Trần Đình Long như bị điểm huyệt, ông ta nhìn sang Lê Dung, mãi một lúc sau mới lên tiếng.
"Ly hôn?... Bà nói lại lần nữa xem..."
Lê Dung ngước lên nhìn ông ta một cái rồi cười khẩy.
"Tôi nói là chúng ta ly hôn đi... Sao nào? Ông là không nghe rõ, hay là vui mừng quá vì cuối cùng cũng đạt được ý nguyện, vui vẻ tung tăng cùng nhân tình rồi nên mới muốn tôi nhắc lại như vậy?"
Trần Đình Long nhìn bà cười phá lên, chỉ ngón tay run run mà nói.
"Giỏi... Giỏi lắm Lê Dung... Haha... Rất tốt... Ly hôn... Được... Vậy thì ly hôn đi..."
Trần Khang đứng ở giữa hai người, từ khi họ bắt đầu nói đến vấn đề ly hôn, anh chưa nói một câu nào, đây là sự lạnh lùng đến cực điểm, cũng thể hiện sự thất vọng đến cực điểm của anh về cái gia đình này. Đối với Trần Khang mà nói, có lẽ ly hôn cũng là một sự lựa chọn không tồi đối với mẹ anh và anh...
Trần Đình Long sau khi đồng ý ly hôn liền quay lưng rời khỏi nhà. Trần Khang dìu Lê Dung lên phòng nghỉ...
Lê Dung nắm lấy tay anh, nghẹn ngào.
"Con có trách mẹ không?"
Trần Khang vỗ vỗ tay bà, cố gắng nở một nụ cười, nói.
"Đây là cuộc sống của mẹ, chỉ cần mẹ vui, mẹ muốn làm gì con đều ủng hộ mẹ..."
Lê Dung khẽ gật đầu, nằm xuống giường nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Trần Khang cũng trở về phòng mình, mệt mỏi tắm rửa, anh đứng trước cửa phòng, ánh mắt sắc lạnh, hai nắm tay khẽ siết chặt.
"Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến..."
"Trần Khang... Tôi hận anh... Tôi hận anh..."
"Không..."
Trong đêm khuya Trần Khang tỉnh dậy từ cơn ác mộng, anh cố gắng hít thở thật sâu, mông lung nhìn xung quanh... Tự mình lẩm bẩm.
"Đã là lần thứ năm mình mơ thấy rồi... Quá chân thật..."
Đặng Mộng Vân nhìn quyển lịch trước mặt, mười ngày nữa là đến ngày giỗ của mẹ nuôi, một tuần nữa cô sẽ có bài thi khảo sát chất lượng đầu năm, cũng vừa lúc thi xong được nghỉ chủ nhật cô có thể sắp xếp để về quê một chuyến.
Đặng Mộng Vân khẽ thở dài nhìn điện thoại của mình, cô muốn gọi điện cho các chị, nhưng lại không có số. Kiếp trước là cô ngu ngốc sợ bọn họ bám lấy cô để lợi dụng rồi đào mỏ, nên sau khi về nhà họ Đặng cô đã thay số điện thoại mới, cắt đứt hoàn toàn liên lạc cùng bọn họ...
"Haizzz..."
Thở dài một tiếng, Đặng Mộng Vân như nghĩ đến điều gì đó.
"IK101..."
Hệ thống nhanh chóng vang lên âm thanh đáp lại.
"IK101... Có..."
"Tôi muốn có số điện thoại của hai chị gái thì phải làm như thế nào?"
"Ký chủ... Đây thuộc phạm vi thay đổi xâm phạm... Vì số điện thoại của hai nhân vật phụ này không xuất hiện trong bản gốc, vậy nên để biết được số điện thoại của họ, ký chủ sẽ phải đổi số điểm khá lớn..."
Đặng Mộng Vân nhíu nhíu chân mày, cô sau khi làm quen với hệ thống một thời gian mới biết, nó cũng không quá đa năng như trong tưởng tượng, hay hào quang bàn tay vàng muốn gì được nấy.
Việc sửa đổi cốt truyện không được ảnh hưởng tới nhân vật chính vì họ có hào quang, sửa đổi chi tiết không giới hạn với nhân vật phụ nhưng bắt buộc chi tiết sửa đổi phải là chi tiết được nhắc đến trong cốt truyện, còn nếu không có trong truyện thì không thể sửa đổi... Thật là rối não quá đi.
