Hai ngày kiểm tra khảo sát nhanh chóng trôi qua, tất cả học sinh thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Đặng Mộng Vân trầm tư nhìn chằm chằm vào màn hình hệ thống. Những lần làm nhiệm vụ trước, khi cô làm bài xong hệ thống đều nhanh chóng đưa ra kết quả, nhưng lần này sao lại không thấy gì hết.
"IK101... Cô ngủ rồi sao?"
Hệ Thống nhanh chóng online.
"Không có... Ký chủ mời nói..."
Đặng Mộng Vân chớp chớp mắt, hỏi.
"Vì sao tôi làm xong nhiệm vụ rồi mà không có đánh giá như mọi khi vậy, có phải cô bị lỗi rồi không?"
"Phi... phi... phủi phui cái miệng ăn mắm ăn muối của cô nha ký chủ... Tôi hoàn toàn bình thường nhé. Chưa có đánh giá ngay đâu, vì nhiệm vụ lần này là bài kiểm tra khảo sát, yêu cầu đạt điểm giỏi, vậy nên nhiệm vụ sẽ kết thúc khi có kết quả kiểm tra..."
Đặng Mộng Vân hiểu ra vấn đề, khẽ gật gù.
"Ồ..."
Hà Thanh Thúy khoác vai Đặng Mộng Vân cười khanh khách.
"Làm xong bài kiểm tra cả người thật thoải mái quá đi. Mộng Vân, chúng ta đi ăn xiên bẩn đi..."
Đặng Mộng Vân hai mắt mở lớn nhìn Hà Thanh Thúy.
"Chị biết là bẩn rồi mà còn muốn dẫn em đi ăn?"
"Haha..."
Hà Thanh Thúy bị phản ứng của Đặng Mộng Vân chọc cười, ôm cô cười ngặt cười nghẽo. Cười mãi một lúc lâu cuối cùng cô ấy cũng có thể dừng lại, giải thích cho cái khuôn mặt nai tơ ngơ ngác của Đặng Mộng Vân.
"Em gái xinh đẹp ơi... Gọi là xiên bẩn nhưng nó không phải là xiên bẩn, đây hoàn toàn chỉ là một cách gọi mà người ta đặt chung chung cho những đồ ăn chiên rán này mà thôi..."
Đặng Mộng Vân vẫn vô cùng mông lung, cũng không thể trách cô được, cả kiếp trước lẫn kiếp này Đặng Mộng Vân đều có rất ít bạn bè nên không có thường xuyên đi tụ tập.
Kiếp trước khi còn ở quê thì không có điều kiện, đến khi được nhà mẹ đẻ đón về thì cô luôn muốn rũ bỏ cái thứ mà bị người ta gọi là quê mùa, cô ăn thì phải ăn ở nhà hàng lớn, mặc phải là đồ hiệu, còn học đòi tô son đánh phấn... Kết quả bị người nhà chán ghét, sau đó bị Trần Khang để mắt đến rồi hắn nhân danh cái gọi là tình yêu của hắn mà giam cầm cô lại...
Kiếp này cô đã thay đổi, không sống theo bản gốc tác giả tạo ra cô trước đó, có thể nói cô không còn là cô nữa, nhưng cô cũng chưa từng tự mình ra ngoài ăn... Nên cái được gọi là xiên bẩn kia quả thực là cô chưa ăn bao giờ...
Hai cô gái đạp xe đạp đến một quán ăn nho nhỏ cách cổng trường không xa lắm. Hà Thanh Thúy quen cửa mà gọi.
"Bác Sinh ơi... Cho cháu như mọi khi nhưng là hai phần nhé..."
Bác Sinh chủ quán là một bác gái trung niên đã ngoài năm mươi, nhìn hai cô gái nhỏ xinh xắn mỉm cười thân thiện, gật đầu.
"Có ngay đây..."
Đồ ăn được mang lên, Đặng Mộng Vân nhìn chúng, ánh mắt ngạc nhiên.
"Đây là xúc xích, viên chiên, chả xoắn... mà, đâu có phải là xiên bẩn gì gì đâu..."
Hà Thanh Thúy gật đầu.
"Xiên bẩn là tên gọi chung được người ta cho bọn nó..."
Đặng Mộng Vân nhìn Hà Thanh Thúy không một chút hình tượng thục nữ gì ăn đồ ăn cũng phát thèm, cô cầm viên chiên lên bắt đầu ăn.
"Rầm..."
"Choang..."
"Bụp..."
"Khụ.. khụ..."
Quán ăn hai cô gái ăn là quán nhỏ ven đường, hai người đang ăn thì bất ngờ có một đám người đánh nhau quét ngang, bọn chúng đạp đổ tất cả những vật cản đường.
