"Không có võ lực?" Người nọ khẽ cười một tiếng, đột nhiên buông Thời Thanh Lăng ra.
Thời Thanh Lăng biết không thể đối chọi liền biết điều lui lại phía sau.
"Không quen không biết, hà cớ gì phải làm khó nhau?" - Hắn nói.
Người nọ nghe vậy thì có hơi trầm tư, đáp: "Ngươi sai rồi."
"... Có ý gì?"
"Ngươi không nhận ra ta sao?"
Nam tử hắc y ngày một áp sát, cuối cùng dồn Thời Thanh Lăng vào góc tường.
"Ta không quen biết ngươi." Thời Thanh Lăng bình tĩnh đáp.
Nghe vậy, người kia lại cười một tiếng, giống như đang chế nhạo. "Triều Vũ, ngươi thích đóng kịch từ lúc nào vậy?"
Trái tim Thời Thanh Lăng như sắp vọt ra khỏi lồng ngực, hắn đột nhiên tiến lên một bước: "Ngươi... Ngươi làm sao lại biết cái tên này?!!"
"Thừa nhận rồi?"
"Nói lung tung gì đó... Ta là Thời Thanh Lăng!"
"Ngươi là ai ta không quan tâm. Theo ta một chuyến, sẽ biết ngay thôi."
Dứt lời, nam tử hắc y lấy ra một pháp bảo tựa như cái hồ lô bằng bạch ngọc, mở nắp. Sau đó,Thời Thanh Lăng chỉ cảm thấy uy áp cực lớn, hai tai ù ù, cả người dao động như bị thứ gì đó hút lấy.
Những tưởng bị bắt đi rồi, đúng lúc mơ hồ thì Thời Thanh Lăng lại nghe thấy một tiếng nổ lớn, nhìn kĩ thì thấy một nam tử hắc y vụt qua.
"Miêu gia!"
"Này nhé, đại gia đây có tên đấy!" Đáp lại là một giọng nam trong trẻo dễ nghe.
"Vạn Hải Ly, A Ly, cứu ta với được chưa!!! Ta sắp bị kẻ xấu bắt rồi! Hu hu sợ quá đi!!!" Thời Thanh Lăng bất đắc dĩ la lên.
Người nào đó: "..."
Nước sôi lửa bỏng vẫn đùa được...
Vì sự xuất hiện đột ngột của Vạn Hải Ly, nam tử hắc y đành thu tay. Y lui về phía cửa điện, trong chốc lát đã biến mất.
Thời Thanh Lăng cứ ngơ ngác mà nhìn theo.
"Thanh Lăng... Thanh Lăng?" Vạn Hải Ly gọi hắn.
"Hả???" Thời Thanh Lăng hoàn hồn đáp lại, thấy Vạn Hải Ly đang quơ quơ tay trước mắt mình.
"Ngươi sao thế?"
"Ta... Ta không biết nữa."
Thời Thanh Lăng bối rối đáp, sau đó đi tới chỗ Mạc An vẫn đang bất tỉnh nhân sự, có hơi bất đắc dĩ nói tiếp:
"Trời đất... Tên nhóc này đáng ra tỉnh rồi, nhưng mà lại ngủ mất. Ngủ còn rất ngon đó!"
Vạn Hải Ly: "... Để nó ngủ đi, đêm nay nghỉ lại đây cũng được. Ta mệt rồi, sắp biến về nguyên hình đến nơi rồi đây."
"Ờm..." Thời Thanh Lăng hờ hững đáp.
"Phải rồi... Ta hình như biết người ban nãy là ai. Không nhầm là có liên quan đến ngươi đó." Vạn Hải Ly đột nhiên nghiêm túc nói.
Thời Thanh Lăng nghi ngờ nhìn hắn: "Liên quan đến ta?"
Vạn Hải Ly gật đầu. "Nếu như không nhận lầm, y hắn là Sở Vân Vũ! Không đúng... Là Sở Vân Vũ không sai."
"Sở Vân Vũ? Là... Là cái vị trong truyền thuyết kia sao?" Thời Thanh Lăng kinh ngạc khiếp sợ đáp.
