Trời đột nhiên nắng lên khiến cho tiếng nghị luận càng lúc càng lớn.
Trần Khang nhíu nhíu chân mày, lạnh lùng nhìn những người bên dưới, nhận lấy mic từ bạn học dẫn chương trình, cầm lên tờ giấy mà mới khi nãy hiệu trưởng cứng rắn nhét vào tay mình, bắt đầu đọc diễn văn...
Bên dưới học sinh như muốn bùng nổ.
"Đẹp trai quá đi mất..."
"Trời đất, ai nói cho tôi biết vì sao hôm nay Khang lão đại lại có thể lên sân khấu phát biểu hay không?"
Mấy thầy cô giáo nhìn nhau thở dài, tuổi trẻ thật tốt.
Thầy hiệu trưởng có chút phiền muộn, vì cái gì khi ông phát biểu trời lại mưa, học sinh thì ỉu xìu thiếu điều viết mấy chữ em không muốn nghe lên mặt, vậy mà bây giờ đến cái thằng nhóc khó ưa này lại hoan nghênh như vậy chứ. Trẻ đẹp có thể mài ra mà ăn hay sao...
"Hừ... Nông cạn..."
Đặng Mộng Vân nhìn chằm chằm người đang đứng trên sân khấu kia, hai nắm tay nắm chặt, cô đang cố đè nén thù hận xuống, cố gắng khống chế bản thân mình.
Đặng Mộng Kỳ nhìn cô, khoé môi nhếch lên một nụ cười khinh miệt.
"Đặng Mộng Vân... Tôi khuyên cô tốt nhất đừng nên tơ tưởng tới Trần Khang... Cô không xứng..."
Đặng Mộng Kỳ từ năm lớp mười đã thầm mến Trần Khang. Con nhà giàu, đẹp trai, lạnh lùng, học giỏi thật đúng chuẩn con nhà người ta, soái ca ngôn tình trong lòng mọi thiếu nữ.
Trong trường học có rất nhiều cô gái thầm mến anh, nhưng từ trước tới giờ chưa từng thấy anh để ý đến một ai.
Đặng Mộng Vân hờ hững liếc mắt sang nhìn Đặng Mộng Kỳ một cái.
"Liên quan gì đến cô..."
Thực ra, chẳng cần Đặng Mộng Kỳ nói thì cô cũng sẽ cách xa cái tên kia ra, càng xa càng tốt...
Những người này không biết con người thật của Trần Khang nên coi hắn là soái ca ngôn tình, nhưng cô thì hiểu rất rõ anh ta là kẻ đáng sợ đến nhường nào, tình tình cố chấp, lòng chiếm hữu điên cuồng, cũng chính điều đó đã nhấn chìm và hủy hoại cô...
Đặng Mộng Vân lạnh lẽo nhìn Trần Khang mang theo ánh hào quang vạn người mê kia, cô hận hắn...
Buổi lễ khai giảng kết thúc, ngày hôm sau là buổi học đầu tiên của năm học mới. Sáng sớm Đặng Mộng Vân đã ra cửa, Hà Khánh Chi từ trong bếp đi ra, nhìn thấy cô đeo cặp ra cửa thì nói.
"Nhà có xe, con chờ một chút nữa Mộng Kỳ xuống, hai chị em đi cùng nhau..."
Đặng Mộng Kỳ nhìn Hà Khánh Chi, nói.
"Không cần đâu ạ, con đi xe đạp... Con đi trước..."
Đặng Mộng Vân đối với Hà Khánh Chi không có bao nhiêu tình cảm, thậm chí còn có một chút oán hận. Kiếp trước sau khi nhận cô trở về, Hà Khánh Chi ban đầu còn muốn bù đắp cho cô, nhưng về sau khi Đặng Mộng Kỳ ở trước mặt bà ta tỏ ra ấm ức, tủi thân, kể lể, Hà Khánh Chi đã gặp cô nói chuyện, nói cái gì ý nhỉ, à...
Là Đặng Mộng Vân tuy là con ruột của bà ấy, nhưng Đặng Mộng Kỳ là do bà ấy nuôi dưỡng mười mấy năm trời, tình cảm sâu đậm, về sau Đặng Mộng Vân cô phải chú ý một chút, đừng quá đáng mà làm tổn thương Đặng Mộng Kỳ, đừng cùng cô ta tranh giành.
Đặng Mộng Vân thật muốn cười to, tranh giành sao? Chẳng phải những gì Đặng Mộng Kỳ kia có được không phải vốn nên là của cô hay sao.
Nhưng Đặng Mộng Vân cũng lười so đo cùng bọn họ, muốn thì cô cho, cô cũng không thấy hiếm lạ cái gì.
