Vô Thiếu Thiên trừng mắt, nữ nhân kia gập đầu van xin đến mức nặng tâm thế này, đầu không ngừng lên xuống, va chạm với sàn vang lên tiếng động lớn, nếu không ngăn lại chắc chắn sẽ hóa tự sát. Người hầu trước kia là do thân chủ thể xác tức giận ra tay chém giết? Rốt cuộc là kẻ khó ở đến mức nào vậy, bên trong còn có tình người hay không?
- Ngươi mau dừng lại\, ta không đáng sợ đến thế.
Vô Thiếu Thiên lao xuống, hai tay đỡ lấy mỹ nữ dưới thân đang không ngừng run lên. Hai tay đau đớn nhưng vẫn ra sức kéo người kia dậy, chân mày co lại như một thói quen cơ thể, tỏ ý không vừa lòng.
- Yếu đuối như ngươi không đủ sức mà nô tì cho ta\, tốt nhất nên ngưng chuyện đang làm lại.
Không gian im lặng, hoàn toàn trần trụi. Nữ tử kia không dám hó hé một lời, cố gắng giữ mình không bị hắn làm hoảng hốt. Bởi nếu như hắn từ chối nhận nàng, nơi này cũng sẽ không, và phần còn lại… theo quy luật tự nhiên, thứ mua về không sử dụng được sẽ bị tiêu hủy.
Thân một khi đã được rao bán, là nô lệ. Những kẻ kề cạnh so sánh với nhau bằng tấm thân chủ nhân, nô tì đi theo người có chức vị càng cao càng dễ sống, nàng không thể đánh mất cơ hội được tồn tại này.
- Nô tì tên Lệ Hoa.
- Người hầu của ta không phải loại không có kiến thức\, nói xem… nhân loại tu tiên như thế nào?
Trong lúc mỹ nữ hoàn hồn, Vô Thiếu Thiên đến cạnh kệ sách trong góc phòng. Mở ra quyển mỏng nhất nói về tính chất các thuộc tính kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Ngoài ra còn có hình ảnh một chút cơ chế, phương pháp tu luyện.
- Tu tiên là một chặng hành trình\, chỉ có người được chọn mới có đủ xuất phát điểm để bắt đầu hành trình ấy. Ngục nhân dự vào các nguyên tố trong thiên địa nhằm sử dụng\, Linh nhân dựa vào linh tính\, tri giác và linh hồn mạnh mẽ vượt trội để tạo ra lợi thế của bản thân. Chủ nhân là Ngục nhân song hệ\, là tướng lĩnh mạnh mẽ nhất của Hoạt Liên.
Thuộc qua rất bài bản, hóa ra là tu luyện đế chế, thiên địa sinh lực hòa vào đan điền. Vô Thiếu Thiên nhận ra, cơ thể bản thân hoàn toàn khác lạ. Mặc dù đau đớn nhưng sinh lực tràn trề, có thể cảm nhận khí huyết một cách rõ ràng nhất. Như thể luôn có một thứ gì đó lưu chuyển trong người, vô cùng dễ chịu.
Vừa rồi hắn có cảm giác những thói quen cũ của cơ thể vẫn còn đây. Như lúc mở cửa tủ, tay mở chốt khóa tinh vi lại vô cùng thuần thuật. Nhìn sang vật treo trên trường, hai chữ ‘’Hoạt Liên’’ hẳn là tên của nơi này. Nhân lúc còn mơ hồ, bản thân muốn tìm tòi xem thói quen thấm sâu trong tiềm thức còn tồn đọng bao nhiêu, được nhiều hay nhiều, mong có thể lần nữa may mắn.
Vô Thiếu Thiên hắn không phải kẻ khó hòa nhập nhịp sống, bên ngoài bình tĩnh lạ thường, bản thân lại rất dễ dàng giấu diếm cảm xúc, nhưng bên trong… nước mắt chảy ròng, thầm thét lên khi nhớ được vài từ cao siêu cổ đại.
- Ngươi ra ngoài\, gọi người hộ pháp cho ta.
Cúi đầu, nữ tử lập tức nhanh chóng bước ra ngoài, trả cho hắn một không gian yên tĩnh.
Nơi hắn vừa nằm trị thương là một tảng đá màu trắng ngọc, nếu để ý sẽ nhận ra có những luồng linh khí trắng bạc vô hình tỏa ra không gian. Chắc chắn thứ kia là một bảo vật, bản thân không thể kìm nén tính tò mò mà bước lại gần.
Khoanh chân trên tảng đá lớn, Vô Thiếu Thiên cố gắng tập trung cho quá trình điều tức. Bản thân không hề biết gì, chỉ làm theo các bước thiền định yoga trước kia đã học qua.
Hít vào một hơi thật sâu, thở ra, cảm nhận bên trong cơ thể càng thêm rõ ràng. Tiếng tim đập rộn ràng bên tai, sinh khí chảy dọc theo vòng tuần hoàn, như những luồng nước lạnh chảy trong tổng thể nóng bỏng.