Vạn Hải Ly gật đầu: "Trước kia từng giao thủ qua vài lần. Ngoại hình lẫn cách ra tay của y ta đều rất rõ."
"Kì lạ... Sao có thể là sư tổ được chứ? Y làm khó ta làm gì?"
"Chịu thôi, chắc y không vừa mắt ngươi đấy, dù sao thì... Ôi!"
Bùm... - Vạn Hải Ly biến về nguyên hình.
Thời Thanh Lăng: "Phần lông trên đầu xù rồi này... Lại đây nào."
"Meo..."
Đêm nay, Thời Thanh Lăng khó nhằn chợp mắt. Bởi cuộc đụng độ ngắn ngủi với Sở Vân Vũ đã làm hắn suy nghĩ liên miên.
Câu nói tự thủa nào của cố nhân lại văng vẳng bên tai.
"Là Sở Vân Vũ. Nam nhân này, ngươi gặp một lần... liền giết một lần cho ta!"
..
Hai ngày tiếp đó, Thời Thanh Lăng thuận lợi trở về Thiên Thanh tông mà không hề gặp bất cứ trở ngại nào nữa.
Chỗ hắn ở là khu vực cách xa nội môn - Hồng Liên phong.
Hồng Liên phong diện tích không lớn. Có trung tâm là núi Hồng Liên, phần còn lại là những mảnh rừng trúc cùng linh cảnh chung quanh núi.
Trên Hồng Liên sơn tiên các cung điện trải rộng, cảnh đẹp như mơ, nhưng người lại ít đến đáng thương. Ngoại trừ hắn và sư tôn, cũng chỉ có một ám vệ, năm đệ tử phụ thuộc, vài hạ nhân và một quản sự.
Thời Thanh Lăng thong thả bước lên bậc thang dẫn lên đỉnh núi, cũng không về lại Thanh Hoa điện của mình giữa lưng chừng. Theo sau hắn vẫn là mèo mập Vạn Hải Ly, còn Mạc An sớm đã về nội môn.
Quản sự là một lão Trúc cơ râu tóc bạc trắng, thấy hắn trở lại thì rất nhanh đã hành đại lễ.
"Tiểu chủ nhân."
"Lão quản sự mau đứng lên, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, lần sau không cần hành lễ như thế." Thời Thanh Lăng thở dài. "Sư tôn ta vẫn ở Hồng Liên cư chứ?"
Quản sự có chút lúng túng. "Chuyện này... Phong chủ ngài ấy... Bị... Bị..."
"Bị làm sao?" - Thời Thanh Lăng nghiêm giọng.
"Bị phạt mười roi Vấn Tâm, thương thế rất nặng." - Quản sự lặng lẽ lau mồ hôi trên trán đáp lại.
"Người bị thương?"
Thời Thanh Lăng cau mày lên tiếng.
Sau đó, hắn như là chạy một đường bậc thang đá, ngay cả Miêu gia cũng sắp theo không nổi. Thẳng tới tận Hồng Liên cư cao nhất mới dừng lại.
Thời Thanh Lăng quen cửa quen nẻo đi theo con đường xuyên qua hồ Hồng Liên tới một cư xá tuy không quá rộng lớn xa hoa nhưng kiến trúc lại vô cùng tinh tế, cuối cùng dừng lại trước tiểu viện nho nhỏ có một gốc anh đào trong sân.
Chung quanh tĩnh lặng không một tiếng gió. Thời Thanh Lăng chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn đi tới cửa phòng phía đông mà gõ cửa.
"Sư tôn. Thanh Lăng vào nhé?"
"Vào đi." - Đáp lại hắn là một giọng nói trong trẻo dễ nghe.
Thời Thanh Lăng đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, ngoại trừ sư tôn Thời Vu của hắn ra, còn một người nữa, ban nãy đáp lại hắn chính là người này.
Nhìn sư tôn mê man đến sắc mặt tái nhợt đang ngồi dựa vào lòng người kia, mặc dù biết là chỉ đút thuốc nhưng Thời Thanh Lăng vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Song hắn không hề biểu hiện ra mặt, lễ phép ôm quyền mà chào hỏi.