Đặng Mộng Vân và Hà Thanh Thúy ngồi ở trong một góc, nghĩ không bị ảnh hưởng vẫn tiếp tục ăn, nhưng ai nghĩ đến Đặng Mộng Vân lại xui xẻo đến vậy, cô đang ăn thì bị một cái chai ném trúng lưng, bị sặc mà ho lên khù khụ...
"Mộng Vân... Có sao không? Mẹ...nó..."
Hà Thanh Thúy đang muốn chửi bậy xông ra ngoài thì bất ngờ đứng lại cả người như bị điểm huyệt khi nhìn thấy chiến trường kia.
Bác Sinh thấy cô gái nhỏ xinh đẹp bị đau cũng xót xa, vội vàng đi tới xem Đặng Mộng Vân.
"Cháu gái, cháu không sao chứ?"
Đặng Mộng Vân khẽ lắc đầu.
"Cháu không sao ạ."
Bên ngoài tiếng đánh nhau càng lúc càng hăng, Đặng Mộng Vân ôm lấy cái gáy của mình xoa xoa vài cái.
Hà Thanh Thúy đứng chết trân tại chỗ mãi một lúc sau mới lấy lại được tinh thần, hô lên với Đặng Mộng Vân.
"Mộng Vân... Là... Là mấy người Trần Khang, Lê Minh, Trần Quân cùng với bạn của bọn họ đánh nhau với cái nhóm côn đồ trường nghề..."
Đặng Mộng Vân nặng nề nâng mí mắt, đi ăn một bữa ven đường cũng có thể gặp được cảnh nam chính động thủ, vận xui của cô thật đúng là vận cứt chó của nữ phụ mà.
Đặng Mộng Vân mím chặt môi, ánh mắt hơi loé lên, mở ra hệ thống, ánh mắt nhanh chóng đọc qua cốt truyện, tự mình lẩm nhẩm.
"Tốt lắm, một trận thành danh anh chị, còn an lành chạy thoát, rất tiếc tôi lại không muốn anh yên ổn..."
Cô cong nhẹ khoé môi, tay bắt đầu bấm điện thoại.
"Chú cảnh sát... Ở đây có đánh nhau...Dạ... là ở..."
Cảnh sát đến bất ngờ, ập lại bắt toàn bộ những kẻ náo loạn gây rối lại. Nhóm người Trần Khang cũng không kịp chạy, tất cả bị đưa về đồn.
Trần Khang ngồi trong xe cảnh sát sắc mặt vô cùng khó coi. Lê Minh hậm hực chửi thề ở bên cạnh.
"Mẹ nó chứ... Là cái thằng chó đẻ nào dám báo cảnh sát, nếu để ông đây tóm được ông đây nhét cho hắn một mồm shits..."
"Yên lặng..."
Một cảnh sát nghe Lê Minh mắng chửi thì lạnh giọng cảnh cáo anh ta.
Trần Khang đá Lê Minh một cái, gắt giọng.
"Phiền quá..."
Trần Khang trầm tư rất lâu, vốn con hẻm mà bọn họ rút vô cùng ổn, nhưng dường như cảnh sát đã biết trước được rồi bao vây trước ở đó, chỉ chờ bọn họ sa vào bẫy... Bao nhiêu lần gây lộn, đây là lần đầu tiên Trần Khang bị cảnh sát bắt, thật quá mất mặt...
Ngay ngày hôm sau tin tức nhóm người Trần Khang đánh nhau đã như gió truyền đi khắp nơi, nhà trường cũng vô cùng đau đầu với những học sinh này.
Mấy người Trần Khang đều là học sinh ưu tú, học lực giỏi, sắp tới còn tham gia đội tuyển thi học sinh giỏi cấp tỉnh của trường.
Riêng Trần Khang là được coi trọng nhất, anh là át chủ bài của trường bọn họ. Không phải nhà trường không biết, những học sinh này ở bên ngoài trường từng có xảy ra xô xát, nhưng họ chưa bị cảnh sát bắt, lại không gây hậu quả gì nghiêm trọng, không có kiện cáo, sự việc bên ngoài khuôn viên trường học nên nhà trường cho dù biết cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lần này lại khác, tất cả bị cảnh sát bắt đưa về đồn, cảnh sát đánh giấy tới trường, nhà trường không thể làm ngơ được nữa, bắt buộc phải yêu cầu họp khẩn cấp tìm cách giải quyết...
Phụ huynh cũng nhanh chóng được gọi tới.
Trần Khang ngồi trong văn phòng sắc mặt đen như than chì, thầy hiệu trưởng đang thao thao bất tuyệt.
