"Hai bác vẫn khỏe ạ?"
"Khỏe, khỏe. Cháu cũng khỏe?"
Thu Sương và chồng tươi cười tiếp nhận cái ôm hôn của con trai Selena, thằng bé này đáng yêu hệt như con gái cưng của ông bà. Trắng trẻo lại còn đẹp trai thế này ai mà không thích chứ?
"Lề mề để người lớn phải chờ, con thấy có được không?"
Đụng đến con trai thì thái độ của cô liền khác, hai người họ cứ như thể oan gia gặp nhau vậy.
"Có gì đâu mà trách thằng bé chứ, mấy phút đồng hồ thôi mà."
"Phải phải, thằng bé cũng không muốn."
Giải vây cho con trẻ đều là chuyện người lớn thích làm, đối với người hiền hậu như ông bà mà nói thì lại càng thêm hăng hái.
"Còn một người nữa sao không chào đi?"
Cậu thanh niên nghe vậy liền hướng mắt qua, ngón tay đưa lên kéo kính râm xuống để lộ đôi mắt xanh trong veo, nhìn anh con trai của Thu Sương một lượt từ trên xuống dưới rồi lại đẩy kính về như cũ. Ăn mặc một thân tây trang cổ điển, là kiểu người nghiêm túc quá mức mà cậu không thích nhất.
"Chào anh"
"Chào cậu"
Đang định vòng tay ôm hôn lấy lệ thì cậu bỗng dừng lại động tác, vẻ mặt vô cùng bình thản. Người như vậy chắc là không thích có ai khác chạm vào mình đâu? Nếu họ đã không thích thì cậu cũng không miễn cưỡng làm gì.
"Chắc anh ấy không thích ôm?"
Đúng thật là anh không thích ôm, nên khi nghe được cậu nói vậy cũng có chút ngạc nhiên lẫn mất tự nhiên.
"Đây là con trai bác tên là Trạch Minh, cháu không chê thì cứ xem nó như anh trai nhé."
"Còn con, đây là Alan con trai dì Selena. Sau này nhớ chiếu cố thằng bé như em trai nghe chưa?"
Thu Sương ra sức đánh tan bầu không khí gượng gạo này, nếu còn để kéo dài thì con trẻ làm, người lớn xấu hổ mất. Nhìn hai đứa bà cũng mong sao thời gian sẽ khiến chúng nó thân thiết hơn thế này.
"Thôi lên xe đến nhà hàng đi, bên đó chuẩn bị xong rồi."
"Ừ ừ. Đi thôi, chị đã chuẩn bị xe cả rồi."
Hai vợ chồng hợp ý mà ra dáng chủ nhà chuẩn bị tiếp đãi khách, giúp họ đưa hành lí lên xe đã chờ sẵn bên ngoài. Đến một nơi khác để sinh sống nên mọi thứ cần mang họ đều phải mang theo, mà có ở đây chỉ là một số nhỏ.
"Con đi đón Đình Đình."
Giúp chuyển hết đồ đạc lên xe thì Trạch Minh mới nhớ đến đi đón em gái, mặc dù mẹ anh trước đó không bảo anh làm vậy.
"Không cần, nó nói hẹn bạn đi ăn rồi nên không đến được. Con chở Alan đi, đừng có mà tỏ ra xa cách với thằng bé."
"Vâng"
Mặt anh không cảm xúc ngồi vào chiếc xe mà Alan đang ở bên trong, mặc dù có chút mất tự nhiên nhưng sau đó anh lại tỉnh ngộ. Này là xe của anh mà, ngại ngùng gì ở đây chứ?
Đường đến nhà hàng không xa, ngồi trong xe, Selena và chồng không khỏi hoài niệm khi nhìn cảnh vật bên ngoài. Nhất là chồng cô, vì đây là nơi anh sinh ra và lớn lên, rời khỏi một thời gian dài làm anh có chút xúc động. Nhưng anh biết bây giờ mọi chuyện đã ổn, cũng không phải rời xa nơi này lâu như vậy nữa.
Nơi bọn họ sắp đến là một nhà hàng gia đình nhưng lại khá sang trọng vì vậy không gian vô cùng yên tĩnh. Khi đến nơi đã có người chờ sẵn để tiếp đón, sau đó liền dẫn họ vào phòng ăn riêng.
"Có dọn món lên ngay không ạ?"
Quản lý kính cẩn mà hỏi ông chủ của mình, có cả phu nhân và cậu chủ cùng ăn thì anh biết gia đình này có trọng lượng đến mức nào rồi. Cũng may trước đó đã được thông báo nên mọi sự trong nhà hàng mới được sắp xếp chu toàn như vậy.
"Ừ, dọn lên cả đi."
Bác Văn gật đầu mà dặn dò quản lý, ông đối với người quản lý trẻ tuổi này cũng khá là hài lòng.