Hai chị của Đặng Mộng Vân xuất hiện trong cốt truyện chính quá ít, đã vậy lại chỉ xuất hiện khi có sự tình liên quan đến cô, những chi tiết này chỉ cần cô thay đổi thái độ sẽ lập tức được thay đổi, về cơ bản không cần dùng hệ thống chỉnh sửa lại, nên chi tiết cô có thể sửa đổi liên quan với họ là vô cùng ít ỏi.
"Điểm cần đổi là bao nhiêu?"
Hệ Thống lập tức vang lên âm thanh cười dịu dàng.
"Haha... Điểm cần đổi là 1000 điểm cho một số điện thoại..."
Đặng Mộng Kỳ âm thầm nhìn vào ID của mình.
Đặng Mộng Vân : 17 tuổi
Giới tính : Nữ
Năng lực quan sát: 60%
Năng lực ghi nhớ :60%
Năng lực tư duy :60%
Thành tích học tập :60%
Nhiệm vụ hàng ngày: 1289
Điểm tích lũy : 1150
Level : 24
Trình sửa đề cương : Không giới hạn lần sửa và chi tiết sửa.
Đặng Mộng Vân mím mím môi, hạ quyết tâm xuất tiền.
"Đổi..."
Hệ Thống vui vẻ.
"Giao dịch thành công, chúc mừng ký chủ..."
"Ting... ting..."
Rất nhanh một dãy số hiện lên màn hình hệ thống, Đặng Mộng Vân lấy điện thoại ra nhập dãy số này vào, ấn nút gọi đi.
"Tút... tút..."
"Alo..."
Nghe tiếng người nói truyền đến hai mắt Đặng Mộng Vân hơi đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào.
"Chị hai..."
Ở bên kia, Hoàng Thanh Nhu nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả người như cứng lại, vội vàng buông khay đồ ăn trong tay xuống nói với người bên cạnh.
"Chị Hà... Chị mang giúp em khay này ra bàn số 4 hộ em với..."
"Ờ...Được..."
Hoàng Thanh Nhu giữ chặt điện thoại, chạy đến một góc vắng, run giọng hỏi.
"Bé Ba...Là em sao?"
Đặng Mộng Vân rưng rưng nước mắt, cách một đời mới được nghe lại giọng nói của người thân, cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
"Chị... Là em..."
"Ừ... ừ... con bé này, sao bây giờ mới gọi cho chị thế hả? Em về đấy có tốt không? Đã quen chưa?..."
Đặng Mộng Vân gật gật đầu, lại nghĩ ra Hoàng Thanh Nhu không nhìn thấy, lại nhỏ giọng đáp.
"Em rất tốt... Chị... chị đang ở đâu? Chúng ta gặp nhau có được không?"
"Được... Em có thể đến đây không? À! Để... Để chị tới chỗ em đi, em đọc địa chỉ cho chị..."
"Vâng..."
Đặng Mộng Vân ngoan ngoãn đoc địa chỉ trường học của mình, cô hẹn Hoàng Thanh Nhu ở một quán cà phê đối diện trường học.
Đặng Mộng Vân đi tới quán trước ngồi chờ, gọi một ly sinh tố xoài và một chiếc bánh ngọt vị xoài...
Hoàng Thanh Nhu rất nhanh đã tới, vừa tới cô ấy đã nắm lấy tay Đặng Mộng Vân, kéo cô xoay xoay mấy vòng...
Sau khi quan sát kỹ càng một lượt mới hài lòng gật đầu.
"Không tệ, xinh hơn rồi..."
Đặng Mộng Vân ôm lấy Hoàng Thanh Nhu, nước mắt rơi như mưa, nghẹn ngào.
"Chị ơi... Em rất nhớ chị..."
Hoàng Thanh Nhu vỗ vỗ lưng cô, hai mắt cũng đã đỏ hoe.
"Cái con bé này... Được rồi, không phải chúng ta đã gặp lại nhau rồi hay sao? Lớn rồi còn mít ướt như vậy nữa..."
Hai chị em nhìn nhau nở nụ cười, cùng ngồi xuống bàn.
Hoàng Thanh Nhu nhìn em gái, hỏi.
"Về nhà bên ấy đã quen chưa? Có bị bắt nạt hay không?"
Đặng Mộng Vân khẽ lắc đầu, nói.
"Em thích nghi với hoàn cảnh sống rất tốt, mọi người trong nhà đối xử với em cũng tốt nữa..."
Hoàng Thanh Nhu khẽ gật đầu, lại hỏi.
"Cái đứa con gái nuôi thế chỗ em thì sao?"
Đặng Mộng Vân biết Hoàng Thanh Nhu có ý gì, chỉ cười nói.
