CHƯƠNG II : ĐÀO HÔN BẰNG CÁCH TÌM NGƯỜI ĐỂ PHÁ THÂN.

"Haizz, em có muốn huỷ hôn vừa uy tín vừa thành công không?"

Nghe Nhạc Thư Sênh nói vậy sắc mặt của Mộng Linh San thay đổi. Nếu như nét mặt một phút về trước là một biểu cảm khó chịu đăm đăm thì sau lời nói ấy lại khiến cho sắc mặt từ khó coi sang tươi tắn như ánh hào quang rạo rực.

"Ể, chị có cách giúp em sao?"

"Sênh Sênh, chị nói cho em biết đi nào!"

Ánh mắt hào hứng của Mộng Linh San sáng lên như những vị tinh tú trên bầu trời.

Nhạc Thư Sênh đắc ý mà vỗ ngực tự hào như một bà chủ trúng số độc đắc.

"Dĩ nhiên rồi! Chị là ai cơ chứ!"

Nhạc Thư Sênh vỗ ngực và tự đắc tính kiêu ngạo của mình.

"Chị là Nhạc Thư Sênh! Là học tỷ của em cơ mà!"

Lời nói ấy càng làm trong lòng của Mộng Linh San thêm phần hưng phấn. Cô vội vàng rời khỏi bàn piano mà lại gần quỳ gối xuống mà ôm lấy hai chân Nhạc Thư Sênh, cái miệng lẻo mép của cô bắt đầu vào hành trình nịnh nọt.

"Ôi chị gái yêu quý của em! Chị biết không, từ lúc mới học tập dưới mái trường này, chị là người em yêu quý nhất!"

Nhạc Thư Sênh không nhịn được cười với màn mở đầu nịnh bợ của cô, chị vội lấy tay che đi nụ cười khoái chí ấy. Còn cô vẫn tiếp tục công việc nịnh bợ của mình.

"Nếu như gia đình em là số một thì không một ai chiếm vị trí số hai chỉ riêng chị!"

"Hả, phụt...! Khụ khụ khụ...! Ôi mẹ tôi ơi! Sặc chết tôi rồi!"

Nhạc Thư Sênh không ngờ cô lại chọn đúng thời điểm mình đang uống trà sữa mà nói vị sến súa như vậy. Cô đã sặc rồi, thật sự sặc lên mũi rồi truyền đến não rồi!

"Cách tốt nhất là nói thẳng với gia đình bên kia, yêu cầu họ huỷ hôn ước là ổn ngay thôi!"

"Em nghĩ xem, không bằng gì là hơn hết khi mình trực tiếp gặp bên kia nói ra hết nỗi lòng không muốn của mình."

Nhạc Thư Sênh vừa nói ngắt đoạn vừa thưởng thức hương vị ngọt ngào của trà sữa.

"Như vậy vừa uy tín vừa tốn công khuyên ngăn mẹ em."

Lời nói của Nhạc Thơ Sênh khiến cho sắc mặt phấn khởi của Mộng Linh San thay đổi, mặt cô ủ rũ như hoa héo giữa nắng tháng ba, chân bước nặng nề quay trở lại ngồi vào chỗ mà tiếp tục đàn. Dường như bản nhạc lần này cô đàn lại mang thêm một nỗi buồn u sầu.

"Lại là biểu cảm khó coi rồi!"

Nhạc Thư Sênh nhìn nét mặt thay đổi của Mộng Linh San mà lắc đầu thở dài nghĩ thầm.

Aiya tuổi trẻ mà nói sao bây giờ? Nhạc Thư Sênh ngoài miệng nói trôi chảy như thế nhưng nội tâm sâu thẳm trong cõi lòng chị là cảm thấy thích thú khi có người lập hôn ước với mình.

"Nếu là chị, có người có hôn ước với chị, muốn cưới chị thì chị vẫn miễn cưỡng mà chấp nhận."

Mộng Linh San nghe học tỷ nói vậy vô cùng ngạc nhiên. Cô dừng tay khỏi những phím đàn, mắt to tròn phóng về phía nét mặt ung dung kia.

"Hở, chị nói chị sẽ chấp nhận hôn sự do ba mẹ sắp đặt sao?"