Đặng Mộng Vân đi ra cửa, bên trong bà cụ chầm chậm đi ra, bà nhìn Hà Khánh Chi một cái, nói.
"Chị Chi này, bà già này muốn nhắc nhở chị một câu, Mộng Vân là máu mủ của chị, tuy nói mẫu tử liền tâm, nhưng cái tâm ấy cũng phải được hun đúc bằng lửa tình cảm, nếu cứ tưới lên nó nước lạnh thì dần dần tâm cũng sẽ lạnh mà chết thôi..."
Bà cụ dừng lại nhìn Hà Khánh Chi, khẽ thở dài một tiếng, khi đi ngang người Hà Khánh Chi còn nói thêm một câu nữa.
"Thân sơ phải phân biệt cho tốt, đừng vì sơ mà mất đi thân..."
Hà Khanh Chi khẽ mím môi, cúi đầu, bà biết bà cụ muốn nói điều gì, nhưng cũng không thể trách bà ta được, Đặng Mộng Vân tuy là con gái ruột được bà ta sinh ra, nhưng mới được tìm về, cô cũng đã lớn như vậy, bà ta cảm thấy khó có thể cùng cô thân thiết.
Còn Đặng Mộng Kỳ tuy không phải bà ta mang nặng đẻ đau, nhưng được bà ta ôm ấp mà lớn lên, tình cảm đậm sâu. Khi ở bên Đặng Mộng Kỳ bà cảm thấy quen thuộc và tự nhiên, thoải mái hơn khi ở với Đặng Mộng Vân rất nhiều. Nên trong vô thức bà vẫn sẽ thiên vị Đặng Mộng Kỳ hơn.
Đặng Mộng Vân đến trường, cô tìm văn phòng giáo viên, chủ nhiệm lớp 11 là một cô giáo ngoài năm mươi, vẻ ngoài nghiêm nghị.
"Em là Đặng Mộng Vân mới chuyển tới sao?"
"Vâng ạ."
"Ừ... Tôi là Nguyễn Phương giáo viên chủ nhiệm của em. Em chờ một chút tôi sẽ dẫn em đến phòng học."
"Vâng ạ..."
Nhìn thấy Đặng Mộng Vân ngoan ngoãn, lễ phép, Nguyễn Phương hài lòng gật đầu. Bà quay lại sửa sang giáo án rồi cầm cặp dẫn Đặng Mộng Vân đến lớp học.
Ngay từ đầu cầu thang cũng đã có thể nghe thấy những âm thanh ồn ào truyền tới.
"Cô giáo tới..."
Một tiếng hét của nam học sinh nào đó vang lên, cả lớp học đang ồn ào bỗng chốc im lặng lại như bị ai điểm huyệt.
Nguyễn Phương dẫn người vào lớp, hắng giọng.
"Đây là bạn Đặng Mộng Vân mới chuyển đến lớp chúng ta. Bạn mới đến, các em nhớ giúp đỡ bạn đấy..."
Nói xong bà quay sang nói với Đặng Mộng Vân.
"Em ngồi ở bàn cuối kia nhé..."
Đặng Mộng Vân lễ phép gật đầu.
"Vâng ạ..."
Đặng Mộng Vân vừa ngồi vào vị trí của mình thì tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô.
Mấy người bạn của Đặng Mộng Kỳ bắt đầu xỉa xói.
"Nhìn xem, nhìn xem, thật đúng là lớp chọn của chúng ta bây giờ gà chó nào cũng vào được này..."
"Mộng Kỳ, sao bố mẹ cậu lại có thể vừa mắt nó được vậy?"
Đặng Mộng Kỳ hơi cúi đầu, nói.
"Tớ cũng không biết, nhưng chị ấy thực sự được cả nhà tớ yêu thương, tớ sắp ra rìa rồi..."
"Đây là bạch liên hoa trong truyền thuyết đấy à, đến nhà người ta ăn nhờ ở đậu, lại muốn làm tu hú chiếm tổ luôn hay sao?"
Đặng Mộng Vân khẽ cong môi, nhẹ giọng nói nhỏ ở bên tai Đặng Mộng Kỳ nhưng âm lượng cũng vừa đủ để mấy người bạn của cô ta nghe được.
"Đặng Mộng Kỳ... Tu hú chiếm tổ không phải là cô à, có cần tôi nói với ông bà nội giúp cô lấy lại công bằng cho cô không?"
Đặng Mộng Kỳ nghe thấy Đặng Mộng Vân nói như vậy nhất thời lúng túng, đỏ mặt xấu hổ mà cúi đầu yên lặng không dám hé răng nữa.
