hắn quay mặt lại, nhìn ngơ ngác. Người đàn ông lên tiếng lúc nãy quàng tay lên cổ hắn làm thân, kéo đi như thể vừa gặp lại một người thân quen lâu ngày.
“ Ta thấy ông bạn vừa nhìn ngang ngó dọc như vậy chắc là đang kiếm thứ gì đó. Bộ dạng ông chắc là trốn hầu hạ đám quý tộc, lẻn vào chợ Nan này uống rượu. Phải không? “
Hắn gượng cười gật đầu nhìn tên dân đen trước mặt.
Chợ Nan, hắn giật mình nhìn xung quanh, nơi hắn định đến vốn không phải đây. Hắn đâu có ý định buôn trộm vàng, bạc, trang sức quý hiếm, động vật hoang dã nguyên sơ như một kẻ chợ búa nơi đây.
Hắn quay người rời đi nhưng tên dân đen vẫn cố bám lấy không thôi. Chắc tên đó nghĩ hắn cũng là những kẻ tầm thường vào ra nơi này kiếm chút lợi nhuận, nên cố mồi chài mong moi móc chút vàng vụn.
Hắn được dẫn đến trước một quán rượu ọp ẹp cũ rích nhưng khá đông người. Chưa cần đến gần, mùi rượu thơm lừng đã xộc thẳng vào mũi đến ngất ngây.
Vừa bước vào, mọi ánh mắt liền đổ đồn lên người một kẻ với bộ y phục rộng quá khổ, đầu tóc rối loạn, gương mặt hốc hác như kẻ hầu dưới nhà mặc trộm y phục vương tộc. Hắn đoán chắc rằng những người nơi đây đều có suy nghĩ như vậy. Ánh mắt nói lên tất cả.
Hắn liếc nhìn xung quanh rồi tiến tới một góc phòng. Một người tiếp rượu ăn mặc hở hang đến chỗ hắn đong đưa ánh mắt một hồi mới lên tiếng:
“Ngài đây là muốn …”
“ Cho ta một đĩa lạc và một chai rượu lâu năm nhất ở đây. “ Hắn ngắt lời.
Hắn tỏ ý không muốn bị làm phiền khiến cô nàng tiếp rượu đỏ bừng mặt bỏ sang bàn khác.
Một mình một góc \- không người quen biết, không ai hỏi chuyện, không phiền hà đến ai, hắn lại suy nghĩ một câu chuyện viển vông: nếu trường giáo thuật chưa từng động vào chính sự thì sẽ ra sao nhỉ?
“ Ta nghe nói phía bên kia cầu có một quán hàng mới dựng. Ta chưa từng gặp chủ hàng nơi đó. Nghe nói họ từ nơi khác về đây tìm người. “
Một vị khách lớn tiếng hỏi nữ nhân tiếp rượu, cắt đứt đi đoạn cảm tính của hắn.
“ Ai lại nhận người thân ở khu chợ này? Chỉ là mưu mô của mấy tiện nô muốn bán đồ mà thôi. “
Người phụ nữ tiếp rượu cười cười nói nói đong đưa mấy vị khách say xỉn tọc mạch chịu chi tiền.
“ Ở đây cái gì mà chả bán được. Có tiền thì đến trứng phượng hoàng còn mua được ấy.”
Người đàn ông dẫn hắn vào lớn tiếng hoà cùng âm thanh cười nói.
Hắn trả tiền rượu, trực tiếp rời đi. Có lẽ những chỗ như này cuối cùng vẫn không hợp.
Mùi rượu vẫn thoảng thấp bên sống mũi, miên man, rực người. Lần này tâm trí hắn đã khá hơn rất nhiều, nhưng dường như có cái gì đó đang thôi thúc hắn bước qua cây cầu, dừng lại trước một cửa hàng: Cửa hàng gậy Luka.
Hắn cứ thế đấy cửa bước vào như thể nơi đây chính là một phần thân thuộc.
Bên trong trống không, thứ duy nhất khiến hắn chú ý là sàn nhà. Sàn nhà ghồ ghề, được ghép bằng những tấm gỗ kì lạ với kích thước khác nhau. Có những miếng như vừa mới làm hôm qua, có những miếng nghe thấy cả tiếng cót két của đàn mọt đang mở tiệc bên trong.
“ Có ai ở đây không ? Tôi muốn mua đồ.“
Hắn cất cao giọng về phía đen đằng trước. Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng vang vọng lại. Hắn đứng đợi, trầm ngâm chắc nịch sẽ có một người bước ra.