"Lục ca ca."
"Ừ." Lục Vân Tiên nhàn nhạt đáp lại. "Hắn vẫn tạm thời chưa tỉnh ngay được,nhưng ngươi cũng đừng lo lắng quá."
"Đa tạ ca ca chiếu cố sư tôn."
"Chuyện đương nhiên mà thôi." - Lục Vân Tiên nhàn nhạt đáp. "Vốn dĩ mười roi Vấn Tâm chẳng là gì đối với hắn, nhưng bởi tu vi tạm thời mất đi, nên lần này quả thực là đòi mạng. Ngốc thật đấy... Sao hắn lại tự mình đi lĩnh phạt cơ chứ?"
Nói rồi y để Thời Vu nằm xuống, đắp chăn cho hắn cẩn thận mới yên tâm đứng dậy, sau đó mới nói với Thời Thanh Lăng: "Ngươi ở lại chăm sóc Vu, ta đi phòng bếp nấu cho hắn ít cháo, nhân tiện dặn người sắc thuốc luôn. Khi nào hắn tỉnh thì để hắn ăn. Thanh đạm thôi."
"Lục ca ca dụng tâm lương khổ rồi." Thời Thanh Lăng khách sáo đáp.
Chờ khi Lục Vân Tiên rời đi hắn mới ngồi lại bên giường, thở dài nhìn dung nhan say ngủ của sư tôn.
"Sư tôn, ngươi phải mau khỏe lại đẫy. Thanh Lăng chuyến này ra ngoài, có rất nhiều chuyện muốn kể cho người nghe đó."
Gần trưa, người bị thương mới tỉnh lại.
"Sư tôn!"
Thời Thanh Lăng vui mừng muốn phát khóc, mà người trên giường lại ngơ ngác hồi lâu vẫn không có phản ứng gì.
"Sư tôn?"
"Thanh... Thanh Lăng?"
"Haiz, đồ nhi mới đi rèn luyện mới có mấy ngày mà sư tôn đã xảy ra chuyện rồi, thật là không khiến người ta bớt lo mà!" Thực tế là đi tận một năm.
"Vi sư không sao, lần này là ta làm sai, vốn nên chịu phạt, còn có cái để con noi gương."
Sư tôn hắn bối rối đáp lại mấy câu, hắn cũng không trách cứ người bất cẩn nữa.
Hắn biết người này thích ăn bánh hoa quế, đem một hộp bánh thơm ngào ngạt ra dụ dỗ.
"Sư tôn, chuyến này Thanh Lăng trở về có mua cho người bánh hoa quế từ tửu lâu của Yên Ly tiên tử mà người thích ăn nhất."
Dưới ánh mắt mong chờ của Thời Vu, hắn tiếp tục nói: "Thơm ngọt ngào ngạt, đảm bảo sư tôn sẽ thích..."
Vừa nói Thanh Lăng vừa cố tình quơ quơ cái hộp bánh trước mắt sư tôn, mùi hương ngọt ngào của bánh hoa quế cứ thế lan tỏa. Thời Vu ngửi được mùi hương của bánh ngọt, hai mắt liền sáng lấp lánh.
Thời Thanh Lăng mỉm cười đầy gian manh.
Dưới ánh mắt hận không thể đem cả bánh lẫn hộp mà ăn của Thời Vu, hắn yên lặng mỉm cười mà cất hộp bánh hoa quế vào lại túi càn khôn.
"Nhưng người hiện tại bị thương, không thể ăn nên Thanh Lăng sẽ giúp người bảo quản."
Thời Vu: "Ngươi... Ngươi... Ngươi!" - Hắn tức đến nỗi ba chữ ngươi thốt ra vẫn không nói thêm được cái gì nữa.
Thời Thanh Lăng vẫn duy trì cái ý cười thanh triệt ôn nhu. "Vậy sư tôn mau khỏe lại, đồ nhi sẽ cho người ăn."
"Ngươi không cho vi sư ăn bánh hoa quế, còn đem ra làm gì?"
"Nhưng mà Thanh Lăng thích..."
