Chương 2: Giết người phóng hỏa

Bấy giờ, Hạ Như Ân muốn xông ra ngoài xem thử thế nào, tay vừa định mở cửa thì mẹ Hạ ngăn lại, khẽ lắc đầu một cái. Ý bảo Như Ân không phải đối thủ của bọn họ, im lặng quan sát trước đã.

Hạ Như Ân vâng lời, áp tai vào cửa nghe ngóng, nhưng từ bao giờ ngọn lửa trong lòng đã sục sôi.

Cái tên hung hãn dẫn đầu toán người kia là Hắc Minh, tay chân thân tín của Cửu Hàn, một ông trùm hắc đạo tổ chức Cửu Lộ Thiên.

Không rõ nguyên nhân gì, nhưng Cửu Hàn huy động lực lượng hùng hổ thế kia chỉ vì muốn truy bắt một người, hẳn là việc nghiêm trọng. Mà như thế thì người này khó lòng mà qua ải tử.

Bên ngoài, bọn họ bắt đầu lục tung từng nhà, từng ngõ ngách nhỏ. Thử hỏi, tìm người chứ có phải tìm con gián đâu, mà đến hang chuột, ổ gà cũng không tha.

Cả thôn từ sớm đã tắt đèn đi ngủ, chẳng mấy chốc sáng rực lên một vùng. Người lớn thì bất lực nhìn đồ đạc bị phá hỏng ném đi tứ tung, mặc dù không hiểu tại sao có cớ sự này, và càng không đồng tình với cách cư xử thiếu văn minh của họ, cũng không dám kháng cự. Còn trẻ con thì khóc lóc thảm thiết vì sợ hãi.

Giữa màn đêm tĩnh mịch, tiếng gào thét nức nở tựa như âm điệu "Vọng Kim Lang" cất lên, nghe thật não nề, ai oán làm sao!

Cả thảy đều lọt đến tai Hạ Như Ân, thật không chịu nổi với âm thanh thảm sầu này, bản tính thấy chuyện bất bình không thể ngồi yên cứ thôi thúc. Nhưng cô thực giận bản thân, sức lực lại có giới hạn, đối đầu với chúng chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Bàn tay cứ thế nắm thành quyền, bứt rứt đi tới đi lui không tự chủ được.

"Anh Minh, chỉ còn nhà này thôi."

Sau khi hoàn tất việc tìm kiếm, đứng trước căn nhà nhỏ có bảng hiệu "Tiệm thuốc Đông y Phúc Ân", một tên đàn em ở sau lưng Hắc Minh kính cẩn nói.

Hắc Minh liền phẩy tay, đồng loạt hơn mười người tiến lên giáp lá cà.

"Suỵt!"

Lúc này, tiếng bước chân đã ở rất gần cửa, mẹ Hạ hốt hoảng ra hiệu bảo Như Ân đừng lên tiếng. Rồi hếch mặt về phía Lăng Ngạo, có ý nhắc nhở cứu người trước, dù anh ta còn chút hơi thở sau cuối vẫn phải cứu.

"Con đưa cậu ấy đi trước đi, càng xa càng tốt! Mẹ ở lại cố gắng kéo dài thời gian." Mẹ Hạ nhỏ giọng thủ thỉ.

Hạ Như Ân hiểu ý, nhanh nhanh thu xếp một ít tư trang và thuốc đặc trị cần thiết, định cõng Lăng Ngạo thoát khỏi bằng cửa sau. Nhưng anh ta nào tán thành, đã là người đứng ở ngưỡng cửa âm phủ, chỉ cần tiến tới nửa bước là vĩnh viễn rời nhân gian rồi. Đã vô tình làm liên lụy người vô tội, anh ta không muốn ngay lúc này lại trở thành vật cản trở.

"Mặc..kệ..tôi..hai..người..mau..chạy..đi!" Níu lấy tay Như Ân, Lăng Ngạo khẩn khoản thốt lên trong yếu ớt.

Cốc..cốc..

"Mở cửa! Mau mở cửa!"

Còn chưa kịp phản bác Lăng Ngạo, thì tiếng đập cửa dồn dập vang lên. 1, 2 rồi 5 giây trôi qua, không thấy động tĩnh, Hắc Minh quát lên lần nữa:

"Còn không chịu mở? Thì đừng trách tụi này độc ác!"

"Bây giờ làm sao? Có mở không?" Mẹ Hạ hoảng loạn, tay chân luống cuống không biết nên làm gì.

Khiến Hạ Như Ân cũng không giữ được bình tĩnh, hết rối trí đến tư lự, cô nhìn Lăng Ngạo rồi nhìn sang mẹ Hạ, giọt mồ hôi rơi nhẹ trên trán.