Cơ thể tu tiên đạt bậc Tôn cấp có đan điền khổng lồ, người như Vô Thiểu Thiên hắn vốn dĩ không rõ ràng lại có cảm giác khác lạ mạnh mẽ, hiểu rõ từng đặt điểm bên trong. Địa đan xoay tròn, sinh khí qua vòng tuần hoàn ấy chảy vào bên trong, cứ thế tạo ra năng lượng truyền đi khắp nơi, xoa dịu đại não, phần nội tạng bị trọng thương.
- Đơn giản vậy thôi a?
Vì cơ thể đã tạo lập chuyện tu luyện là thói quen, không cần ý thức xen vào vẫn có thể hoạt động. Tu luyện trăm năm mới thẩm thấu đến mức này, quả thực…
- Vừa rồi nữ nhân kia nói ta còn trẻ? Rõ ràng đã hơn trăm năm tu luyện.
Vô Thiếu Thiên thoát khỏi tu cảnh, lập tức mở mắt. Không gian tràn đầy ánh sáng bàn bạc, những tia sáng ấy xoáy vào nhau tạo nên một cái kén quanh thân hắn. Thế giới xem nhẹ sinh tử, trăm năm, vạn năm một kiếp người là chuyện bình thường của tu chân.
- Ảo diệu!
Bước khỏi kén bạc trắng sáng, Vô Thiếu Thiên ngước nhìn bản đồ lục địa. Những ngọn cờ đỏ được đính lên giữa các duyên hải, đồng bằng châu thổ rộng lớn. Hẳn đây là chiến tích của vị nguyên chủ, tướng lĩnh bậc Tôn cấp.
Đại lục được chia ra nhiều mảnh địa chất khác nhau. Theo quan cảnh hắn nhìn thấy, hơn nửa khoảng không gian sát biển thuộc quyền ‘’Hoạt Liên’’, tổ chức này không rõ là gì nhưng vô cùng lớn, hắn là một trong những tướng lĩnh đứng đầu.
Đưa nhẹ cánh tay lên không gian, nam nhân phất thân áo. Hỏa diễm đột nhiên tỏa ra tứ tung khiến cho Thiếu Thiên tái mặt. Những luồng sáng bạc kia cũng theo đó mà tan. Nhiệt độ tăng cao theo suy nghĩ hoảng loạn của hắn.
- Cái gì đây a?
Trải nghiệm là Sơn Tinh hay Thủy Tinh đây a? Chẳng phải Hỏa Tinh, hắn nghĩ thầm chính mình là Tinh Tinh trong rừng rú hú hét. Phất một tay liền bắn ra lửa? Nếu như ở thế giới cũ, bản thân có siêu năng lực này thì ắt hẳn Thiếu Thiên hắn sẽ không đi học mà sẽ tự mở gánh xiếc kiếm tiền qua ngày.
Dùng tay áo quạt quạt để nhiệt độ giảm dần, đột nhiên họa tiết đóa sen trên tường phát ra ánh sáng mờ ảo.
- Lại va trúng gì nữa a?
Cạch…
Nhiệt độ giảm dần, một cơn gió lạnh thổi qua gáy. Mái tóc đen dài phất phơ giữa làn gió thu. Vô Thiếu Thiên nhìn sang, bức tường đơn thuần lại tách làm đôi, mở ra một lối đi. Ánh sáng nhè nhẹ thoát khỏi nơi ấy, gió phất trong không trung nổi lên những cơn sóng năng lượng.
Chạm nhẹ lên làn khói trắng, Vô Thiếu Thiên theo lối đi bước vào bên trong. Cánh cửa sau khi tiếp nhận đóng sầm lại, nuốt xuống một ngụm nước bọt, nam nhân tiếp tục bước vào sâu hơn.
Không gian trắng muốt, không khí thanh bạch, trong trẻo không dính chút tạm chất nào. Chính giữa khoảng lớn là một thân cây không rõ tên gọi. Dòng nước theo rãnh tròn xoay chuyển quanh gốc, dòng nước trong suốt, lấp lánh ánh vàng, ánh sáng phần lớn lớn xuất phát từ đây.
Hoa cỏ dại theo một lý nào đó lại cực kỳ cao quý trong khoảng không to lớn. Đúng là giá trị của một vật phù thuộc vào nơi nó xuất hiện. Không biết bậc Tôn cấp kia gây dựng nơi này như thế nào, chỉ biết rằng, đối với Vô Thiếu Thiên nó không khác mấy trong giấc mộng, ảo cảnh thiên đường.
Uỳ…
Một thạch phản xuất hiện, bắt đầu ẩn hiện hình ảnh mờ nhạt của dòng thời gian của Thiếu Thiên Đại Tôn Nguyên Soái. Hình ảnh hắn cưỡi đầu yêu thú đầu bạch hổ, thân đại bàng danh Đại Thiên Sư xông pha trên bầu trời. Tiếng thét gào vọng lên chư vị của máu tanh, đường kiếm sắt vung lên, hỏa khí phóng ra diệt sạch một khoảng quân địch.
