Lại Phương ấp úng mãi cũng không biết nên giải thích như thế nào, rõ ràng là món quà cô ta muốn tặng cho Trần Khang là một chuột chơi game không dây Asus ROG Chakram X Wireless RGB vô cùng đắt tiền, hot nhất hiện nay cơ mà, sao bây giờ lại thành cái thứ kinh tởm như thế này.
Trần Khang quăng trả lại hộp quà cho Lại Phương, lạnh giọng mà quát.
"Cút..."
Đặng Mộng Vân thấy mình không bị ai chú ý đến liền muốn rời đi, nhưng chợt cô nghĩ đến điều gì đó, cô gọi hệ thống.
"Hệ Thống..."
"Gọi tôi là IK101..."
Tiếng hệ thống đáp lại. Đặng Mộng Vân chớp chớp mắt, gọi.
"IK101..."
"IK101 nghe rõ, mời ký chủ nói..."
Đặng Mộng Vân cười một tiếng, hỏi.
"IK101... Tôi có thể sửa lại cốt truyện, cho chính mình chuyển trường hay không?"
Hệ Thống nhấp nháy giao diện, nhanh chóng trả lời.
"Không được... Cô có thể thay đổi những sự kiện, cốt truyện cơ bản thì được nhưng những sự kiện cao cấp liên quan đến mạch truyện hay liên quan đến sức khoẻ của nhân vật chính thì không được..."
"Vì sao?"
"Nhân vật chính luôn có ánh hào quang bảo vệ, vậy nên chúng ta không thể thay đổi cốt truyện liên quan tới mạch truyện cho mình tách khỏi cốt truyện chính hay là làm ảnh hưởng trực tiếp tới nhân vật chính như làm họ bị thương hay bị bệnh…, chỉ khi nào điểm tích lũy của ký chủ đạt cực hạn, mở ra đặc quyền lớn nhất mới có thể thoát khỏi cốt truyện tự mình thành một nhân vật chính mang theo ánh hào quang, lúc đó cô mới có thể rời khỏi cốt truyện cắt đứt ràng buộc với cốt truyện và các nhân vật chính..."
Đặng Mộng Vân cảm thấy não bộ mình ong ong, lại nhìn tới những điểm tích lũy ít ỏi kia của mình, cô thật muốn khóc quá mất thôi.
Biết không thể làm gì được Trần Khang cũng không thể tránh xa khỏi cốt truyện, Đặng Mộng Vân lấy trong cặp sách ra một cái khẩu trang rồi đeo lên, len lén mà rời đi.
Nhưng đúng lúc cô muốn rời đi thì Trần Khang lại nhìn sang phía cô.
Bị Trần Khang nhìn sống lưng Đặng Mộng Vân bỗng chốc như bị đông lạnh lại, cô quên luôn cả nhúc nhích, biết là hiện tại Trần Khang còn chưa biết đến cô, chưa có ý đồ gì với cô, nhưng ám ảnh mà anh ta mang lại cho cô từ kiếp trước vẫn khiến Đặng Mộng Vân sợ hãi phản ứng như một bản năng.
Trần Khang nhìn Đặng Mộng Vân, trái tim anh như bất chợt co thắt lại, đau...
Đặng Mộng Vân biết mình không thể trốn tránh được chỉ đành hít một hơi thật sâu, liều mình trở lại chỗ ngồi.
Trần Khang đặt tay lên ngực, cố gắng đè nén cảm giác đau đớn kia lại, có lẽ anh cần phải đi gặp bác sĩ tim mạch rồi...
Trần Khang đi tới chỗ ngồi, nhìn Đặng Mộng Vân một cái, lạnh giọng hỏi.
"Người mới..."
"Ừ..."
Trần Khang nhìn cô, lại nhìn khắp lớp học một lần, thấy không còn bàn nào trống thì không nói thêm gì nữa, ngồi vào chỗ của mình.
Lê Minh ở bàn bên cạnh, cười nói với Trần Khang.
"Anh Khang... Cuối cùng anh cũng có bạn cùng bàn rồi, còn rất xinh đẹp nữa..."
"Phiền phức..."
Trần Khang nhìn Lê Minh một cái, tùy ý mà nói một câu. Lê Minh cười cười, sờ sờ đầu mình một cái, lại quay sang nói với Đặng Mộng Vân.
"Bạn mới... Mình là Lê Minh, chào bạn..."
Đặng Mộng Vân nhìn Lê Minh, nghĩ đến kiếp trước anh ta cũng đã giúp đỡ mình, khẽ cười một cái với anh ta, nói.
"Chào bạn, mình là Đặng Mộng Vân..."
"Ồn ào..."
Trần Khang không hiểu vì sao khi nhìn thấy Đặng Mộng Vân nở nụ cười và nói chuyện nhẹ nhàng với Lê Minh trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lê Minh cười giơ ngón tay trỏ đặt lên môi mình làm động tác 'suỵt' với Đặng Mộng Vân, sau đó nhỏ giọng nói.