Một người thì sắp chết, một người là thân nhân duy nhất. Thực Như Ân không muốn nhẫn tâm, sinh mạng nào mà chẳng là sinh mạng, nhưng chiếu theo tình hình hiện tại, quẫn bách thế này cô không nghĩ được gì ngoài buộc phải đảm bảo an toàn cho mẹ Hạ trước, ít ra một người được sống còn hơn cả ba cùng chết. Liền kéo tay mẹ Hạ đến cửa sau.

"Con sẽ ngăn cản bọn họ, mẹ chạy trước đi!"

"Không được! Muốn đi cùng đi, mẹ không thể bỏ con lại một mình."

Nói rồi, mẹ Hạ dứt khoát nắm lấy vạt áo Như Ân lôi đi. Mẹ Hạ thừa biết ở lại chỉ có con đường chết thôi, người giang hồ nổi danh máu lạnh, thuận thì sống, chống thì chết, huống chi Như Ân vừa làm một việc mà với họ chính là chống đối.

Theo quán tính, cả người Như Ân nương theo mẹ Hạ mà không cách nào phản pháo. Dù đã đi khuất, vẫn luyến tiếc nhìn lại, nơi người đàn ông nằm đấy, như chờ đợi cái chết trong gang tấc. Người mà Như Ân lần đầu gặp mặt cứ ngỡ tri kỷ trăm năm.

Rồi thầm gửi đến anh ta một lời: "Anh ra đi thanh thản nhé! Nếu tôi may mắn sống sót, nhất định chôn cất anh đàng hoàng, lập bàn thờ cho anh, có kiếp sau tôi nguyện làm bằng hữu tốt của anh, tạm biệt!"

Rầm..

Gõ cửa mãi không được, bọn người Hắc Minh tung cước phá sập luôn cánh cửa, cả đám bắt đầu tủa ra tìm kiếm.

Thật ngạc nhiên khi Hắc Minh nhìn thấy Lăng Ngạo nằm trên giường bệnh, vết thương đã được băng bó tử tế. Hắc Minh tiến tới một cách ngạo nghễ, ngón tay vuốt vuốt cằm đánh giá qua Lăng Ngạo một chút: Hóa ra, Lăng Ngạo tốt số thật, vậy mà cũng có người cưu mang!

Vẻ mặt Hắc Minh bấy giờ rất quỷ dị, tạc lên bốn chữ "Diêm Vương triệu hồn", áp sát gương mặt xanh xao dần chuyển sang trắng toát của Lăng Ngạo, ngấu nghiến nói:

"Tao nên gọi mày là Tam Ca hay cảnh sát Lăng đây!? Thằng phản phúc.."

Ở bang hội Cửu Lộ Thiên, Lăng Ngạo được người trên kẻ dưới ưu ái gọi một tiếng Tam Ca. Nếu Hắc Minh là cánh tay phải của Cửu Hàn, thì Lăng Ngạo chính là cánh tay trái.

Một người thông minh lại đầy bản lĩnh, nghĩa khí, đương nhiên rất được trọng dụng. Nhưng tiếc thay, khi Cửu Hàn nhận được mật báo từ một nguồn tin cậy, rằng Lăng Ngạo chính là cảnh sát nằm vùng thì liền cho người đuổi cùng giết tận. Dù lúc xưa, Lăng Ngạo lập công bao nhiêu đi chăng nữa, vẫn phải xử theo quy tắc, Cửu Lộ Thiên nhất nhất không chứa chấp kẻ phản bội.

"Quyển sổ đâu?"

Bàn tay Hắc Minh bóp chặt má Lăng Ngạo, nhưng anh ta không phản ứng gì cả, rõ ràng còn thở mà. Hay là, sắp chết đến nơi nên chẳng buồn trả lời. Dường như, ngay cả khi cận kề tử thần, anh ta vẫn muốn hy sinh một cách hiên ngang, oanh liệt nhất.

Điều này, càng làm Hắc Minh điên tiết.

"Nếu mày đã không chịu mở miệng, thì tao sẽ giúp mày câm vĩnh viễn."

Dứt lời, Hắc Minh vung ra con dao bấm, giơ lên ngắm thẳng tim Lăng Ngạo mà hạ xuống. Nhưng lúc này, môi Lăng Ngạo mấp máy, cố nói gì đó, tay Hắc Minh chợt dừng ở không trung, khẩn trương ghé tai vào nghe thử.

Phụt..

Rốt cuộc không nghe được gì, tai lại bị ướt một mảng đỏ. Lăng Ngạo, ấy vậy mà tự cắn lưỡi, phun hết máu vào đối phương.

"Khốn kiếp!" Hắc Minh không nhịn được chửi thề.

