Lúc đội điều tra trọng án thành phố D có mặt tại hiện trường hỏa hoạn đã là ngày hôm sau. Phải mất hơn hai giờ di chuyển mới đến nơi.
Trời hôm nay không một gợn mây, hay một tia nắng sớm, bầu trời trong vắt nhưng có chút âm u, mang hơi sương lành lạnh.
Phải chăng vì hậu quả của trận mưa như vũ bão đêm qua để lại?
Mặt đường bấy giờ lóng lánh nước, cây cỏ đều rũ lá ướt nhem. Lũ chim ở khu rừng kế cạnh hòa chung âm thanh lảnh lót, rồi cùng vỗ cánh bay lên, chao nghiêng trong không trung bao la bát ngát, một cách tự do tự tại.
Từ mặt đất bốc lên vài làn khói xám mờ ảo, đâu đây lại nghe tiếng xèo xèo vì hòn than hồng được tẩm nước. Thoang thoảng trong không khí mùi cháy khét của xác thịt, lẫn Carbon Monoxide từ gỗ vô cùng nồng nặc, mà ban đầu ngửi thấy sẽ khó chịu đến ho sặc sụa.
Toàn bộ những ngôi nhà ở đây đều là gỗ, rất dễ bén lửa, sẽ không khó hiểu nếu một căn bị cháy mà cả thôn đều bùng hỏa. Hơn nữa, thôn nằm khá xa với thành phố, tận mấy mươi km, đường đi thì gặp nhiều trở ngại, cho nên việc phát hiện hiểm nguy và cứu trợ kịp thời vẫn còn hạn chế.
Nếu không nhờ cơn mưa đêm qua, thì chẳng biết khi nào mới dập tắt được ngọn lửa hung bạo kia.
Đứng trước khung cảnh đổ nát, không rõ có phải vì khói bay hay không mà đôi mắt Tử Cảnh Nam cay cay, quanh cặp đồng tử hoe đỏ một mảng. Trên gương mặt thanh tú đẹp hệt tranh vẽ, mày rậm, sống mũi cao, hiện hữu sự ủ dột không tên, tất cả ngũ quan trùng xuống ảm đạm như biết nhỏ lệ.
Đã lặng người đi từ rất lâu, lòng lại không khỏi ngậm ngùi, đau xót, cả tâm can anh tựa như tờ giấy mỏng bị người khác vò nát đến vô hình dạng.
Đây vốn là nơi anh được sinh ra và lớn lên mà, gắn bó suốt 18 năm, bao nhiêu ký ức của một thời thơ ấu. Nào là gốc đa đầu làng, con ngựa gỗ, khóm hoa Anh Túc mà anh cùng Như Ân vun trồng, hình ảnh bỗng mờ nhạt, tan biến đột ngột như bọt xà phòng. Đến không cách nào níu giữ dù chỉ một chút, giống như không khí luồn qua kẽ ngón tay.
Như Ân?
Phải rồi, nơi đây còn có người anh xem là thân quyến.
Khi nhận được tin thôn gặp nạn, anh bàng hoàng đến mức chết trân, không tính từ gì có thể diễn tả hết, nhưng thoạt tiên trong đầu lại thầm gọi hai tiếng "Như Ân?" trong thản thốt.
Thực không thể tin, hơn mười hộ gia đình, hơn hai mươi người thiệt mạng chỉ vỏn vẹn trong một đêm, không còn sót lại một ai. Pháp y chỉ có thể thu nhặt từng mảnh xương vụn.
Khoảnh khắc này, Tử Cảnh Nam chỉ hy vọng, rằng trong số những bộ xương kia, không có hài cốt của Hạ Như Ân và..mẹ Hạ.
Có thể hai người đã thoát khỏi trước khi hỏa hoạn xảy ra..Ít nhất anh tự nhủ như thế.
Miên man nghĩ ngợi, tưởng chừng không gian và thời gian như đứng yên, một mình một cõi, đến khi bờ vai cảm giác có bàn tay bấu nhẹ, Tử Cảnh Nam giật mình, nhìn qua Lăng Bạch Ngôn đứng bên cạnh.
"Đội trưởng!"
"Đây không phải là lúc để cậu buồn bã!"
Vị đội trưởng có nét anh tuấn, nghiêm mặt, thâm tình vỗ vỗ vai Tử Cảnh Nam, cái vỗ động viên nhưng có ý cảnh báo. Sau khi đi một vòng xem xét, chí ít Lăng Bạch Ngôn đã có kết luận riêng.
"Nếu muốn an ủi linh hồn những người đã khuất, thì cậu phải bắt được hung thủ."
Hung thủ?
Ý đội trưởng nói là gì?
Tử Cảnh Nam còn nghĩ, đây vốn dĩ là tai nạn. Mà không, nếu đơn giản thế cấp trên hà tất cử đội trọng án xuống.
"Có thêm manh mối gì sao?" Tử Cảnh Nam sốt sắng hỏi.
Lăng Bạch Ngôn không nói, hếch mặt về phía Chu Kỳ Tân đang đi tới, trên tay cầm thứ gì đó được gói gọn trong túi ni lông, đưa cho Tử Cảnh Nam.