Trong lòng cô không khỏi khâm phục mà dặn hỏi Nhạc Thư Sênh.

Nhạc Thư Sênh không cần nghĩ ngợi gì mà cứ thế trả lời một cách tự nhiên.

"Dĩ nhiên! Vừa tốt cho gia đình mình lại càng có lợi cho bản thân mình nữa!"

Nhạc Thư Sênh nói đến đây, lý trí của cô dần chìm đắm vào cơn say của ảo tưởng, miệng không ngừng cười thầm.

"Vừa gả vào gia đình có gia thế, được sống trong nhung lụa, sáng ngủ đến tám chín giờ không cần ai phải đập cửa gọi dậy. Thức ăn nấu chín dâng lên tận miệng. Haha em không nghĩ như vậy là thích sao? Chị cảm thấy em là một cô gái vô cùng may mắn đó nha, vừa xinh đẹp dịu dàng, vóc dáng hoàn hảo vòng nào ra vòng đấy, cứ gọi là "ngực tấn công mông phòng thủ" như vậy thì khối người theo đuổi."

Nhạc Thư Sênh buông ly trà sữa xuống, mặt đối diện mặt với Mộng Linh San không ngừng phát ra âm thanh khen ngợi.

"Chị còn nhớ lần đầu gặp em là lần em mới bước chân vào ngôi trường này, những nam sinh năm hai năm ba thậm chí có cả nam sinh năm cuối khi nhìn em từ ánh nhìn đầu tiên đã cảm thấy thèm rớt nước miếng rồi! Chậc chậc, em như này mà kết hôn sớm thì cũng hơi phí đó à nhen!"

"Eo ơi! Sao sến súa vậy? Sênh Sênh à, chị làm ơn cất giùm em cái giọng điệu cợt giỡn của chị đi có được không? Nghe chị nói mà em sởn hết cả gai ốc rồi đây!"

Mộng Linh San thật sự không còn lời nói nào để mà đáp trả lại vị học tỷ. Thật cạn lời khi phải nói chuyện sai người sai thời điểm như vậy, cảm giác lúc ấy sẽ ra sao khi cô bực tức với vị học tỷ này?

Có phải chị ta đang khịa cô bằng những lời nói ấy sao?

Ẩn sâu trong hàm ý là đang khen hay đang chê bai số phận đào hoa của cô?

Cái này phải nói là do gen di truyền, Mộng Linh San cô đây được thừa hưởng mọi nét đẹp của bố cô và bà ngoại của cô cho nên mới có nhiều chàng trai mê mẩn trước vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành này của cô.

"Chị nói thật cơ mà! Một câu không không hề nói dối! Nếu như Nhạc Thư Sênh này mà nói dối học muội của mình chị đây sẽ ế cả đời."

Mộng Linh San hừ lạnh một cái, sau đó trề môi mà đánh trống lảng lời khảng định của Nhạc Thư Sênh.

"Vớ vẩn! Rất là mất thời gian!"

"Con bé này! Mày chẳng tin chị gì cả! Ít ra mày cũng phải giữ cho chị mày một chút uy tín chứ!"

Nhạc Thư Sênh nhìn biểu cảm uẫn ức của Mộng Linh San mà tặng cô một cái củng rõ đau vào trán.

"Ui, đau đó nha! Không thèm chơi với chị nữa! Chị lượn ra chỗ khác cho nước nó trong đê!"

Mộng Linh San ruột gan não nề thất vọng mà quay sang đàn khúc nhạc theo mạch cảm xúc của mình. Vừa đàn cô vừa thở từng hơi thật khiến người ta ngao ngán.

Haiz... haiz... haiz...

Đôi mắt của Nhạc Thư Sênh hệt như một con nai ngơ ngác khi lạc bầy, trợn to mắt mà nhìn vào thân ảnh uể oải của cô, trong mắt của Nhạc Thư Sênh lúc này lại cảm thấy cô rất đáng yêu.

"Bé yêu, chỉ là một hôn sự thôi mà, có nhất thiết cưng phải thở dài đến vậy không? Nhìn đi này, khuôn mặt xinh đẹp lúc trước của em đâu, mặt méo mó quá cơ!"

