Trương Đan Thanh đưa mắt nhướn nhìn theo cánh tay cho đến khuôn mặt anh.
Cô khẽ gật đầu.
Một khuôn mặt sáng rỡ. Mọi cử chỉ của anh như ánh nắng ấm áp.
Tiếc thay ánh nắng đó không rọi vào cô.
Những nỗi khát khao trong cô về anh chỉ làm cô càng thêm đau đớn.
"Anh đang nói với Đan Thanh..."
Âm thanh ấy dần dần nhỏ lại.
Khi tiếng chuông cửa ngân lên một lần nữa…
Bóng dáng ấy khuất dần.
Cũng chính là lúc bầu trời tối sầm trước mắt Trương Đan Thanh.
Thứ đọng ngay đáy mắt Trương Đan Thanh bỗng dâng trào và tràn ra trên khuôn mặt.
Cô muốn trốn đâu đó ngay lúc này…
Bởi vì hai bàn tay không thể lau hết được nước mắt.
Bởi vì bộ dạng cô trông thật thê thảm.
Bánh cheesecake hôm nay…
Mặn hơn mọi lần!
Chiếc bánh đang dang dở.
Mối tình đơn phương của Trương Đan Thanh đã tan vỡ.
Chuông cửa yên ắng tiếng thanh thanh.
Trương Đan Thanh đau đớn lòng.
Từ hôm ấy, Trương Đan Thanh không khỏe.
Cô có ráng không vì chuyện tư mà nghỉ làm ảnh hưởng công việc.
Đi làm được một ngày nhưng quả thật cô đã dính bệnh cảm.
Hôm nay Trương Đan Thanh đang xin nghỉ ở công ty tiện thể đưa ông Trương Thanh Tịnh đi khám tổng quát.
Trương Đan Thanh bước ra khỏi nhà vệ sinh của bệnh viện.
"Đan Thanh kìa!"
Khi nghe được tiếng ba cô - ông Tịnh đang kêu gọi, Trương Đan Thanh lấy lại thần sắc ổn định.
Bởi vì mẹ của Lâm Hải Quân - bà Đinh Thị Loan đang nói chuyện với ông ở đằng trước.
Không nghĩ cũng biết hai người họ đang nói vấn đề gì.
Trương Đan Thanh nắm chặt lấy chiếc túi của mình rồi buông lỏng nở nụ cười.
"Dì Loan..."
Bà Đinh Thị Loan mặt có chút hờn dỗi.
"Gì thì gì cũng không thèm đến chơi nữa... Có phải định cả đời này không gặp ta không?"
Trương Đan Thanh cười một chút.
"Không có, mấy ngày nay con bận mà..."
"Cũng tiện thể, thằng Quân kêu dì mua cho con giỏ cam ăn giải cảm. Tính xong việc sẽ qua thăm ba bố con. Gặp đây rồi đưa luôn cho con nè..."
Bà Loan đưa cho cô.
Trương Đan Thanh nhìn lấy tay của của bà Loan.
Giỏ cam ăn giải cảm…
Anh đúng thật là một người rất biết quan tâm người khác.
Cô chỉ vừa xin nghỉ sáng nay đã truyền đến tai mẹ con anh.
Sự chăm sóc này có lẽ đối với cô hiện tại...
Thật không muốn nhận lấy...
Bởi vì nhận sẽ chỉ giày vò cảm xúc mà cô đang cố gắng sắp xếp lại.
Nhưng vốn cảm xúc này là của riêng cô.
Làm sao đòi hỏi người khác thấu hiểu được.
Trương Đan Thanh nhận lấy giỏ cam bất đắc dĩ, mũi hít vào một loạt suy nghĩ.
"Thấy chưa, không chịu giữ gìn sức khỏe!"
Bà Loan tiện tay đánh vào mông cô một phát.
"A đau..."
Cô lấy tay xoa xoa, khuôn mặt có chút nũng nịu với bà.
Ông Tịnh một bên thấy vậy cũng khẽ cười.
Mối quan hệ tốt như thế này thật tiếc...
Dễ gì có được một người mẹ chồng thân thiết như thế.
Nhưng không may cho con gái ông, người con rể mà ông nhắm tới lại không yêu con bé.
Ông Tịnh nuốt vào một chút những suy nghĩ.
Vẻ mặt buồn trông thấy của ông sớm đã bị bà Loan và Đan Thanh phát hiện.
Cả ba người…
Lại rơi vào một chút trầm tư.
Ông Tịnh có thể buồn không nói.
Nhưng bà Loan nghĩ đến lại cứ muốn khóc. Khóe mắt bà đỏ rơm rớm lệ.
Bà từng vẽ vời hạnh phúc của tụi nhỏ đến đâu chứ. Bây giờ hai đứa nói một tiếng lại thôi. Hai đứa từ nhỏ đã thân thiết thế kia mà...
Nhưng dù sao có khóc lóc thì đó cũng chỉ là ước muốn của bà.
Quan trọng nhất là cuộc sống của hai đứa đều được hạnh phúc với lựa chọn của mình.
Bà Loan tự nghĩ nên dẹp bớt khát khao trong lòng mình lại…
Trương Đan Thanh thấy bà Loan mếu máo khiến cô cũng lây lan.
Tay cô siết chặt chiếc túi của mình lần nữa.
Nỗi buồn này dễ gì tan biến nhanh đến thế…
Tây Linh đẹp nhất là về đêm. Ánh đèn đường rũ xuống một giàn. Người đứng trên nhìn xuống chẳng khác nào đang nhìn một dãy ngân hà.
