Chương 3

Ninh Tình ngập ngừng đấu tranh tư tưởng, cứu, hay không cứu. Nếu cô cứu thì chính là đã mềm lòng, nhưng không cứu thì đứa trẻ đó thật quá đáng thương rồi...

Ninh Tình nhắm mắt lại, cô chạy lao ra thật nhanh, ôm chặt đứa bé vào lòng mình

" Hay, hay quá "

Mọi người xung quanh vỗ tay tán thưởng cô. Chỉ chậm trễ một chút thôi, có lẽ đứa trẻ đó đã chẳng còn cơ hội nhìn ngắm cuộc sống này nữa rồi

" Tiểu tử thối, ngươi là muốn chặn đường đi của ta sao "

Hai tên cưỡi ngựa vừa rồi quay lại quát nạt Ninh Tình

Ninh Tình không muốn để tâm đến hai gã đó, cô bế đứa bé trên tay rời đi

" Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao ? " Một tên chĩa mũi kiếm về phía Ninh Tình. Hắn ta lại muốn kiếm chuyện với Ninh Tình thật là không muốn sống nữa rồi

Ninh Tình đặt bé gái xuống, cô nắm chặt lòng bàn tay lại muốn cho hai gã hung hãn này một bài học. Nhưng từ phía sau lưng cô,một giọng điệu mỉa mai cất lên

" Đường đường là đệ tử của Đại Sơn lại ở đây gây chuyện với một thôn dân, thật là nực cười mà "

Tử Phương đặt thanh kiếm lên trên bả vai mình, nghênh ngang đi tới cạnh Ninh Tình. Hắn đứng trước mặt Ninh Tình đầy khí thế nói

" Tiểu huynh đệ đừng sợ, có ta ở đây rồi "

Chỉ là hai tên vô danh, Ninh Tình há lại để vào tầm mắt. Nhưng cảm giác có người nguyện ý đứng ra bảo vệ mình làm Ninh Tình có chút bận lòng. Cô lén nhìn Tử Phương từ phía sau. Khuôn mặt khôi ngô lãng tử của cậu, Ninh Tình đã ghi nhớ rồi

" Ngươi là kẻ nào mà dám xía vô chuyện của ta " . Hai tên kia vẫn không ngừng hung hãn quát tháo

" Chuyện ta thích nhất chính là xía vào chuyện của mấy tên vô lại các ngươi đấy "

Tử Phương đưa tay hất vạt tóc của mình lên, mặt đầy thách thức

" Hai ngươi nghe cho rõ, ta là Tử Phương, đại đệ tử của Vân Mộng. Chuyện ngày hôm nay ta nhất định phải xía vào "

Tử Phương vừa dứt lời, hai bên xông ra giao chiến với nhau. Tử Phương mạnh miệng là vậy, nhưng võ công của hắn cũng chỉ tầm thường. Ninh Tình vẫn là cảm phục cho tấm lòng hành hiệp trượng nghĩa của hắn mà ra tay giúp đỡ.

" Cuối cùng vẫn là ta tự giải quyết hai tên này mà thôi "

Ninh Tình thầm nghĩ trong bụng

Ninh Tình nhặt lấy hai hòn đá nhỏ nhỏ trên đường, cô vung tay, phi vào chân hai tên gạo mạn kia. Chỉ là cái vung tay nhẹ, nhưng nội lực cô phát ra không hề tầm thường

Hai tên kia đau đớn, vừa lê đôi chân của mình đi vừa doạ nạt Tử Phương

" Ngươi cứ chờ đấy "

Hai người nhảy lên lưng ngựa, thúc ngựa chạy đi

Tử Phương đắc ý cất thanh kiếm của mình lại. Hắn lại hất vạt tóc của mình lên hãnh diện đi về phía Ninh Tình để khoe chiến tích

" Tiểu huynh đệ, không sao rồi, hai tên kia chẳng đáng để ra tay "

Tử Phương đặt tay lên vai Ninh Tình như để trấn an. Đúng là đạo hạnh chẳng bằng ai nhưng lại rất thích thể hiện. Nếu không phải Ninh Tình ra tay, hắn đã sớm bại dưới tay hai tên kia rồi

Ninh Tình hất tay Tử Phương ra khỏi người mình. Thân thể của cô xưa nay là thứ mà bất kì ai cũng không thể chạm đến. Tử Phương này cũng thật lớn gan quá

" Ngươi cũng là đệ tử của chính phái mà, sao lại giúp ta mà gây hấn với hai kẻ kia ? "

Ninh Tình thắc mắc hỏi hắn

" Ta chỉ là thấy chuyện bất bình nên giúp đỡ thôi. Ta khổ công tập luyện cũng chỉ là muốn ra tay tương trợ những lúc thế này. Những tiểu huynh đệ mềm yếu như cậu nếu không có những người như ta giúp đỡ thật không biết sẽ thế nào ? "

Tử Phương chắp tay ra sau lưng, mặt đầy hãnh diện nói. Với chút võ công mèo cào đấy của hắn bây giờ, đến cả sư phụ hắn là Trương Quân Nhuệ còn cảm thấy thấp kém thì hắn sẽ cứu giúp được cho ai

Ninh Tình cười chế nhạo hắn. Những lời nhảm nhí hắn nói, Ninh Tình chẳng muốn nghe thấy

