Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, trước mắt cô là một khoảng không xa lạ, dường như không có điểm dừng.
Nhược An đứng phắt dậy, dè dặt quan sát xung quanh. Nơi đây không có đồ vật, cũng chẳng có lấy một bóng người nào khác, Nhược An bây giờ mới để ý, các vết thương trên người mình đã lành lại, những vết sẹo cũng không ngoại lệ, thân thể nhẹ nhàng thoải mái-điều mà đã lâu rồi cô không còn cảm nhận được. Cô mang một chiếc váy trắng, dài đến mắt cá chân, mái tóc đen nhánh đã được chải chuốt cẩn thận.
Nhược An run rẩy nâng một lọn tóc lên, cô vốn rất yêu mái tóc của mình, ngày trước, khi còn ở trại trẻ ngày nào cô cũng chăm sóc, chải cho nó suông, mọi người ai cũng ghanh tị với mái tóc của cô. Nhưng từ khi được Nhật Minh nhận nuôi, thời gian cô dành cho mái tóc của mình ngày càng ít rồi khoảng thời gian ít ỏi ấy cũng biến mất để nhường đường cho sự sợ hãi.
Cô hạnh phúc âu yếm lọn tóc ấy. Có lẽ điều khiến Nhược An trân trọng mái tóc này đến thế là vì cô được nghe kể rằng, màu tóc của cô trùng với màu tóc của người mẹ đã bỏ rơi mình vào một đêm giông bão.
‘Không ngờ chết đi rồi cũng được đãi tốt như thế này đấy’ Nhược An gạt đi nước mắt trên mặt, cô từ từ bước về phía trước để khám phá nơi này, được một khoảng thì cô chợt dừng lại, vội quay người về phía sau.
“A, xin chào” Trước mắt cô là một thanh niên trẻ tuổi, vóc dáng cao ráo gương mặt khá điển trai cùng màu tóc vàng nắng được cắt gọn. Nhược An cảnh giác nhìn anh ta, bị giam cầm quá lâu khiến cô luôn đề phòng mỗi khi có người xuất hiện, cô không sợ người lạ...đương nhiên sẽ không bao gồm Nhật Minh trong đó.
“Cô không cần phải cảnh giác tôi vậy đâu, tôi đến đây để giúp cô mà” Anh ta thấy cô như vậy thì vội lên tiếng, nhưng có ai lại tin lời của người mình vừa gặp còn chưa được 5 phút kia chứ. Nhược An ngày càng đề phòng anh hơn, linh tính mách bảo cô người trước mắt rất nguy hiểm.
“Anh là ai” cô bây giờ mới chịu lên tiếng, chân lui ra xa để kéo dài khoảng cách.
“Vì thấy cô cảnh giác quá nên tôi quên giới thiệu, mong cô thông cảm. Tôi là Hoàng Thiên, người sẽ giúp đỡ cô trong thời gian này”.
“Giúp đỡ ?”.
“Phải, vậy nên cô đừng có cảnh giác tôi như vậy nữa, nhìn nè trên người tôi đâu có vũ khí hay gì đâu” Anh ta vừa nói vừa hoa tay múa chân cố chứng tỏ mình vô hại, nhưng điều đó làm cô càng cảnh giác hơn.
Thấy Nhược An vẫn không thay đổi, Hoàng Thiên bất lực thở dài một hơi rồi ngồi bệt xuống, tay chống cằm rồi bắt đầu phổ biến cho cô.
“Cô không tin tôi cũng được, nhưng nghe tôi nói này. Chúng ta đang ở trong nội tâm của cô”.
“Nội tâm ?”.
“Phải, khoảng không gian này chính là nội tâm của cô, thoạt nhìn thì có vẻ rất đẹp, nhưng nhìn này” Vừa dứt câu, Hoàng Thiên dồn lực vào cánh tay rồi đập mạnh vào không khí. Nhược An thầm nghĩ không biết đầu óc anh ta có bình thường không thì bỗng những mảnh vụn bắt đầu rơi ra từ chỗ Hoàng Thiên đập.
Nhược An bất ngờ nhìn những mảng đầy màu sắc dần rơi ra hết. Phía trong hiện ra một một bức tường đen xì, những mảng màu xung quanh do chấn động của cú đập vừa nãy mà rơi ra, dần dần chỉ còn lại một không gian đen tối.
“Đây mới chính là nội tâm thật sự của cô, những mảng màu kia dễ dàng bị đập ra như thế vì nó chỉ là những khoảng khắc lúc đầu, lẽ ra nó đã biến mất từ lâu nhưng do cô cứ luyến tiếc nó mãi nên mới xuất hiện ở đây” Hoàng Thiên từ tốn giải thích.
“Còn cái thứ màu đen này mới là sự thật, có đập mạnh như nào thì cũng không vỡ đi được, nhưng có lẽ cô là ngoại lệ, dù đã chết nhưng nó vẫn không ngừng mục nát, rồi một ngày nào đó nó sẽ sập xuống, lúc đấy mới được gọi là ‘Cái Chết’ thật sự, cô sẽ không còn cơ hội đầu thai mình chuyển kiếp”.
Hoàng Thiên đứng dậy, xoay đứng đối diện Nhược An, bầu không khí nghiêm túc đến lạ thường.
“Vì thế nên tôi mới ở đây, tôi sẽ giúp cô, dù khả năng có giới hạn nhưng vẫn đủ để cô làm lại từ đầu, có thành công hay không thì cũng là do cô thôi, ý chí đủ mạnh thì ắc sẽ làm được” Cậu ta nhún vai “Còn nếu không thì cô sẽ mắc kẹt ở đây mãi mãi”.
Nhược An cười trừ, dù có sống lại thì cô cũng chẳng làm gì được, cái bóng tâm lý trong cô quá lớn, cả đời này cũng chẳng thể vượt qua nỗi.
“Không cần đâu, cứ thế này là được rồi”.
Hoàng Thiên bất ngờ nhìn cô, những kẻ trước nay anh gặp khi nghe bản thân có thể sống lại một lần nữa thì đều gật đầu đồng ý mà không cần suy nghĩ, vậy mà cô lại nỡ lòng từ chối một cách phũ phàng như vậy.
“Từ chối cơ à ? Lần đầu tôi gặp được người như cô đấy. Nhưng Nhược An à, cô không có quyền từ chối ân huệ này” Hoàng Thiên kề sát vào người cô nói rồi nhanh chóng buông ra khiến Nhược An không kịp phản ứng.
“Tôi sẽ cho cô thời gian để chuẩn bị, trong lúc đó tôi sẽ ở đây, đồng hành cùng cô với tư cách một người bạn, mong cô sẽ chấp nhận tấm lòng thành này của tôi”.
Updated 315 Episodes
Comments
vy
Nội tâm cj một màu tối đen😟😟
2022-06-11
0
vy
Hoàng Thiên từ đâu xuất hiện zậy
2022-06-11
0
Giai Kỳ – 佳琦
Ủa Hoàng Thiên mới bay từ vũ trụ nào xuống z?
2022-06-07
0