Tức tối đâm luôn nhát dao, không, rất nhiều nhát liên tục, tay hắn cứ giơ lên rồi hạ xuống mà không đếm xuể là bao. Lúc hắn dừng lại, thì Lăng Ngạo đã chết trên vũng máu tươi, khắp người chi chít vết thương, áo và mặt mày hắn cũng vấy máu từ Lăng Ngạo bắn lên.

Lát sau, có người chạy vào báo:

"Anh Minh, có hai người vừa chạy xuống núi."

Đang lúc nóng giận, thiếu kìm chế, Hắc Minh tát cho tên đó một phát đau điếng, hét lên: "Còn không mau đuổi theo!"

Sau đó dặn dò đám thuộc hạ còn lại: "Phóng hỏa thiêu rụi chỗ này cho tao!"

Nói về mẹ Hạ và Như Ân, họ chạy được một quãng khá xa dọc theo triền núi mà xuống đồng bằng. Không may, đường đi toàn đá gập ghềnh, kế bên lại là vực thẳm, nên hơi khó di chuyển một chút.

Bùm..

Một tiếng nổ lớn đến kinh thiên động địa, làm mẹ Hạ và Như Ân bàng hoàng, ngoảnh đầu lại nhìn ngay.

Không phải ngọn lửa liu riu, mà cả cơn hỏa bùng lên dữ dội hệt "Hỏa Diệm Sơn", rực sáng cả nửa bầu trời đêm, ở tại nơi mà họ vừa thoát thân.

Có phải họ rời đi là sai rồi không?

Mất rồi, mất hết tất cả rồi! Người mất, sản nghiệp mất, tâm huyết hơn hai mươi năm gây dựng, chớp nhoáng trở thành tro bụi.

Thân thể mẹ Hạ mềm nhũn, đứng không vững nữa, sốc đến không tin vào mắt mình, tay phải bịt lấy miệng để ngăn tiếng gào thét.

Đầu cứ lắc, miệng không ngừng lẩm nhẩm trong nước mắt: "Không thể nào..không thể nào!"

Tại sao bọn họ có thể ra tay tàn ác đến vậy? Tìm một người thôi mà, lại giết hại luôn người vô tội.

Thật không có tính người!

Trong khi ấy, Hạ Như Ân từ sớm đã chết lặng người, có chăng bình tĩnh hơn mẹ Hạ một chút, không kêu gào, nhưng đôi mắt bỗng mờ tựa như có màng sương mỏng che lấp.

Lăng Ngạo! Tôi còn đang nghĩ, sau khi anh chết, tôi sẽ chôn xác anh ở đâu? Giờ thì tốt rồi, tôi e là đến tro cốt của anh tôi cũng không tìm được.

Nghĩ tới đây, Như Ân thầm cười chua xót.

"Cứu với! Có ai không?"

Đến khi nghe thấy tiếng kêu cứu từ xa vọng lại, Như Ân liền mất đi kiên nhẫn. Là giọng bà Trần, kế cạnh nhà họ Hạ đây mà, bà ấy tuổi cao sức yếu lại còn có đứa cháu mới lên năm.

Không! Như Ân không phải người tham sống sợ chết.

"Con định quay lại sao? Mẹ biết con không sợ chết, nhưng mẹ sợ..sợ con sẽ chết, con đành lòng để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?"

Dù mẹ Hạ vẫn trong cơn xúc động, nhưng khi nhận ra ý định quay lại cứu nguy của con gái thì lập tức lý trí hơn nhiều. Giữ tay Như Ân lại, không để cô toại nguyện.

"Chỉ cần con sống..quân tử trả thù mười năm chưa muộn."

"Nhưng mà..."

Thấy Như Ân chần chừ, mẹ Hạ giật giật cánh tay hối thúc: "Đi thôi!"

"Cứ cho là con giải quyết được bọn chúng, nhưng rồi sẽ có bọn chúng thứ hai, thứ ba..Con xử lý hết được không?"

Mẹ Hạ ngẩng đôi mắt ngấn nước nhìn Như Ân như nài nỉ. Làm ơn hãy hiểu cho nỗi lòng của người mẹ. Có thể mẹ Hạ ích kỷ, nhưng nếu lựa chọn lại lần nữa, thì mẹ Hạ vẫn kiên quyết che chở cho hài nhi bé bỏng này. Nắm ruột mà mẹ Hạ mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày ròng rã.

Nội tâm Như Ân bấy giờ như trống đánh, vừa thương mẹ vừa xót cho cảnh "nước mất nhà tan" mà không biết xử sao cho đặng. Nhìn về nơi rực cháy, căm hận vô cùng, răng phải cắn chặt, tay cung thành nắm đấm đến móng tay cứa vào da rỉ máu, để ngăn cơn thịnh nộ bộc phát.

"Mẹ! Đợi con một chút!"