Nếu như không tỉ mỉ, thì Chu Kỳ Tân cũng chẳng tìm ra được gì cả. Mất mấy tiếng hì hục trong đám cỏ, mặt mày, quần áo lấm lem bụi bẩn, cuối cùng thu được chiến tích.
"Chiếc bật lửa, em tìm thấy trong một bụi rậm. Còn nữa, đằng kia có rất nhiều thùng xăng rỗng."
Chu Kỳ Tân chỉ tay hướng đến phía vực ở sau lưng, cách chỗ bọn họ không xa, tầm bốn mét.
Trong khi Lăng Bạch Ngôn đi cùng Chu Kỳ Tân tới đó, thì Tử Cảnh Nam vừa chậm rãi cất bước vừa mải miết ngắm nghía chiếc bật lửa. Rốt cuộc nhìn ra trên bật lửa loại zippo này có khắc đầu rồng, và ba chữ cái CLT.
CLT là gì?
Tên viết tắt công ty sản xuất, tên người hay còn mang ý nghĩa nào khác?
"Cẩn thận chứ!"
Lo suy ngẫm mà Tử Cảnh Nam không chú ý nhìn đường, suýt chút nữa cắm đầu xuống vực, rất may Lăng Bạch Ngôn cản lại kịp lúc.
Tử Cảnh Nam chợt bừng tỉnh, khẽ cười một cái, rồi nắm chặt chiếc bật lửa trong tay.
Bấy giờ, đội pháp y đã mang xương cốt nạn nhân về sở, chỉ còn đội trọng án ở lại.
Qua mấy lượt kiểm tra kỹ lưỡng thì có phát hiện, nói là vực thực ra chỉ là rãnh đá, do mưa lớn, đất đá sạt lở mà lấp đi vật chứng bên dưới.
"Số thùng này có tìm được cũng chẳng ích gì, mưa lớn như vậy hẳn đã mất đi dấu vết." Một viên cảnh sát ở dưới vực nói vọng lên.
Là phó đội trưởng đội điều tra trọng án, cũng giống Lăng Bạch Ngôn, Trịnh Đình Hiên luôn chăm chút cho từng chi tiết dù rất nhỏ, miễn liên can đến vụ án. Nhưng hiện tại, mọi manh mối đều bị đứt, dấu tích dẫn tới kẻ thủ ác vì một cơn mưa mà trôi đi sạch sẽ.
Nhưng, Lăng Bạch Ngôn khác với Trịnh Đình Hiên ở chỗ, không hề có hai chữ 'bỏ cuộc" trong từ điển sống. Nếu Đình Hiên dễ dàng buông xuôi trước bế tắc, thì Bạch Ngôn sẽ tự vạch ra một đường đi, chí ít thấy một chút ánh sáng qua đôi mắt màu hồng.
Lăng Bạch Ngôn lẳng lặng nhìn quanh, tại vị trí trên đỉnh đồi này, toàn cảnh hùng vĩ của núi non, rừng xanh bạt ngàn đều thu gọn trong cặp mắt sắc.
Chả trách, muốn tìm một nhân chứng khó đến vậy, căn bản khu này tách biệt với thế giới bên ngoài. Trên cao nhìn xuống, tựa như lòng chảo.
Có điều, theo như Tử Cảnh Nam cung cấp thông tin, thì người dân ở thôn này chân chất, thật thà, không hề gây thù oán với ai. Tại sao lại có người hãm hại tàn nhẫn đến vậy?
Qua một lúc trầm tư, Lăng Bạch Ngôn hạ lệnh:
"Cảnh Nam! Cậu liên hệ với cảnh sát địa phương, lấy đầy đủ thông tin và hình ảnh của các nạn nhân."
"Đình Hiên! Cậu đến các khu vực lân cận xem xem có ai nhìn thấy người lạ mặt ra vào thôn, khoảng thời gian trước và sau xảy ra hỏa hoạn không?"
"Kỳ Tân! Hiểu Mạn! Hai người mang vật chứng đến các cửa hàng điều tra, truy ra nguồn gốc, và ai là chủ sở hữu?"
Tất cả đều đồng thanh hô "Rõ!" một tiếng. Lúc này, Chu Kỳ Tân mới cảm thấy là lạ, người đồng đội Hiểu Mạn của cậu đâu, từ nãy giờ vẫn không thấy bóng dáng.
"Đội trưởng…"
Đang ngó đông ngó tây kiếm tìm, thì chợt một giọng nói lanh lảnh có phần khẩn trương vang vọng. Mọi người chuyển hướng nhìn, Đình Hiên từ dưới vực cũng trèo lên.
Khuôn mặt cô gái hơi nhợt nhạt, mồ hôi lấm tấm, hớt hải từ hướng triền núi chạy tới, khom lưng, vừa thở dốc vừa nói:
"Ở...kia..phát hiện..hai thi thể."
Hai thi thể?
Nội tâm Tử Cảnh Nam bấy giờ lại: Cầu trời không phải mẹ Hạ và Như Ân!
Updated 37 Episodes
Comments