Tôi Không Muốn Làm Mối Tình Đầu Cố Chấp Này
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, tiếng gió rít thê lương, Đặng Mộng Vân thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cạch..."
"Đặng Mộng Vân..."
Cửa vừa mở ra, một người đàn ông hùng hổ đi vào, hai mắt hắn đỏ ngầu giận giữ.
Đặng Mộng Vân từ từ nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn thấy người này. Cuộc sống bi thảm, không tự do, bị giam cầm, tuyệt vọng này của cô chính là do hắn ban tặng, cô quá mệt mỏi rồi.
"Haha... Bây giờ cô còn không muốn nhìn tôi cơ đấy, vậy cô muốn nhìn thấy ai hả???...."
Trần Khang lao đến nắm lấy bả vai cô mà lắc, cả người hắn như bốc lên ngọn lửa tức giận, hung tàn.
"Nói đi chứ... Có phải cô muốn nhìn thấy thằng chó kia hay không? Nói đi..."
Đặng Mộng Vân nở một nụ cười bi ai, hai mắt cô từ từ mở ra, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói như hết hơi cố sức thì thào.
"Rác rưởi..."
Lời này của Đặng Mộng Vân hoàn toàn kích thích con thú hoang giã trong người Trần Khang.
"Được... Được lắm... Đặng Mộng Vân..."
"Ưm... Ưm..."
Trần Khang hung hăng cắn xuống cổ Đặng Mộng Vân. Hắn muốn cô...
"Đặng Mộng Vân... Em là của tôi... Là của tôi...Cả đời này em đừng mơ tưởng gì đến một thằng đàn ông nào khác..."
Đặng Mộng Vân mím chặt môi, ánh mắt đỏ lên.
"Trần Khang... Tôi... Hận... Anh..."
Cô muốn giết hắn nhưng cô không làm được, vậy cô hận hắn, nguyền rủa hắn...
Ý thức dần dần lu mờ, cả người Đặng Mộng Vân từ từ mềm xuống, lạnh đi.
"Không... Mộng Vân... Mộng Vân... Không... Không được..."
Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, Đặng Mộng Vân đã nhìn thấy sự hoảng hốt, tuyệt vọng của Trần Khang.
Hoảng hốt, Tuyệt vọng ư? Sao có thể...Có lẽ cô nhìn nhầm rồi...
Đặng Mộng Vân cảm thấy mình đang trôi lơ lửng trong không gian, xung quanh cô là những ký tự hỗn loạn đang như dần ngưng tụ lại, sau đó biến thành một cuốn sách lớn trước mặt cô. Một giọng nói trầm trầm vang lên bên tai cô.
"Nữ phụ... Out..."
Đặng Mộng Vân ngây ngẩn, lúc này cô mới biết, hoá ra thế giới mà cô sống vốn là một cuốn tiểu thuyết.
Cô đi tới run run lật cuốn tiểu thuyết kia ra và đọc nó. Càng đọc cô càng cảm thấy tức giận.
Hoá ra cô là thiên kim hàng thật giá thật của tập đoàn địa ốc GMC, khi vừa sinh ra đã bị tráo đổi, năm 17 tuổi mới được đón về từ nông thôn... Sau khi được bố mẹ đón về, sau đó chuyển trường, từ đây bi kịch cuộc đời cô chính thức bắt đầu...
"Má nó..."
Đặng Mộng Vân tức run người, cô là một nữ phụ thê thảm, làm đá kê chân cho nam nữ chính...
Sau khi xem hết quyển tiểu thuyết, trước mắt Đặng Mộng Vân hiện lên một giao diện nhấp nháy.
"Hệ thống học tập..."
Đặng Mộng Vân đưa tay chạm vào dòng chữ kích hoạt màu xanh.
"Ting...Hệ thống học tập... Kích hoạt thành công, chúc mừng ký chủ..."
Đặng Mộng Vân chớp chớp mắt nhìn giao diện bắt đầu chuyển động.
"Mời ký chủ đăng nhập thông tin..."
Đặng Mộng Vân nhập thông tin của mình vào, ấn enter...
Hệ Thống tiếp tục chuyển đổi giao diện.
"Đăng nhập thành công... Hệ thống bắt đầu khởi động..."
Đặng Mộng Vân cảm thấy không gian bắt đầu xáo trộn, không gian tối dần...
"Anh... Em thực sự không cố ý đâu, là chị ấy nói quá khó nghe nên em mới..."
Đặng Mộng Kỳ mím môi ấp úng, nức nở. Đặng Hoài Nam nhìn sang cô ta khẽ thở dài một tiếng, nói.
"Mộng Kỳ... Không ai trách em hết, nhưng anh mong em sẽ rộng lượng một chút, Mộng Vân mới trở về, con bé còn chưa quen với cuộc sống mới, sẽ có lúc em ấy nói ra những điều không hợp tai, nhưng em ấy không có ác ý gì cả, em đừng so đo với em ấy. Qua một thời gian nữa, em ấy quen với cuộc sống mới thì mọi chuyện sẽ khác thôi..."