"Anh Khang ở trong giờ học luôn ghét nhất là ai nói nhiều, anh ấy thích yên tĩnh để tập trung học tập."
"À..."
Đặng Mộng Vân khẽ gật đầu, điều này thì cố biết. Trong lòng thầm phỉ nhổ, Trần Khang quả thật là một kẻ khó ưa.
Đặng Mộng Vân ở trong lớp luôn yên lặng cày đề.
Rất nhanh trong lớp 11A1 đều phát hiện ra bạn học mới vô cùng ham học, hình mẫu thể hiện chính là một con mọt sách chính hiệu.
Trần Khang đối với sự yên lặng của Đặng Mộng Vân cảm thấy vô cùng hài lòng, bạn cùng bàn này khá biết điều, không ảnh hưởng đến anh.
"Oa... Mộng Kỳ... Cậu thật đẹp quá đi..."
"Ây ây... Đây chính là mẫu váy mới nhất trong bộ sưu tập của nhà thiết kế Maika hay sao?"
"Đúng vậy, đẹp quá đi mất thôi..."
Đặng Mộng Kỳ che miệng cười duyên, nhìn xem bộ đồ cô ta đang mặc sang trọng, đẹp đẽ, đắt tiền tới nhường nào, lại nhìn đến Đặng Mộng Vân xem, áo thun, quần jean thật nhạt nhẽo.
Mấy người bạn của Đặng Mộng Kỳ lúc này nhìn sang Đặng Mộng Vân, chẳng mấy khi có cơ hội châm chọc người khác, bọn họ liền nói.
"Nói chứ, nhà quê thì vẫn là quê thôi, đầu phải đổi chỗ sống là có thể đổi luôn khí chất cho được..."
"Đúng vậy, nhìn xem ăn mặc giẻ rúm, quê một cục như vậy mà cũng đòi là cô chủ nhà giàu cơ đấy..."
"Các cậu không thấy sao người ta là mọt sách, cần tri thức để lấp đầy khoảng trống khí chất nhà quê đấy, đâu có được như Mộng Kỳ khí chất toả sáng, xinh đẹp, học giỏi chiến thắng nhân sinh..."
Đặng Mộng Vân bị châm chọc cũng lười cùng bọn họ so đo mà phản ứng lại, tiếp tục làm đề của mình.
Hà Thanh Thúy thật nhìn không vừa mắt nữa, sẵng giọng mà nói.
"Bản chất là ngan là vịt được nuôi ở gần công, gần phượng liền cứ ảo tưởng mình là công là phượng, nhìn thật chướng mắt..."
Đặng Mộng Vân nghe câu này của Hà Thanh Thúy thật muốn cười lớn, bật ngón tay mà like cho cô ấy.
Hà Thanh Thúy lúc này mới nhìn vào Đặng Mộng Vân, nói.
"Em họ, em đừng có hiền quá để mấy cái kẻ không mắt nhìn nó ngồi lên đầu em đấy..."
Đặng Mộng Vân mỉm cười, nói.
"Mặc kệ bọn họ đi, chấp làm gì cho nó mệt người, hạ giá trị bản thân..."
Hà Thanh Thúy như suy tư, khẽ gật đầu.
"Ừ... Em nói cũng đúng..."
Đặng Mộng Vân lại đăng nhập hệ thống, muốn làm nhiệm vụ, nhưng lúc này hệ thống lại mệt mỏi thông báo.
"Ký chủ thân mến... IK101 hoạt động đã hoạt động liên tục một ngày một đêm, hiện tại cần nghỉ ngơi...Mời ký chủ đăng nhập lại sau khi hệ thống mở lại..."
Đặng Mộng Vân khẽ thở dài một tiếng, đóng hệ thống, thoát ra.
Trần Khang ngồi bên cạnh thấy cô không còn giải đề nữa mà ngồi như suy tư điều gì đó thì hơi nhíu mày.
Hôm trước sau khi bọn họ gặp nhau, đêm ngủ Trần Khang đã mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, vô cùng mơ hồ, trong mơ anh nhìn thấy Đặng Mộng Vân...
"Anh Khang... Chiều nghỉ đi bida không?"
Nguyễn Sinh ngồi cạnh Lê Minh ló đầu ra gọi Trần Khang một tiếng.
Trần Khang nhíu nhíu mày, sau đó gật đầu.
"Đi..."
"Ok..."
Nguyễn Sinh làm dấu tay, cười vui vẻ hô lên.
Tiết học đầu tiên của buổi học là một tiến toán đại số.
Giáo viên toán là một thầy giáo ngoài năm mươi, tính tình vô cùng nghiêm khắc, học sinh vô cùng kính sợ.
"Hôm nay chúng ta ôn tập đại số, chuẩn bị cho kì thi khảo sát chất lượng đầu năm..."