Trong khi chờ món ăn dọn lên, mọi người trong phòng lại trò chuyện với nhau. Tuy là mọi người cùng nói chuyện, nhưng vẫn là hai cặp vợ chồng nói qua lại. Hai người con trai chỉ ngồi đó, ai hỏi gì đáp nấy. Còn bé gái thì lại nghịch ngợm linh tinh, có nghe chuyện của người lớn thì cô cũng không hiểu gì.
Rất nhanh bàn ăn lớn đã đầy ắp, mỗi món ăn đều trang trí vô cùng bắt mắt làm người không nỡ ăn. Phục vụ nhanh chóng rót rượu vào ly, sau khi hết thảy mọi thứ đã chuẩn bị xong liền lần lượt ra ngoài.
"Chà, nhìn hấp dẫn quá! Cám ơn anh chị đãi bọn em bữa này nha."
"Hấp dẫn có bằng đồ ăn hai mươi năm trước anh đầu bếp nấu cho em ăn không?"
Thu Sương thâm thúy mà che miệng cười, chồng bà cũng không nhịn được mà cười vài tiếng. Hai vợ chồng vô cùng hợp ý mà trêu chọc, chuyện năm xưa của hai người ông bà rõ vô cùng.
"Đương nhiên là không bằng rồi. Chú nói xem có đúng không, Minh Viễn?"
"Chị này"
"Ông chủ đừng trêu tôi nữa."
Đôi vợ chồng trẻ bị đào lại chuyện xưa mà ngượng ngùng, đúng là không gì đau khổ hơn là bị người khác biết về quá khứ.
"Cậu đấy, sau này cũng đừng có gọi "ông chủ" nữa, gọi anh Văn được rồi."
"Vâng"
Minh Viễn cười cười mà đáp lời, cách xưng hô này anh đã quen gọi. Thời gian có thể thay đổi nhiều thứ, nhưng ân tình năm xưa giữa hai người vẫn là không thể quên. Đối với Minh Viễn, ông là người chủ mà cả đời này anh sẽ khắc ở trong tim.
"Thôi thôi, dùng cơm. Lát nữa phải qua nhà em một chuyến xem mọi thứ thế nào nữa."
Thức ăn trên bàn rất nhanh đã vơi đi nhiều, những món này đa phần đều là chuẩn bị cho gia đình Selena nên toàn những món họ thích.
Ai nấy đều vui vẻ dùng bữa mà không cảm nhận được sự khác lạ của hai cậu con trai. Dường như hai người họ đều đang tò mò về cái chuyện hai mươi năm trước được nhắc đến kia.
"Phải rồi, sau này hai người định làm gì bên này?"
"Bọn em định mở vài nhà hàng."
"Ừm"
Bác Văn gật gù tỏ vẻ rất tốt, ông và vợ đều hiểu lý do bọn họ muốn mở nhà hàng. Mặc dù cũng có vài cái nhưng đây không phải là việc kinh doanh chính của gia đình ông.
"Còn Alan đã có dự định gì chưa? Nếu không chê thì để Trạch Minh giúp con tìm hiểu một chút."
"Con định sẽ tự tìm xem sao. Nếu không được sẽ nhờ vả ạ."
Thu Sương niềm nở mà thăm hỏi, bà vẫn là thích những đứa trẻ đáng yêu thế này.
"Được được, cần giúp gì cứ nói với bác."
"Dạ"
Dùng cơm trưa xong họ liền ghé qua nhà mới của gia đình Selena, đó là căn nằm trong một khu biệt thự vô cùng đắt đỏ. Ba người ở lại thêm một lát để xem họ cần gì thì hỗ trợ, thấy hết thảy mọi thứ đều ổn mới cùng nhau trở về.
"Căn nhà đó mẹ giúp họ thuê sao?"
"Là mẹ giúp họ mua. Sao thế, cảm thấy họ không mua nổi à?"
"Vâng"
"Con còn nhiều cái chưa biết nên mới nghĩ vậy thôi. Mà con cũng không muốn quan tâm còn gì?"
Trạch Minh im lặng không nói thêm gì, anh biết giá trị của căn biệt thự đó không thua gì căn mà gia đình anh đang ở, có thể nói là còn đắt hơn. Nếu người chồng là cấp dưới của ba anh thì trong vòng hai mươi năm kiếm được số tiền ấy cũng quá giỏi rồi. Bọn họ còn dự định mở thêm vài nhà hàng, có thể thấy gia đình này rất có điều kiện.
"Con đưa hai người về trước"
"Qua công ty à?"
"Vâng"
Anh đưa bố mẹ về trước cửa nhà rồi lại lái xe rời đi, không còn bọn họ trên xe anh liền bất chợt suy nghĩ gì đó mà nhếch mép.
Updated 43 Episodes
Comments