"Em nói xem, tháng sau là kỳ thi cấp tỉnh rồi, em là thành viên chủ chốt, ấy vậy mà lại đúng vào thời điểm quan trọng gây chuyện như vậy, em bảo thầy phải làm sao hả?"
Trần Khang xoa nhẹ lỗ tai.
"Thầy đã nói hơn một giờ đồng hồ rồi..."
Thầy hiệu trưởng tức đến dựng râu, đập bàn.
"Em còn dám nói..."
Trần Khang hờ hững, mỉm cười.
"Giải nhất tỉnh... Lập công chuộc tội được không ạ..."
Trần Khang vừa nói hai mắt thầy hiệu trưởng mở lớn, mấy sợi râu khẽ run run.
"Em... Thằng nhóc này, nói dễ như vậy, em nghĩ em là ai, nói giải nhất liền được giải nhất hả..."
Trần Khang nhướng chân mày, tự tin nói.
"Em đã nói thì nhất định sẽ làm được..."
Thầy hiệu trưởng cảm thấy mình đã già thật rồi, trừng mắt nhìn Trần Khang một cái.
"Giải nhất tỉnh..."
Ông khẽ cười lạnh một tiếng, nói.
"Được... Để ta nhìn xem thằng nhóc nhà trò sẽ làm lên chuyện gì."
Trần Khang cười tự tin, nghiêm túc nói.
"Nếu em không thể làm được vậy thì em tùy thầy định đoạt..."
Thầy hiệu trưởng ánh mắt nheo nheo mang theo ý cười đạt được gian kế, nhanh chóng mang ra một bản cam kết nho nhỏ.
"Nói miệng không bằng chứng, miệng già này của ta không đấu được với miệng cứng của mấy thằng nhóc các trò, giấy trắng mực đen là tốt nhất..."
Khoé miệng Trần Khang khẽ giật giật mấy cái, liếc qua bản cam kết kia, anh cảm thấy mình chính bị bẫy rồi...
Lê Dung ở cổng trường chờ con trai, khoé mắt có chút đỏ, vừa nhìn thấy Trần Khang đi ra bà vội vàng đeo mắt kính lên, hai mẹ con lên xe cùng về nhà.
Lê Dung nhìn Trần Khang muốn nói lại thôi. Trần Khang nhìn bà, mở lời trước.
"Mẹ... Con xin lỗi..."
Lê Dung khẽ lắc đầu, áy náy.
"Là mẹ không tốt..."
Trần Khang cười khổ một tiếng. Bố mẹ anh mới ly hôn xong, anh ở bên ngoài gây chuyện, Lê Dung một mực cho rằng anh là vì chuyện bố mẹ ly hôn nên phản nghịch, ở bên ngoài trút bực dọc.
Lê Dung nghẹn ngào.
"Con trai, nếu con có gì không vừa lòng con cứ nói với mẹ, nếu không, hay là mẹ mời bác sĩ tâm lý cho con nhé..."
"Mẹ..."
Trần Khang hết cách, ôm lấy vai bà, nhỏ giọng thanh minh, khuyên bảo.
"Mẹ... Mẹ ly hôn con hoàn toàn không có ý kiến gì cả, bao nhiêu năm qua mẹ vì con, vì mặt mũi của hai bên gia đình đã nhẫn nhịn đủ rồi... Bây giờ là lúc mẹ tìm kiếm hạnh phúc cho mình..."
Trần Khang kiên nhẫn nhẹ giọng, anh muốn đả thông tư tưởng cho mẹ mình. Anh muốn mẹ mình bước ra thế giới rộng lớn tự do bên ngoài kia, đón lấy hạnh phúc thuộc về riêng bà.
"Mẹ... Lần này con ở bên ngoài cùng người ta tranh chấp thật ra là ngoài ý muốn mà thôi, hoang toàn không có liên quan gì tới việc mẹ và ông ấy ly hôn cả. Tâm lý của con rất vững, rất thoải mái, không có một chút khúc mắc nào cả..."
Lê Dung nhìn thẳng vào mắt con trai, hỏi.
"Thật chứ? Con không có khúc mắc hay bất mãn nào?"
Trần Khang cười, ôm bả vai bà, lắc đầu.
"Không có... Một chút cũng không có..."
Để bà yên tâm Trần Khang lại nói.
"Sắp tới là kỳ thi học sinh giỏi cấp tỉnh, con sẽ dùng kết quả thi chứng minh cho mẹ thấy, con trai của mẹ hoàn toàn không có khúc mắc gì hết, thậm chí tâm lý còn thoải mái hơn, đạt được kết quả thi còn tốt hơn năm trước nữa..."
Lê Dung như bị thuyết phục, nở nụ cười, gật đầu.
"Được, mẹ tin tưởng con trai của mẹ..."
(còn tiếp)
Updated 88 Episodes
Comments