Một lúc sau, xuất hiện hai bóng người: một người phụ nữ tầm tứ tuần và một đứa trẻ đứng nép đằng sau chỉ dám ngó nửa mặt ra nhìn. Đứa trẻ trùm kín người duy chỉ hở đôi mắt đỏ. Hắn ngạc nhiên, bản thân phản xạ lùi lại một bước.
Người phụ nữ mặc áo choàng dài kín người từ từ tiến đến trước mặt hắn nhìn chăm chú một lúc rồi cười khẩy hỏi :
“ Ngài cần một cây gậy để chống đỡ ma thuật đen sao? Hay để tự tin bản thân thêm chút?”
“ Đó không phải câu hỏi mà một người bán hàng nên hỏi. Ma thuật đen không phải thứ được phép tồn tại.”
Hắn ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi quát vào mặt người phụ nữ.
Trái với những gì hắn nghĩ sẽ xảy ra, người phụ nữ cười lớn, quay lưng lại, đẩy đứa trẻ lui về một góc trong bóng tối.
“ Ta từng là một người đọc tâm. Điều ta biết ngài cũng biết. Điều ta nói ngài cũng hiểu. Ta là một người bán hàng , ta cần hiểu những điều cơ bản về luật cấm, nhưng ta cũng phải phục vụ những người như ngài. Ta sẽ không nói điều đó với bất cứ ai.”
Dứt câu người phụ nữ quay người nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn như một con cừu non bị người ta nhìn thấu liền quay mặt.
“ Ta có một sự lựa chọn không tồi dành cho ngài: một cây gậy được làm từ gỗ Bocote \- loại gỗ khan hiếm, chịu lực tốt, màu sắc ngựa vằn khá bắt mắt, phần đầu bo tròn bằng bạc quý giá. Điều đặc bên trong là máu phượng hoàng đã qua ba lần tái sinh.”
Người phụ nữ đi tới một góc sàn, dẫm mạnh xuống, những miếng gỗ từ từ tách ra, một miếng xấu xí vỡ vụn trải khắp sàn, cây gây chồi lên. Hắn sững người nhìn cây gậy không chớp mắt, bản thân như mất kiềm chế tiến về phía trước.
“ Không! Ngài không nên có nó. Ngài dễ lún vào ma thuật đen nếu nó ở cạnh.”
Người phụ nữ đẩy chiêc gậy xuống dưới, không khí trở nên căng thẳng. Hắn vẫn đang mơ hồ chưa hiểu ra chuyện gì thì trong bóng tối “ Vụt “ qua mặt hắn. Trong vô thức đỡ lấy: một cây gậy.
“ Gỗ đen tại Lục Địa Đen. Toàn thân dài hai thước hai, bên trong là sợi mây cùng với… cùng…”
Hắn vừa chạm vào đã kịp thấy hết bên trong, cả hai như đang hoà làm một với nhau. Sâu trong tâm hồn hắn bất chợt cảm thấy thanh thoát đến lạ. Đã rất lâu rồi, hắn chưa cảm thấy lại dạng xúc cảm như vậy, bản thân hắn trở lại những tháng ngày yếu ớt trước kia, những lúc cần lắm một nơi để dựa vào. Nhưng hắn không thể nhìn thấy thứ còn lại bên trong, ánh mắt ngơ ngác nhìn người phụ nữ muốn cất lời hỏi.
“ Có vẻ như đây mới là thứ chính ngài cần. Cây gậy này không thể cho ngài biết thứ duy nhất đó được.”
Hắn nắm chặt cây gậy trong tay, ngây người chăm chút quan sát. Hẳn đây chính là một cây gậy đã quá đỗi cũ kĩ với phần tay cầm mòn nhẵn nhụi, phần chân trầy xước không ít. Hắn tò mò, người chủ trước của nó đâu rồi? Cây gậy tuy cũ nhưng vẫn chắc chắn như vậy chẳng lẽ người trước đó đã không còn nữa? Vậy hắn nhận lấy nó có phải sẽ xúc phạm tới người đã khuất hay không?
Hắn đưa cặp mắt nhìn khắp gian phòng trống vắng. Người phụ nữ cùng đứa trẻ đã rời đi từ bao giờ, không một chút tiếng động, để lại hắn với cây gậy trên tay vẫn còn đang hoang mang với cuộc gặp gỡ này.
Updated 28 Episodes
Comments
✿Hàn Y_Yuen
😺
2022-01-22
1