Rồi chợt trông thấy bóng người đang đi về phía mình, Như Ân vội ngó quanh tìm kiếm gì đó. Bất giác, phát hiện một khe hở trên vách núi, cô nhanh tay nhét quyển sổ vào, lấp thêm đá và cỏ để ngụy trang. Đây là thứ mà bọn họ cần, vậy thì có chết cô cũng không đưa, bọn họ đừng hòng lấy được.

Sau khi giấu xong, chưa đầy năm giây, đám người Hắc Minh đã ở ngay sau lưng, càng không ngờ phía trước cũng có người chặn, bằng cách nào đó, mà họ bao vây luôn tứ bề, cả trên vách núi.

Liệu Hắc Minh có nhìn thấy vị trí mà Hạ Như Ân vừa cất đi quyển sổ?!

Chapter
1 Chương 1: Mở đầu: Rắc rối tới rồi
2 Chương 2: Giết người phóng hỏa
3 Chương 3: Manh mối còn sót lại
4 Chương 4: Gắp lửa bỏ tay người (1)
5 Chương 5: Gắp lửa bỏ tay người (2)
6 Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người (3)
7 Chương 7: Nên kết án thôi!
8 Chương 8: Hung khí còn chưa tìm ra
9 Chương 9: Hy sinh
10 Chương 10: Cái bẫy
11 Chương 11: Phát lệnh truy nã
12 Chương 12: Tại sao anh không nhìn thấy em!?
13 Chương 13: Không, cô không thể đi!
14 Chương 14: Người tính không bằng trời tính
15 Chương 15: Vực dậy
16 Chương 16: Kế hoạch cướp hàng
17 Chương 17: Không lý nào trùng hợp đến thế!
18 Chương 18: Là mơ hay điềm báo?!
19 Chương 19: Điều kiện thỏa thuận
20 Chương 20: Nhánh hoa Anh Túc
21 Chương 21: Người phụ nữ bí ẩn
22 Chương 22: Thiên Đường là hiềm nghi lớn nhất (1)
23 Chương 23: Thiên Đường là hiềm nghi lớn nhất (2)
24 Chương 24: Chị Cửu
25 Chương 25: Chiếc BWI màu đen
26 Chương 26: Đổ tội (1)
27 Chương 27: Đổ tội (2)
28 Chương 28: Đổ tội (3)
29 Chương 29: Châu Giang
30 Chương 30: Khám xét
31 Chương 31: Là Hoa Anh Túc hay Hạ Như Ân
32 Chương 32: Cách giải quyết tốt nhất
33 Chương 33: Bỏ trốn
34 Chương 34: Xử lý
35 Chương 35: Tự tử hay bị sát hại
36 Chương 36: Hạ Như Ân phải đường đường chính chính trở về
37 Chương 37: Đáng nghi
Chapter

Updated 37 Episodes

1
Chương 1: Mở đầu: Rắc rối tới rồi
2
Chương 2: Giết người phóng hỏa
3
Chương 3: Manh mối còn sót lại
4
Chương 4: Gắp lửa bỏ tay người (1)
5
Chương 5: Gắp lửa bỏ tay người (2)
6
Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người (3)
7
Chương 7: Nên kết án thôi!
8
Chương 8: Hung khí còn chưa tìm ra
9
Chương 9: Hy sinh
10
Chương 10: Cái bẫy
11
Chương 11: Phát lệnh truy nã
12
Chương 12: Tại sao anh không nhìn thấy em!?
13
Chương 13: Không, cô không thể đi!
14
Chương 14: Người tính không bằng trời tính
15
Chương 15: Vực dậy
16
Chương 16: Kế hoạch cướp hàng
17
Chương 17: Không lý nào trùng hợp đến thế!
18
Chương 18: Là mơ hay điềm báo?!
19
Chương 19: Điều kiện thỏa thuận
20
Chương 20: Nhánh hoa Anh Túc
21
Chương 21: Người phụ nữ bí ẩn
22
Chương 22: Thiên Đường là hiềm nghi lớn nhất (1)
23
Chương 23: Thiên Đường là hiềm nghi lớn nhất (2)
24
Chương 24: Chị Cửu
25
Chương 25: Chiếc BWI màu đen
26
Chương 26: Đổ tội (1)
27
Chương 27: Đổ tội (2)
28
Chương 28: Đổ tội (3)
29
Chương 29: Châu Giang
30
Chương 30: Khám xét
31
Chương 31: Là Hoa Anh Túc hay Hạ Như Ân
32
Chương 32: Cách giải quyết tốt nhất
33
Chương 33: Bỏ trốn
34
Chương 34: Xử lý
35
Chương 35: Tự tử hay bị sát hại
36
Chương 36: Hạ Như Ân phải đường đường chính chính trở về
37
Chương 37: Đáng nghi

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play