Đặng Mộng Kỳ cúi đầu, nhỏ giọng đáp.
"Vâng... Em biết rồi ạ..."
Đặng Mộng Vân cảm thấy đầu nặng trĩu, khó khăn mở mắt ra.
"Ưm..."
Đặng Hoài Nam thấy cô tỉnh lại, vui mừng vô cùng.
"Mộng Vân..."
"Chị..."
Đặng Mộng Vân nhìn thấy Đặng Mộng Kỳ đồng tử thoáng co lại, kích động muốn đánh người.
Đặng Mộng Kỳ lui lại đằng sau Đặng Hoài Nam, hai tay khẽ nắm lại, hít vào một hơi, hai mắt rưng rưng, nhỏ giọng.
"Chị... là em không tốt... Em xin lỗi..."
Đặng Hoài Nam ở giữa cũng cười, lên tiếng giải hoà.
"Mộng Vân... Mộng Kỳ, em ấy đã biết lỗi rồi, sau này sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa, em hãy bỏ qua cho em ấy lần này được không..."
Đặng Mộng Vân nhìn Đặng Hoài Nam một cái, nói.
"Em muốn yên tĩnh..."
"À... Được..."
"Chị..."
Đặng Hoài Nam thấy Đặng Mộng Kỳ còn muốn nói gì đó, nhưng Đặng Mộng Vân đã nhắm mắt lại, anh khẽ thở dài kéo Đặng Mộng Kỳ ra ngoài.
"Em ấy mệt rồi, chúng ta không nên phiền em ấy nữa..."
"Nhưng em..."
"Được rồi, có gì ngày mai lại nói..."
Chờ cho người đã đi hết, Đặng Mộng Vân mới nhìn lên bảng Hệ Thống đang hiển thị trước mặt.
Đặng Mộng Vân : 17 tuổi
Giới tính : Nữ
Năng lực quan sát: 5%
Năng lực ghi nhớ :5%
Năng lực tư duy :5%
Thành tích học tập :5%
Nhiệm vụ hàng ngày: 0
Điểm tích lũy : 0
Level : 0
Trình sửa đề cương : 0%
Đặng Mộng Vân đang nhíu mày nhìn bảng hệ thống, bất ngờ một giọng nói máy móc vang lên.
"Chào mừng ký chủ đến với hệ thống học tập. Sau khi ký chủ đăng nhập, thực hiện nhiệm vụ của hệ thống, ký chủ có thể sửa lại cốt truyện... Điểm tích lũy càng cao, quyền lợi sửa cốt truyện càng lớn... Khi điểm tích lũy đạt giới hạn cao nhất 1000.000 điểm tích lũy, ký chủ có thể dùng quyền tách khỏi cốt truyện... Chúc ký chủ thành công.
Đặng Mộng Vân như hiểu ra vấn đề, cô nhấp vào thanh nhiệm vụ.
Nhiệm vụ hàng ngày:
Làm một bài thơ lục bát (2điểm)
Học thuộc bài thơ (1 điểm)
Làm bài toán đại số (1 điểm)
Đặng Mộng Vân bắt đầu làm nhiệm vụ của mình.
Sáng hôm sau, trên bàn ăn sáng, Đặng Mộng Vân vừa xuống đã thấy Đặng Mộng Kỳ tươi cười, nói chuyện vui vẻ với Hà Khánh Chi. Khi thấy Đặng Mộng Vân cô ta còn cố ý khiêu khích, ôm lấy cổ Hà Khánh Chi, ngọt ngào.
"Mẹ... Mẹ thật xinh đẹp... Con yêu mẹ nhất..."
"Con bé này, miệng thật ngọt..."
Hà Khánh Chi nở nụ cười, yêu thương vuốt tóc cô ta. Nhưng ánh khi nhìn thấy Đặng Mộng Vân ở cầu thang thì tay bà hơi cứng lại, chột dạ mà buông tay xuống.
"À... Mộng Vân, mau đến ăn sang đi con..."
"Vâng..."
Đặng Mộng Vân khẽ đáp một tiếng, đi tới bàn ăn, khi nhìn xuống chiếc ghế của mình cô khẽ cau mày lại, trong đầu hiện lên bảng hệ thống, nhấp vào khung điểm tích lũy.
Đặng Mộng Vân : 17 tuổi
Điểm tích lũy: 5 điểm
Cô nhấp vào khung phúc lợi.
Nội dung truyện nhanh chóng hiện ra các sự kiện. Cô chọn thay đổi. Hệ thống vang lên âm thanh nhắc nhở.
"Đổi 5 điểm thay đổi cốt truyện sơ cấp. Để thay đổi, mời ký chủ nhấp Y để thay đổi và N để hủy..."