Mộng Linh San lắc đầu đầy ngán ngẩm song không ngừng thở dài.

"Aiya, chị không phải là người trong cuộc sao mà hiểu được cơ chứ! Hạnh phúc không bền khi không nhận được lòng tin yêu từ hai phía!"

Đó là suy nghĩ riêng của tâm hồn ngây thơ trong trẻo của Mộng Linh San, riêng Nhạc Thư Sênh cô lại có suy nghĩ chín chắn trưởng thành hơn. Dù sao Nhạc Thư Sênh cũng là thiếu nữ đã hai mươi bốn tuổi rồi cơ mà, đã từng trải qua bao vị ngọt pha trộn đắng cay của tình yêu, thấu hiểu mọi tâm tư tình cảm của hai người khi yêu nhau.

"Em không nghe qua câu ‘lửa gần rơm lâu ngày cũng bén’ sao? Cứ ở lâu với nhau đi, vào một ngày nào đó cũng sẽ hiểu nhau, cũng nhanh chóng đắm chìm trong niềm vui hạnh phúc của gia đình thôi!"

"Gì? Từ bao giờ chị lại biết dùng câu đối để thuyết trình về hạnh phúc gia đình với em? Cứ như chị là người từng trải không bằng!"

Nhạc Thư Sênh đứng dậy lại gần phía Mộng Linh San gõ nhẹ vào trán cô mà gầm nhẹ.

"Tổ tông nhà em! Em không biết chị từng có rất nhiều người yêu rồi sao? Tại sao chị lại không biết cơ chứ!

Mộng Linh San gãi đầu giả vờ hiểu ý.

"À à, em biết chứ! Trong trường ai mà chả biết chị là người hay thay lòng đổi dạ, thay người yêu như thay áo, tính đổi người yêu của chị lại giống tính cách của một CEO quyền quý!"

Nhạc Thư Sênh lửa giật phập phồng trong lòng, ánh mắt tràn ngập trong lửa hận mà trừng cô.

"Này này, em đây là đang chọc tức chị sao? Tính gọi đòn không mất tiền sao?"

Thấy học tỷ tức giận, Mộng Linh San vội vàng cắn đầu lưỡi sám hối, cô chắp hai tay mà xin lỗi Nhạc Thư Sênh.

"Á, em sau rồi! Chị đừng tức giận với em nhé! Tội nghiệp em lắm!"

"Hử, tội nghiệp em sao? Tội nghiệp cho em thì ai chịu đựng sự tổn thương của lời nói em thay chị đây?"

Nhạc Thư Sênh thật sự nổi lên máu giận rồi, cô không ngừng nhéo má của Mộng Linh San, nhéo đến nỗi hai má sưng phù đỏ ửng lên.

"Phạt em vì đã trêu tức chị! Mau đàn khúc nhạc "Cửu ly trùng biệt" để lấy lòng chị, mau lên!"

Nhạc Thư Sênh ra lệnh cho Mộng Linh San đàn một khúc nhạc mà cô chưa từng tập luyện.

Mộng Linh San mắt chữ a mồm chữ o mà gãi đầu tỏ ra vẻ ngu ngốc.

"Hở, khúc này, khúc này mới phát hành hôm qua, em chưa từng nghe qua mà chị đã bắt em tấu sao? Chị thật là ác!"

Nhìn bộ dạng của cô, Nhạc Thư Sênh thêm phần đắc ý.

"Mặc kệ em, ai bảo em không nghe cơ, cho chừa cái tội thích khịa người khác!"

Mộng Linh San nước mắt ngắn nước mắt dài mà miễn cưỡng đàn bừa một khúc nhạc nào đó để làm vừa lòng học tỷ.

Đàn được một lúc, Nhạc Thư Sênh đột nhiên nhận được cuộc gọi từ ai đó. Cô vội vàng rời khỏi căn phòng tập để lại Mộng Linh San đang bơ vơ lạc lõng ở nơi đây.

Trước khi tấm thân Nhạc Thư Sênh khuất dạng phía sau cánh cửa, lời nói cuối cùng của cô để lại đập vào tai Mộng Linh San là một lời nói khiến lòng người phải phân tâm.