Trương Đan Thanh nhìn ngắm đến thỏa lòng.
Một bàn tay dịu dàng ôm lấy eo cô.
"Tiên nữ nào đang ngắm cảnh trần gian?"
Cô có hơi giật mình nhưng giọng nói ngọt ngào khiến Trương Đan Thanh yên tâm ngoái nhìn, là đồng nghiệp của cô - Nguyễn Hoài Yến.
Nguyễn Hoài Yến hôm nay rất xinh đẹp trong một bộ dạ hội ôm sát người màu đen.
Nguyễn Hoài Yến nhìn Trương Đan Thanh quay lại mà không khỏi rời mắt.
Trương Đan Thanh không mặc đầm body khoe cơ thể, chỉ là một chiếc đầm xòe cúp ngực nhẹ nhàng đơn giản màu trắng. Phần ngực lộ ra chút khe rãnh khiến người khác chăm chú nhìn vì tò mò sâu hơn nữa.
Bình thường Trương Đan Thanh cũng chỉ trang điểm nhẹ như vậy nhưng hôm nay sao nhìn lại đẹp như thế?
"Không được rồi..."
Nguyễn Hoài Yến cau mày lắc đầu.
"Chuyện gì?"
Trương Đan Thanh nhướng mí hỏi Nguyễn Hoài Yến.
Nhìn biểu tình của Nguyễn Hoài Yến khiến cô hơi lo.
Hôm nay cô ăn mặc không hợp lệ sao?
Nguyễn Hoài Yến châu môi ngắm nhìn đến cau cả mày.
Nhìn đôi mắt to tròn quá đỗi xinh đẹp, đôi môi mọng nước với màu sắc nhẹ nhàng như cánh hoa mềm của Trương Đan Thanh, Nguyễn Hoài Yến cô đây nữ thẳng còn có chút xúc động.
"Tại sao không có nhiều bữa tiệc thế này để gột rửa mắt nhỉ? Hôm nay Đan Thanh chị quá là xuất sắc. Không cần làm gì nhiều cũng chiếm hết spotlight!"
Trương Đan Thanh biểu cảm trời ạ, thở cái khì hắt ra.
Vỡ lẽ là đang khen cô…
Trương Đan Thanh cười xì một cái.
"Nên có nhiều như vầy để ai đó khoe dáng người đầy bốc lửa thế này..."
Trương Đan Thanh khuôn mặt trở nên hưởng thụ nhìn Nguyễn Hoài Yến mà vẽ hình chữ S.
"Nói thật đi, chuẩn bị bao lâu rồi? Đẹp như vậy hôm nay tính đổ gục anh nào?"
Trương Đan Thanh tay cũng ôm lấy eo Nguyễn Hoài Yến, khuôn mặt có phần gian xảo.
"Chị xem có đổ em không chứ em là gục sát đất với chị đó!"
Nguyễn Hoài Yến nâng cằm của Trương Đan Thanh.
Trương Đan Thanh được thế tiện tay đánh mông Nguyễn Hoài Yến một phát.
“Ây da... Sao quýnh em… Lệch hết đồ độn nè..."
Nguyễn Hoài Yến chỉnh chỉnh sửa sửa cái mông của mình khiến Trương Đan Thanh cười phá lên xinh đến nhường nào.
Nhìn người phụ nữ đấy đầy duyên dáng khi cười…
Ở đây có một người đàn ông mỉm cười an nguyện mà uống một hớp rượu.
Anh điềm đạm đặt chiếc ly nhẹ nhàng xuống bàn, dường như có lấy hơi hít vào một chút rồi tiếp bước đến hai cô gái.
Trương Đan Thanh nhìn thấy anh tiến đến đành thu chút sảng khoái mà cúi đầu.
"Chào anh - Giám Đốc Trọng!"
Trong khi em gái anh vẫn còn đứng đấy chỉnh trang lại nũng nịu.
"Anh... hai..."
Nguyễn Phú Trọng tủm tỉm hỏi
"Hai người đẹp đang nói gì vui?"
Nguyễn Phú Trọng trong một bộ vest màu đen huyền nhưng lại đầy ấm áp.
Khuôn mặt anh điển trai đến nổi Nguyễn Hoài Yến cũng tự hào.
"Không có gì cả, chỉ là đang khen nhau thôi..."
Trương Đan Thanh ngại ngùng cười nói.
"Anh hai sao rãnh lại đến đây?"
Nguyễn Hoài Yến không tỏ rõ nhưng cô cố ý để lại cho anh mình ánh mắt biết tuốt của cô.
Bao nhiêu lần rồi cô đã bắt gặp ánh mắt thâm tình của ông anh để lên người Trương Đan Thanh cũng không đếm xuể.
Thích người ta rất nhiều.
Mà không dám nói!
Không ngờ anh cô đẹp trai lai láng, tài giỏi có thừa, gia cảnh cũng không chê vào đâu được mà lại khép nép chỉ biết ngắm nhìn người đẹp.
Nguyễn Hoài Yến nhìn ông anh đến trề môi một chút.
Sau đó, cô lại nhìn bà chị xinh đẹp kế bên.
Nhưng cũng đáng, Trương Đan Thanh tuy gia cảnh không khá nhưng có sắc đẹp dịu dàng, rất tài giỏi và chăm chỉ.
👍
Updated 260 Episodes
Comments