Đặng Mộng Vân không cần suy nghĩ nhanh chóng nhấp vào Y.
"Ting... Cốt truyện đã thay đổi thành công. Ký chủ chính thức cùng hệ thống thiết lập liên kết... Hãy chăm chỉ làm nhiệm vụ để có quyền hạn cao hơn..."
Đặng Mộng Vân đóng lại hệ thống, bình tĩnh đi tới ghế ngồi xuống. Đặng Mộng Kỳ nhìn thấy cô ngồi xuống ghế, len lén nở nụ cười.
Qua một lúc ông bà cụ nhà bọn họ cũng đi ra, bữa sáng bắt đầu được dọn lên. Ông cụ nhìn qua bàn ăn, nói.
"Ăn đi..."
"Bủm... Ủm..."
Khi mọi người cầm đũa lên bắt đầu ăn sáng thì một âm thanh khiếm nhã vang lên.
"Cái gì vậy?"
Bà cụ khẽ nhăn mày, lên tiếng. Nhà họ Đặng vô cùng chú trọng lễ tiết, ông bà cụ vô cùng khó tính, vậy mà lại có người ở trong bữa ăn, trước mặt bọn họ xì hơi, vô duyên như vậy.
"Bủm..."
Bà cụ vừa nói xong, một âm thanh còn vang hơn khi nãy lại vang lên. Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về nơi phát ra âm thanh kia.
Đặng Mộng Kỳ khuôn mặt đỏ bừng, trên bàn ăn không phải chỉ có riêng người nhà bọn họ mà hôm nay trong nhà còn có nhà chú hai, cô ba, chú út mới trở về chuẩn bị tham gia tiệc cưới của họ hàng.
"Mộng Kỳ..."
Bà cụ lạnh lùng nhìn cô ta. Đặng Mộng Kỳ cuống cuống đứng dậy, muốn bỏ chạy.
"Bủm... Bủm... Ủm..."
Nhưng khi cô ta cuống lên thì lại quên nín nhịn, vậy là một tràng tiếng rắm kia như phá van mà xông ra, mà nó lại còn vô cùng vang nữa. Tất cả mọi người đều bịt mũi lại.
"Con không ăn nữa đâu, kinh quá..."
Đặng Luân con của chú út, năm nay mới tám tuổi, bịt mũi mà chạy ra ngoài.
"Bủm... Bủm..."
"Bộp..."
"Bủm... Bủm..."
"Thật không ra thể thống gì..."
Ông cụ đập đũa xuống bàn, tức giận mà đi ra bên ngoài. Trên bàn ăn cũng không ai ăn nổi nữa, buông đũa đi ra ngoài.
Đặng Mộng Kỳ lúc này cứng người, không phản ứng được, cứ vậy trân trân mà đứng ở đó.
Sau khi làm cho Đặng Mộng Kỳ mất mặt như vậy, Đặng Mộng Vân tâm trạng vô cùng tốt, trở về phòng, quyết tâm tự lực, cô mở hệ thống ra bắt đầu làm nhiệm vụ. Cô nhốt mình ở trong phòng một ngày, làm không biết bao nhiêu bài tập.
"Ting... Ting... Chúc mừng ký chủ đạt 100 điểm tích lũy, mở ra quyền sửa đổi sự kiện duy nhất..."
Đặng Mộng Vân xem lại cuốn tiểu thuyết, quyết định sửa lại sự kiện cô và Trần Khang gặp nhau kia.
Trong truyện viết bầu trời lác đác mưa, nam chính đột nhiên lên sân khấu. Lúc anh ta xuống sân khấu, Đặng Vân Mộng khi ấy đã đưa cho anh ta một chiếc khăn, từ đây cô vô tình được Trần Khang để ý.
Đặng Mộng Vân mím môi nghĩ một lát, bèn sửa lại chi tiết này, đổi mưa lất phất thành nắng.
Ngày hôm sau lễ khai giảng hoành tráng kia diễn ra vô cùng long trọng, Đặng Mộng Vân ngồi trong hàng ngũ học sinh, ánh mắt có chút thất thần mà nhìn lên sân khấu, môi mím lại...
Trần Khang khí phách lên sân khấu, lúc này trời đang có mưa nhỏ bất ngờ bật nắng, không khí nhanh chóng được khuấy động thu hút sự chú ý của mọi người.
"Ôi... nắng rồi..."
"Nam thần lên sân khấu, ông trời cũng ủng hộ sao?"
"Quá đẹp trai rồi..."
"Uây... uây... quá đẹp..."
(còn tiếp)
Updated 88 Episodes
Comments
Nguyễn Ngọc Mẫn Nghi
vô phúc mới đọc đoạn này khi đang ăn :))
2024-11-08
0
Nguyễn Ngọc Mẫn Nghi
đúng câu chửi của ng VN rồi kkk
2024-11-08
0
thanh thúy 🎐
.
2022-09-21
2