"Nếu em muốn huỷ hôn một cách nhanh gọn thì chi bằng tìm người phá thân đi."

Tìm người phá thân?

Chẳng lẽ đường đường là một thiên kim tiểu thư con nhà danh giá lại bị xô đẩy đến bước đường cùng này sao?

Chẳng qua chỉ tìm một tên trai bao qua đem, sau đó ném cho hắn chút tiền rồi mọi chuyện coi như được giải quyết xong.

Thẫm trong lòng, Mộng Linh San để lộ trên gương mặt xinh đẹp một nụ cười đầy tính toán.

Hot

Comments

Agnes

Agnes

Hào quang nữ chính đây ư:)?

2022-05-09

1

tâm hồn TRONG SÁNG 🌝🌚

tâm hồn TRONG SÁNG 🌝🌚

.....

2022-04-19

0

hallo

hallo

ui trời...thú vị quá đi, hào quang nu9 đây rồi

2022-04-18

4

Toàn bộ
Chapter
1 CHƯƠNG 0: ÁNG VĂN ĐẦU.
2 CHƯƠNG I : ĐÀO HÔN VỪA UY TÍN VỪA THÀNH CÔNG.
3 CHƯƠNG II : ĐÀO HÔN BẰNG CÁCH TÌM NGƯỜI ĐỂ PHÁ THÂN.
4 CHƯƠNG III : KẾ HOẠCH PHÁ THÂN.
5 CHƯƠNG IV : LẦN ĐẦU TIÊN ĐẶT CHÂN VÀO KHÁCH SẠN.
6 CHƯƠNG V : MÈO HOANG.
7 CHƯƠNG VI : TRÊU GHẸO (H).
8 CHƯƠNG VlI : MỘT ĐÊM ƯỚT ÁT (H+).
9 CHƯƠNG VIII : QUẤN QUÝT KHÔNG RỜI (H+).
10 CHƯƠNG IX : TRỞ VỀ.
11 CHƯƠNG X : BÍ MẬT BỊ PHÁT HIỆN.
12 CHƯƠNG XI : SÁNG SỚM.
13 CHƯƠNG XII : TƯƠNG KẾ TỰU KẾ.
14 CHƯƠNG Xlll : KHÔNG MUỐN LẤY CHỒNG.
15 CHƯƠNG XIV : KẾ HOẠCH A THẤT BẠI.
16 CHƯƠNG XV : MIỄN CƯỠNG GẶP MẶT.
17 CHƯƠNG XVI : LẬT MẶT NGAY TỨC KHẮC.
18 CHƯƠNG XVII : SẼ TRẢ GIÁ.
19 CHƯƠNG XVIll : TRÒ CHƠI.
20 CHƯƠNG XIX : GAN DẠ HÔN.
21 CHƯƠNG XX : HIỂU ĐƯỢC NGẦM Ý.
22 CHƯƠNG XXI: CƠ THỂ TRONG TRUYỀN THUYẾT.
23 CHƯƠNG XXII : ĐỔI VỊ TRÍ CHO NHAU.
24 CHƯƠNG XXIII : CÒN NON VÀ XANH.
25 CHƯƠNG XXIV : CHẠY ĐÂU CHO THOÁT.
26 CHƯƠNG XXV : KHÔNG GIAN KÍCH TÌNH.
27 CHƯƠNG XXVI : PHŨ PHÀNG.
28 CHƯƠNG XXVII : VỀ CHUNG MỘT NHÀ.
29 CHƯƠNG XXVIII : BỮA SÁNG.
30 CHƯƠNG XXIX : KHÓ CHỊU TRONG NGƯỜI.
31 CHƯƠNG XXX : MANG THAI.
32 CHƯƠNG XXXI : PHẪN NỘ.
33 CHƯƠNG XXXII : CHÚNG TA LY HÔN ĐI.
34 CHƯƠNG XXXIIl : TỰ TUYỆT.
35 CHƯƠNG XXXIV : GẶP LẠI NHAU.
36 CHƯƠNG XXXV : THÂN PHẬN THẬT SỰ.
37 CHƯƠNG XXXVI : NHỜ SỰ TRỢ GIÚP.
38 CHƯƠNG XXXVII : KHÔNG BIẾT DỖ DÀNH PHỤ NỮ.
39 CHƯƠNG XXXVIII : TÔI KHÔNG CÓ TÌNH CẢM VỚI ANH.
40 CHƯƠNG XXXIX : KHÔNG CÓ ĐỒ ĐỂ MẶC.
41 CHƯƠNG XL : SÚNG ỐNG ĐẦY ĐỦ.
Chapter