Tất cả quỳ xuống trước hắn, giữa nền trời nhuộm máu tỏa ánh vàng đỏ, vị tướng lĩnh trên thân toát ra uy lực kinh người, cuồng bạo vô địch.
- Có cảm giác ta không thể diễn tròn vai này a.
Vô Thiếu Thiên ngơ nghệch ra, lắc lắc đầu. Xem qua như thước phim hành động tầm quốc tế, không ngờ tại thế giới này lại oai phong lẫm liệt đến vậy. Biết tương lai như thế này, hắn sẽ đăng kí đại học sân khấu, không cần phải mệt hơi gồng mình thế này.
Nhìn xuống dòng nước kia, gương mặt được phản chiếu khiến hắn giật mình. Mái tóc đen được thả ra, từ lúc tỉnh dậy đến giờ chưa được chải chuốt nhưng lại vô cùng mềm mượt, chẳng có dấu hiệu cháy xém do tiếp xúc với bụi khói chiến trường. Sống mũi cao gầy, làn da nâu bóng chắc khỏe, đôi môi nhếch sang hai bên điệu bộ cười cợt trong mọi hoàn cảnh. Chân mày kéo dài thể hiện ý chí quật cường, cố chấp của nam thân, rõ ràng là một nhan sắc kiệt xuất.
- Đau buồn\, tuyệt vọng gì a? Rõ ràng là ông trời cho ta kiếp chỗ tốt đầu thai\, đột nhiên vừa có tài\, vừa có nhan sắc thế này.
Coi như là chút ưu tiên của vũ trụ, cảm thấm bao năm qua hắn tiếm kiền khó khăn nên đã cho xuyên không trở thành bậc tướng quân giàu có thế này. Lắc lắc đầu, Vô Thiếu Thiên mở lòng nhận ân huệ.
Oan Oan
Từ trong thân cây xuất ra một thanh bảo kiếm, xung quanh đột nhiên tăng nhiệt lượng, ánh lửa đỏ bùng lên ngay bên cạnh khiến hắn giật mình.
- Gì đây? Rõ ràng là ta rất chú ý hoạt động\, không va chạm gì cả.
Kiếm tự chui vào trong tay, tự bắt hắn nắm lại. Nơi này rốt cuộc vì thứ ảo diệu gì mà hoạt động, tiên tiến hơn cả công nghệ của thế giới hiện đại.
Những hình ảnh, kí ức của bảo kiếm tràn vào trong trí não Vô Thiếu Thiên. Cách vận động năng lượng hỏa tính hay vật chứa linh tri này. Tất cả như sự nhắc nhở, khơi gợi quá khứ trước của Thiếu Thiên Đại Tôn đã cùng nó đi qua từng trận mạc, ngày đầu nhận lấy đặc ân của… chủ nhân.
Chủ nhân… trên hắn còn một bậc người đứng sau!
Người ấy chưa bao giờ xuất hiện thật sự, chỉ biết rằng… chưa bao giờ gặp mà thôi. Tất nhiên quá khứ của Thiếu Thiên nguyên chủ hắn chưa hề rõ ràng gì ngoài là một tên ác ma không chút tình người, chém giết, máu tanh tung hoành khắp nơi, nhuộm đỏ bầu trời.
Vụt…
Linh kiếm trong tay nhắc nhở, một luồng năng lượng bị Ngục kỹ hỏa hệ thu vào trong, chảy qua cánh tay một thứ sức mạnh kinh người.
Oan Oan
Hắn vung một đòn vào khoảng không trống rỗng, một vụ nổ xảy ra ngay trước mắt, giây đầu tiên đã khiến cho Vô Thiếu Thiên kinh ngạc. Vừa rồi… cơ thể tự mình di chuyển, hắn hoàn toàn không làm chủ bản thân.
Bảo kiếm lơ lửng giữa không trung, thu nhỏ rồi bay vào chiếc nhẫn bạch ngọc trên tay hắn rồi biến mất, như chưa hề tồn tại.
- Khoan… ta có thứ này sao?
Che dấu đi sự ngờ nghệch, vô tri về mọi thứ xung quanh. Vô Thiếu Thiên bước khỏi mật địa của Thiếu Thiên Tôn giả. Hít thở một hơi dài, mở cánh cửa dẫn ra bên ngoài.
- Chủ nhân.
Tất cả mọi người bên ngoài canh gác cho hắn lập tức quỳ xuống, một hàng thẳng tắp, trang nghiêm nhanh chóng được lập ra.
Cạch…
Hắn thẩn trọng đi qua hàng người, cố gắng không đưa mắt nhìn xuống, tiếc thương.
- Lệ Hoa\, theo ta.
- Có nô tì.
Mỹ nữ bước theo sau hắn, vẫn bộ dạng cúi mình không dám nhìn lên bầu trời. Không dám chạm bóng của chủ nhân, không dám bước đi sai nhịp so với chân hắn.
Updated 57 Episodes
Comments