Trêu chọc sư tôn đã quen, hắn cũng không có sợ người trách tội, thản nhiên gọi người mang cháo trắng lên. Thời Vu bất mãn lắm, song vẫn ngoan ngoãn ăn.
Giữa chừng, đột nhiên Thời Vu hỏi: "Thanh Lăng, không biết sư thúc con có ăn bánh hoa quế không?"
Sư tôn đột nhiên hỏi vậy, Thời Thanh Lăng cũng không biết đáp ra làm sao, bởi thực tế hắn chỉ có hai vị sư bá thôi, lấy đâu ra sư thúc ở đây?
Thế là hắn đánh bừa đáp: "Sư tôn là nói Nam Ương sư bá sao? Ngài ấy không ăn ngọt thì phải?"
"Không, ta không nói huynh ấy, mà là Cố sư thúc."
Thời Thanh Lăng ngơ ngác hồi lâu, từ lúc nào hắn có thêm một Cố sư thúc vậy?
Thời Vu: "Thanh Lăng, con mang bánh hoa quế của ta đến Thủy Xích phong cho một đệ tử tên Cố Huyền được không?"
"Vâng. Đi ngay sao ạ?"
"Ừ."
Hắn không thắc mắc gì nhiều với sư tôn, lập tức xoay người rời đi. Đến ngoài viện thì hắn có dừng lại căn dặn hạ nhân một chút, sau đó gọi Miêu gia đi theo xuống núi.
Nếu muốn tới ngoại môn nhanh nhất chỉ có thể qua rừng đào rồi qua nội môn, sau đó thẳng theo sông Xích Thủy vài dặm thì may ra không mất bao nhiêu thời gian. Chỉ là đường nội môn không thể dùng pháp khí phi hành vì có cấm trận, cho nên Thời Thanh đành Lăng ôm mèo đi bộ.
"Meo..."
"Ngươi không thể nói tiếng người được à?"
Vạn Hải Ly trong lốt mèo cư nhiên vẫn có thể nói chuyện, có điều giọng nói lại như trẻ lên ba. Hơn nữa do giới hạn giữa chủ tớ, duy chỉ có Thời Thanh Lăng mới nghe được.
"Giọng khó nghe quá! Giống cái đám miêu yêu tí tuổi nữa, tức!" - Y bực bội lên tiếng.
"Ủa thì ngươi bây giờ chẳng phải là miêu yêu còn gì?" Thời Thanh Lăng phì cười.
"Hừ, gia rõ ràng là thần tộc cao quý, bất đắc dĩ mới rơi vào cảnh này, ngươi thế nhưng lại cười nhạo!"
"Ha ha. Ta thấy ngươi trong lốt mèo đáng yêu mà."
Nhìn qua không khác gì Thời Thanh Lăng tự mình nói chuyện, hơi giống như thần kinh...
"Thời sư huynh."
Mấy đệ tử trong tông đã quen với hắn, mắt điếc tai ngơ chào hỏi rồi cúi đầu lẩn đi. Thời Thanh Lăng thở dài, mặc dù đã quen cảnh này nhưng vẫn có chút khó chịu.
Thấy hắn khó chịu như vậy, Vạn Hải Ly thở dài lên tiếng, tuy giọng trẻ con ngây ngô nhưng lại rất có phong vị từng trải: "Địa vị cao nên có những thứ dễ dàng có được, song cũng có những thứ dễ dàng mất đi. Ngươi hà tất để ý thái độ của họ làm gì chứ."
"Ta không có." - Thời Thanh Lăng bối rối đáp.
Miêu gia không buồn vạch trần, ngáp một tiếng định chợp mắt ngủ, song y lại đột nhiên nói: "Thanh Lăng! Ngươi nhìn tiên các bên hồ kìa, Sở Vân Vũ đó!"
Updated 48 Episodes
Comments
Thích kem
cái khúc này là lúc Thời Vu mới xuyên đúng ko
2022-11-30
5
Lãnh Nguyệt
Ha ha, đi đến đâu cũng gặp nhau được. Cái này nên gọi là nhân duyên hay nghiệt duyên nhỉ
2022-05-18
3