Thầy giáo vừa nói, tay bắt đầu dùng phấn viết đề bài lên bảng.
Lớp 11A1 học sinh trong lớp thành tích đều rất tốt, cạnh tranh điểm số cũng vô cùng khốc liệt.
Ngay khi thầy giáo viết xuống đề bài, tất cả học sinh trong lớp đều thẳng lưng bắt đầu làm đề.
Đặng Mộng Vân cũng tập trung giải đề, cô hiện tại cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút vì ít nhất mấy ngày hôm nay Trần Khang không cùng cô nói chuyện, cô cùng hắn ngồi gần nhưng giữ khoảng cách rất tốt, nước sông không phạm nước giếng.
Trần Khang thành tích luôn đứng hạng nhất, đề toán này anh giải rất nhanh, sau khi giải xong lại nhàm chán mà cúi đầu muốn ngủ gật.
Nếu nói ở Trường Chuyên Số 1 này người nào không cần cố gắng, tùy ý ngủ trong giờ mà giáo viên không phản đối thì chỉ có thể là Trần Khang mà thôi.
Qua tầm một phút chờ học sinh đã đọc xong đề bài Đoàn Văn Trưởng khẽ đẩy cặp kính, nhìn qua lớp học một vòng, nghiêm giọng gọi.
"Đặng Mộng Kỳ... Em lên bảng giải bài này cho tôi..."
Đặng Mộng Kỳ khẽ giật mình một cái, cô ta vẫn còn chưa hiểu đề bài đã bị gọi lên bảng rồi, thật đen đủi quá đi.
Đặng Mộng Kỳ hít vào một hơi, làm ra tư thế yểu điệu mà lên bảng.
Hà Thanh Thúy không vừa mắt mà nói.
"Cô ta có họ với rắn nước hay sao mà uốn éo kinh thế..."
Đặng Mộng Vân nén cười, gật đầu.
"Chắc là rắn nước chuyển thế..."
Qua mấy ngày học cùng nhau, Đặng Mộng Kỳ cùng Hà Thanh Thúy cũng xem như thân thiết, bình thường giờ ra chơi vẫn cùng nhau tán gẫu hay đi xuống căng tin của trường.
Đặng Mộng Kỳ ở trên bảng nhìn chăm chăm vào đề bài viết được một dòng chữ số ngắn ngủn thì không thể nào viết tiếp được. Cô ta nhìn xuống bên dưới lớp cầu cứu mấy người bạn của mình.
"Giúp mình với..."
Mấy người bạn của Đặng Mộng Kỳ thấy cô ta cầu cứu cũng có chút bối rối, đề bài này thực sự quá khó rồi, trong số họ thậm chí còn có người dùng đến app giải đề chuyên nghiệp nhưng app nếu đọc ra kết quả thì được, còn quá trình giải thì bọn họ nhìn cũng không thể hiểu.
Mấy người này hiểu rất rõ thầy Trưởng dạy toán của lớp mình, sau khi giải xong đề ông chắc chắn sẽ hỏi và yêu cầu học sinh giải thích về cách làm, nếu phát hiện ra là gian lận vậy thì coi như xong đời rồi.
Thấy Đặng Mộng Kỳ mãi vẫn không thể giải xong, Đoàn Văn Trưởng nhíu mày, không hài lòng mà phất tay.
"Em về chỗ..."
Nói xong ông lại nhìn xuống lớp, chỉ vào Đặng Mộng Vân mà nói.
"Bạn kia... Học sinh mới chuyển đến đúng không? Em có thể giải bài này không?"
Đặng Mộng Vân bị điểm danh liền đứng dậy, mỉm cười, nói.
"Dạ... Thưa thầy, em làm được ạ..."
Đoàn Văn Trưởng gật đầu.
"Vậy em lên bảng giải bài đi..."
Đặng Mộng Vân lên bảng, ở bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán.
"Thích thể hiện, để xem nó có thể làm được cái gì..."
"Chúng ta nhìn còn không hiểu huống gì một đứa nhà quê như nó..."
"Tớ sợ nó còn không hiểu bài cần tính cái gì ấy chứ..."
Đoàn Văn Trưởng nghe tiếng ồn ào, nhìn xuống, quát.
"Tất cả im lặng hết cho tôi, có thời gian nói chuyện thì chú ý vào làm bài đi..."
Đặng Mộng Vân không chú ý đến bọn họ, chuyên chú giải đề, qua một phút đề toán đã được giải xong. Đặng Văn Trưởng nhìn lên bàu giải, hài lòng gật đầu.
"Rất tốt..."
(còn tiếp)
Updated 88 Episodes
Comments
Nguyễn Ngọc Mẫn Nghi
ủa ý là a có chơi lại giống c nhà ko đó
2024-11-08
0
Thu Lê
Đặng Mộng Vân chứ nhỉ
2022-08-14
1