Updated 41 Episodes

1
CHƯƠNG 0: ÁNG VĂN ĐẦU.
2
CHƯƠNG I : ĐÀO HÔN VỪA UY TÍN VỪA THÀNH CÔNG.
3
CHƯƠNG II : ĐÀO HÔN BẰNG CÁCH TÌM NGƯỜI ĐỂ PHÁ THÂN.
4
CHƯƠNG III : KẾ HOẠCH PHÁ THÂN.
5
CHƯƠNG IV : LẦN ĐẦU TIÊN ĐẶT CHÂN VÀO KHÁCH SẠN.
6
CHƯƠNG V : MÈO HOANG.
7
CHƯƠNG VI : TRÊU GHẸO (H).
8
CHƯƠNG VlI : MỘT ĐÊM ƯỚT ÁT (H+).
9
CHƯƠNG VIII : QUẤN QUÝT KHÔNG RỜI (H+).
10
CHƯƠNG IX : TRỞ VỀ.
11
CHƯƠNG X : BÍ MẬT BỊ PHÁT HIỆN.
12
CHƯƠNG XI : SÁNG SỚM.
13
CHƯƠNG XII : TƯƠNG KẾ TỰU KẾ.
14
CHƯƠNG Xlll : KHÔNG MUỐN LẤY CHỒNG.
15
CHƯƠNG XIV : KẾ HOẠCH A THẤT BẠI.
16
CHƯƠNG XV : MIỄN CƯỠNG GẶP MẶT.
17
CHƯƠNG XVI : LẬT MẶT NGAY TỨC KHẮC.
18
CHƯƠNG XVII : SẼ TRẢ GIÁ.
19
CHƯƠNG XVIll : TRÒ CHƠI.
20
CHƯƠNG XIX : GAN DẠ HÔN.
21
CHƯƠNG XX : HIỂU ĐƯỢC NGẦM Ý.
22
CHƯƠNG XXI: CƠ THỂ TRONG TRUYỀN THUYẾT.
23
CHƯƠNG XXII : ĐỔI VỊ TRÍ CHO NHAU.
24
CHƯƠNG XXIII : CÒN NON VÀ XANH.
25
CHƯƠNG XXIV : CHẠY ĐÂU CHO THOÁT.
26
CHƯƠNG XXV : KHÔNG GIAN KÍCH TÌNH.
27
CHƯƠNG XXVI : PHŨ PHÀNG.
28
CHƯƠNG XXVII : VỀ CHUNG MỘT NHÀ.
29
CHƯƠNG XXVIII : BỮA SÁNG.
30
CHƯƠNG XXIX : KHÓ CHỊU TRONG NGƯỜI.
31
CHƯƠNG XXX : MANG THAI.
32
CHƯƠNG XXXI : PHẪN NỘ.
33
CHƯƠNG XXXII : CHÚNG TA LY HÔN ĐI.
34
CHƯƠNG XXXIIl : TỰ TUYỆT.
35
CHƯƠNG XXXIV : GẶP LẠI NHAU.
36
CHƯƠNG XXXV : THÂN PHẬN THẬT SỰ.
37
CHƯƠNG XXXVI : NHỜ SỰ TRỢ GIÚP.
38
CHƯƠNG XXXVII : KHÔNG BIẾT DỖ DÀNH PHỤ NỮ.
39
CHƯƠNG XXXVIII : TÔI KHÔNG CÓ TÌNH CẢM VỚI ANH.
40
CHƯƠNG XXXIX : KHÔNG CÓ ĐỒ ĐỂ MẶC.
41
CHƯƠNG XL : SÚNG ỐNG ĐẦY ĐỦ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play