" A Liên, A Liên con đây rồi ". Một nương tử đứng tuổi lớn tiếng kêu gọi đứa trẻ. Vừa gọi, vừa khóc. Hẳn là cô đã hoảng sợ lắm

Đứa trẻ cúi người cảm ơn Ninh Tình rồi chạy thật nhanh về phía mẹ. Thật là một đứa trẻ hiểu chuyện. Nhìn dáng vẻ hai mẹ con vui mừng đoàn tụ, Ninh Tình có chút động lòng. Nếu vừa rồi cô bỏ mặc đứa trẻ ấy thì có lẽ cô sẽ ân hận cả một đời. Người đời đồn đại cô hung ác, làm chuyện tàn bạo. Đúng, cô không phủ nhận, nhưng cô chưa từng bao giờ xuống tay với một đứa trẻ cả

Đứa trẻ vừa rời đi, Tử Phương đau đớn ôm lấy cánh tay trái của mình. Trong lúc giao chiến vừa rồi có lẽ hắn đã bị thương

" Tiểu huynh đệ, vừa rồi ta ra tay cứu giúp huynh hao tổn không ít công sức rồi, huynh xem có phải nên báo đáp ta không ? "

Tử Phương ấy vậy mà mặt dầy muốn được Ninh Tình trả ơn mình. Thật là đáo để !

Ninh Tình khó chịu gạt tay Tử Phương ra một lần nữa. Nói gì đi nữa thì cô cũng là thân nữ nhi. Xưa nay nam nữ thụ thụ bất thân, cô đâu thể thân thiết với một nam nhân mà cô chỉ mới gặp được

" Ta đưa ngươi đi tìm đại phu " . Ninh Tình cố giữ bình tĩnh đáp hắn. Dù sao thì vừa rồi hắn cũng là có ý tốt giúp cô mới bị thương, không có công thì cũng có lòng. Có ơn thì phải trả ơn. Cô không thể bỏ mặc hắn được

" Chút vết thương này tìm đến đại phu chỉ hại ta càng thêm đau đớn thôi. Ta có thứ này còn lợi hại hơn "

Hắn lại đưa tay hất vạt tóc của mình, vẻ mặt tươi tỉnh lên. Mỗi lần hắn có ý định ba hoa lại như vậy. Nhìn bộ dạng này của hắn đâu có giống bị trọng thương một chút nào

Ninh Tình có chút tò mò. Thứ gì mà có thể thần kì như vậy

Ánh trăng vừa nhô lên, trước cửa của một quán rượu có bóng dáng của hai nam nhân đang gọi cửa

" Mở cửa, mở cửa nào "

Ninh Tình cứ ngỡ Tử Phương sẽ đưa mình đi lấy một thứ thần dược nào cho hắn, hoá ra hắn lại kéo cô đến tìm rượu. Đối với một kẻ phong lưu như hắn, hắn chỉ cần có một vò rượu là có thể quên hết sự đời. Nhưng, lúc bấy giờ đã là đêm muộn rồi, làm gì còn ai chịu mở cửa bán rượu cho hắn nữa

" Ngươi xem muộn vậy rồi ngươi có gọi khàn cả cổ cũng chẳng có ai mở cửa bán rượu cho ngươi nữa đâu "

Ninh Tình vừa nói vừa cười chế nhạo hắn

Tử Phương thở dài thất vọng. Hắn cũng biết đấy chứ nhưng vẫn muốn thử

Ninh Tình quan sát xung quanh một hồi. Cô cầm vào bả vai của Tử Phương vận công mang theo hắn vượt qua bức tường cao

Vừa chạm chân xuống nền sân, Tử Phương chất vấn Ninh Tình

" Huynh, rõ ràng là huynh biết võ công, sao lúc trên chợ lại nhún mình trước hai tên phái Đại Sơn đó "

" Ta có nói là ta không biết võ công sao ? Là ngươi nhiều chuyện muốn giúp ta đấy chứ "

" Ta... Ta là thấy chuyện bất bình nên đâu thể trơ mắt nhìn được. Hôm nay gây hấn với hai tên kia đến khi trở về Vân Mộng ta lại bị sư phụ trừng phạt rồi "

Tử Phương thở dài. Hắn sợ bị trừng phạt nhưng vẫn ra tay giúp đỡ. Tấm lòng của hắn chắc gì mấy bậc quân tử đã làm được

Tử Phương chạy lại phía bình rượu, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật dài cảm nhận mùi vị. Đã lâu lắm rồi hắn mới được chìm mình trong mùi vị mà hắn thích

" Huynh thấy ngồi trên kia thế nào ? "

Tử Phương chỉ lên trên mái nhà. Chỉ có rượu không hắn vẫn còn chưa vừa ý nữa

Ninh Tình hiểu ý của hắn. Cô nhấc theobmột bình rượu cùng hắn lên

Hai người cùng nhau nhâm nhi một bình rượu. Vừa có rượu ngon, vừa có người bầu bạn dưới ánh trăng mờ ảo. Đúng là mĩ vị nhân gian

" Ta tên là Tử Phương, còn huynh "

" Tên sao ? Cứ gọi ta là A Tình là được rồi "

Tử Phương gật đầu ghi nhớ tên của Ninh Tình. Có lẽ có nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến người đang ngồi bên cạnh hắn lại chính là ma đầu của Nguyệt giáo mà chính phái của hắn muốn tiêu diệt

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play