Mấy người bạn kia của cô ta thấy cô ta như vậy cũng lúng túng theo, đây là truyện gì vậy, lẽ nào...
Lúc này một cô bạn ngồi bàn trên Đặng Mộng Vân mới cười lớn, mỉa mai.
"Haha... Tu hú ở tổ người ta lâu ngày nên nhất thời quên luôn mình là ai rồi..."
Đặng Mộng Kỳ nắm chặt tay, nghiến răng lại, Hà Thanh Thúy là con gái của anh trai Hà Khánh Chi nên cô ta biết rất rõ chuyện này, ngày thường vốn không hợp với cô ta, chỉ cần thấy cô ta gặp khó là châm chọc, nay còn bắt được điểm yếu của cô ta thì càng được nước, thật là quá đáng ghét.
"Ting ting... Nhiệm vụ đặc biệt đột phá quyền hạn..."
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, Đặng Mộng Vân nhập vào thanh màu đỏ đang nhấp nháy trên hệ thống.
" Nhiệm vụ đặc quyền : Hoàn thành đề bài của toán đại số...
Đặc quyền mở : Không bị giới hạn lần sửa nội dung truyện, có thể sửa cả chi tiết nhỏ."
Đặng Mộng Vân phấn khích không để ý đến xung quanh nữa bắt đầu tập trung giải đề.
Đề bài lần này Đặng Mộng Vân gặp một chút khó khăn, đây là một đề toán đại số trong đề olympic toán học quốc tế.
Đặng Mộng Vân chăm chú giải đề, khi cô viết đáp án cuối cùng xuống, hệ thống nhanh chóng vang lên âm thanh chúc mừng.
"Ting ting... Chúc mừng ký chủ đã có quyền sửa nội dung truyện không giới hạn chi tiết...
Đặng Mộng Vân : 17 tuổi
Giới tính : Nữ
Năng lực quan sát: 30%
Năng lực ghi nhớ :30%
Năng lực tư duy :30%
Thành tích học tập :30%
Nhiệm vụ hàng ngày: 110
Điểm tích lũy : 150
Level : 10
Trình sửa đề cương : Không giới hạn lần sửa và chi tiết sửa.
"Khang lão đại đến rồi..."
Một bạn nam từ bên ngoài chạy từ ngoài vào, Đặng Mộng Vân nheo mắt nhìn người này nhưng cô còn chưa kịp nhớ ra đây là ai thì ngoài cửa một nam nhân đi vào, khi nhìn thấy dáng người cao ráo, chuẩn đẹp người mẫu đang ngược sáng như nam thần kia cả người Đằng Mộng Vân bỗng chốc căng cứng lại, sao cô lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ, cô ngồi cùng bàn cùng Trần Khang.
Đặng Mộng Vân nắm chặt nắm đấm, nếu được, cô thật muốn xông lên xé xác hắn ra, xé rách cái bộ dáng kia của hắn. Nhưng cô cố gắng bình tĩnh lại, hiện giờ Trần Khang chưa biết cô, vậy cô trước mắt cứ tránh hắn vậy, tránh voi chẳng xấu mặt nào, chờ khi cô có đủ năng lực rồi, nhất định cô sẽ cho hắn cảm nhận cuộc sống, sống không bằng chết.
"Anh Khang..."
Lại Phương bạn thân của Đặng Mộng Kỳ thấy Trần Khang vừa vào đã vội vàng chạy tới, hai tay đưa lên một hộp quà lấp lánh.
Trần Khang nhìn hộp quà kia, lông mày khẽ nhíu lại.
Đặng Mộng Vân như nhớ ra điều gì đó, cô vội vàng lướt nhanh nội dung của tiểu thuyết, khoé môi len lén cong lên một nụ cười.
Trên tiểu thuyết ghi Lại Phương tặng cho Trần Khang là một chuột chơi game không dây Asus ROG Chakram X Wireless RGB.
Đặng Mộng Vân lặng lẽ đổi từ chuột chơi game kia thành một quả bom thối, sau khi thay đổi xong thì vô cùng hài lòng, cười nhẹ, tiếp tục làm bài tập nhiệm vụ.
Trần Khang hờ hững, mặt không cảm xúc mà nhận lấy chiếc hộp, chỉ là khi hắn vừa mở hộp ra thì một mùi hôi thối nồng nặc bốc ra.
"Muốn chết..."
Lại Phương nhìn món quà của mình ở trên tay của Trần Khang, lúng túng, gấp gáp muốn khóc.
"Anh Khang..."
(còn tiếp)
Updated 88 Episodes
Comments