"Cô ta vẫn ở đó thôi, em trở về hay không thì cô ta vẫn được coi là con gái trong nhà mà... Cô ta với em không thể thân thiết nhưng cũng không có xích mích gì..."
Hoàng Thanh Nhu lại hỏi mấy vấn đề, Đặng Mộng Vân đều nghiêm túc, tỉ mỉ trả lời. Sau đó, mãi đến khi Hoàng Thanh Nhu như đã điều tra qua hết một lượt cuộc sống của cô, lúc này mới ngừng lại.
Đặng Mộng Vân cảm thấy vô cùng ấm áp khi được quan tâm như vậy.
"Chị... Sắp tới là ngày giỗ mẹ, chị định hôm nào về?"
Hoàng Thanh Nhu nhấp một ngụm cà phê, nhìn ra ngoài cửa, nói.
"Chắc là thứ sáu, về trước một ngày để dọn dẹp nhà cửa một chút, chị Hoài rất bận, mẹ chồng chị ấy lại khó tính, nên chắc đến hôm đấy mới sang được."
Đặng Mộng Vân nhẩm tính một chút, gật đầu nói.
"Hôm đấy vừa hay em thi khảo sát xong, em xin nghỉ cùng chị về nhà luôn..."
Hoàng Thanh Nhu nhìn cô, thoáng một chút chần chừ.
"Liệu có được không? Người nhà bên ấy..."
Đặng Mộng Vân cười, nói với cô ấy.
"Không sao đâu chị, em trở về sẽ xin phép ông bà nội... Chắc chắn họ sẽ đồng ý thôi..."
Đặng Mộng Vân nói không sai, ông bà cụ nhà họ Đặng là người của thế hệ trước, họ sống có chút cổ hủ, nhưng vô cùng coi trọng tình cảm, kiếp trước việc Đặng Mộng Vân muốn giũ bỏ tình cảm bao năm, cắt đứt quan hệ với nhà mẹ nuôi, người đã nuôi cô bao năm, trở thành một kẻ ăn cháo đá bát, đó cũng là một lý do khiến ông bà cụ đối với cô thất vọng và xa cách.
Nhưng bọn họ thật sự không biết, những điều này đều là do tác giả viết cuốn tiểu thuyết này tạo nên, cô là một con rối được lập trình làm theo mà thôi.
Kiếp này đã khác, cô không còn là một con rối không não nữa, cô biết mình nên làm gì và sống ra sao, cô sẽ tự mình nắm bắt lấy cuộc sống của chính mình, ai cũng không thể chi phối cô được.
Hoàng Thanh Nhu nghe cô chắc chắn như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Được như vậy thì quá tốt rồi..."
Hai người trò chuyện vui vẻ, cùng nhau đi ăn xong mới trở về.
Đặng Mộng Vân vừa vào cửa, nhìn thấy cả nhà đang ngồi ở bàn uống trà. Cô lễ phép chào hỏi.
"Con chào ông bà, bố mẹ, con mới đi học về ạ..."
Ông bà cụ nhìn cô gật đầu, cười hiền từ. Bà cụ vẫy tay với cô.
"Mộng Vân, lại đây ngồi với bà nào..."
Đặng Mộng Vân đi tới ngồi cạnh bà cụ. Bà cụ vuốt tóc cô một cái, vẫy tay nói với người làm pha cho cô một ly nước cam.
Đặng Mộng Vân nhìn qua tất cả những người có mặt, vừa hay đông đủ tại đây, cô không phải tìm cơ hội hay tìm từng người để xin phép nữa, cô nghiêm túc nói.
"Thưa ông bà, bố mẹ, sắp tới là ngày giỗ của mẹ nuôi con, con muốn về quê một chuyến ạ..."
Ông cụ nghe xong, ánh mắt nhìn cô như càng yêu mến hơn, gật đầu như rất hài lòng, nói.
"Vậy sao? Là ngày mấy vậy cháu?"
Đặng Mộng Vân lễ phép đáp.
"Dạ là là ngày 24 ạ..."
Ông cụ vuốt khẽ chòm râu, nhìn sang vợ chồng Đặng Trấn Thiên và Hà Khánh Chi nghiêm giọng nói.
"Anh chị xem một chút mà sắp xếp công việc, đến hôm đó cả nhà chúng ta về đó thắp cho mẹ nuôi của Mộng Vân nén hương..."
Bà cụ cũng gật đầu tán thành.
"Đúng vậy..."
Đặng Trấn Thiên hơi nhíu mày, nói.
"Hôm đó con có buổi công tác ở thành phố H... Sợ rằng không thể đi được..."
(còn tiếp)
Updated 88 Episodes
Comments