Chương 3

Trạch Minh lái xe từ công ty về đến nhà đã hơn 05 giờ chiều, hôm nay anh trở về có vẻ sớm hơn mọi khi. Không biết vì lý do gì nhưng thâm tâm mách bảo anh nên tan làm sớm. Rất có thể sắp có chuyện gì đó quan trọng đang chờ anh chẳng hạn?

Như thường ngày, dùng xong bữa tối cùng gia đình anh lại nhanh chóng trở về phòng mình.

"Anh hai"

"Có chuyện gì thế?"

Cửa phòng đã mở ra liền đóng trở lại, anh xoay người liền thấy em gái đang cầm điện thoại đứng đó. Đây chính là người nhỏ tuổi nhất và cũng được cưng chiều nhất trong nhà. Nhìn em gái đứng đối diện với một thái độ khác lạ làm anh nghi hoặc trong đầu.

"Anh hôm nay đi đón bạn của ba mẹ phải không?"

"Ừm" Thì ra là muốn hỏi chuyện này.

Anh nhớ mẹ có nói là con bé này cũng đòi đi theo, nhưng sau lại nghĩ chuyện này chẳng có gì to tát. Nhà họ thì cũng như những gia đình khác thôi, đâu phải gia đình làm nghệ thuật, có thứ gì hấp dẫn được em gái của anh.

"Anh thấy sao? Giống trong hình không?"

Cô em chớp chớp cặp mắt to tròn, trên mặt tràn đầy vẻ kích động như thể đã chờ đợi điều này từ lâu.

"Em muốn hỏi chuyện gì? Anh không hiểu."

Trạch Minh không hiểu em mình đang nói gì, sau lại nghĩ có vẻ cô biết chuyện mà anh không biết. Dù sao con bé dính mẹ nên nó biết được nhiều chuyện cũng không có gì lạ.

"Thì là người con trai của bạn mẹ đó. Đẹp trai đúng không? Giống y như trong ảnh đúng không?"

Đưa vẻ mặt mong chờ câu trả lời mà nhìn anh trai, trước đó cô đã không ngừng tiếc nuối vì buổi sáng không được đi. Rồi đến chuyện hẹn bạn đi ăn trước đó nên cũng không qua nhà hàng được. Vì vậy mà bây giờ cô chỉ còn cách hỏi người anh trai không màng sự đời này.

"Em biết người ta sao?.... Mẹ kể?"

"Không mẹ kể thì ai nữa? Nếu không vì bài kiểm tra thì em đã xin nghỉ một buổi rồi."

"Sao sao? Anh ấy đẹp như hình đúng không? Trả lời nhanh lên."

Thấy em mình giãy nảy đòi câu trả lời làm anh không khỏi thở dài, nó vậy mà còn đòi nghỉ học chỉ để đi xem con trai nhà người ta.

"Nghĩ gì nữa? Trả lời."

"Anh không có ảnh làm sao biết giống hay không?"

"Chán anh thật"

Cô bĩu môi mà mở điện thoại lên, bấm vào tấm ảnh đã lưu trong thư viện mà đưa đến trước mặt Trạch Minh. Nhưng đáng nói là trong điện thoại cô, không chỉ có một mà còn nhiều tấm khác.

"Đó. Đẹp như hình đúng không?"

"Ừm"

Mặc dù có hơi ngạc nhiên vì em gái có nhiều ảnh của người ta đến vậy, nhưng anh vẫn phải làm ra dáng vẻ điềm tĩnh mà trả lời.

"Em biết ngay mà."

"Biết gì?"

"Thì anh ấy ngoài đời giống trong ảnh chụp, em đưa bạn xem mà chúng nó không tin."

Trước đó cô đã năn nỉ mẹ mình xin Selena tài khoản mạng xã hội của Alan, rồi lên lớp liền khoe cho bạn bè xem. Sau khi xem xong các bạn cô liền cho rằng những tấm ảnh đã qua chỉnh sửa nên không ai tin. Vì vậy mà khi mẹ cô bảo rằng mấy hôm nữa nhà họ sẽ sang đây định cư nên cô đã xin đi theo. Đáng tiếc vẫn không thể như ý, nhưng giờ được anh trai xác nhận thì xem như cô đã nắm chắc phần thắng.

".... Em?"

"Hả?"

"Lấy đâu ra nhiều ảnh như vậy?"

"Thì tải về"

Trạch Minh ngờ nghệch mà nhìn cô, muốn có ảnh của người khác dễ dàng như vậy sao.

Nhìn anh trai vẫn còn nhiều điều khó khăn trong cuộc sống này làm cô không khỏi đồng cảm. Gia đình cô cũng đâu có bỏ bê, ngược đãi gì mà anh trai lại ra nông nỗi như vậy? Thôi thì làm một người em gái tốt cô sẽ giúp anh mình lần này.

"Thì lên trên trang cá nhân của anh ấy, rồi tải nó về, thế này này."

Vừa nói vừa thị phạm cho anh trai xem, cô lưu loát bấm vào tài khoản cá nhân của Alan Trương. Trên màn hình liền hiện lên vô số thông tin cùng hình ảnh, từ sở thích cá nhân cho đến nơi học tập, và còn cả "ĐỘC THÂN".

"Đấy, có khó khăn gì đâu nào? Em vừa nhìn đã biết anh ấy đẹp trai giỏi giang rồi, mới 19 tuổi đã tốt nghiệp đại học. Rồi còn đang độc thân nữa chứ, haha."

Có lẽ những thứ khác không hấp dẫn anh em họ bằng từ "độc thân" kia.

"Em tay chân cũng linh hoạt quá nhỉ? Chắc là làm vậy với nhiều cậu khác rồi đúng không? Anh sẽ nói với mẹ."

Trạch Minh không chút nhân từ mà lột trần em gái mình, hai tay lưu loát thế kia thì không biết đã lưu ảnh của bao nhiêu người rồi. Nó trước giờ không chăm chỉ học hành, sở thích đã quái lạ lại còn hay làm mấy chuyện này.

"Anh đang nói bậy bạ cái gì đó? Vô duyên quá rồi, em về phòng đây."

Đình Đình chột dạ mà trợn trừng mắt, sau lại vắt chân lên cổ mà bỏ chạy về phòng. Con người này tàn ác, cô sẽ không bao giờ tiếp xúc nữa.

Trạch Minh nhìn nó như vậy mà lắc đầu, chân cũng cất bước về phòng mình, anh ngồi vào bàn mà xử lý công việc buổi chiều còn dang dở. Đăm chiêu một hồi, lại gõ bàn phím tìm kiếm gì đó, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính mà không biết đồng hồ đã hiện 12 giờ đêm.

Sáng hôm sau người giúp việc cũng đã dọn vào biệt thự của gia đình Selena, họ đều là người mà Thu Sương tìm giúp cô.

Khi đến đây và nhìn thấy ba người nhà họ liền không hỏi cảm thán về gia đình này. Ai cũng có sắc nha, đặc biệt là người bố phong độ ngời ngời.

Trước đó, họ được cho biết gia đình mình sắp đến làm việc là từ Anh Quốc đến đây định cư, vì thế trong lòng có chút lo lắng. Nhưng sau lại thấy họ đều nói được tiếng Việt và người chồng cũng là người Việt liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Làm việc cho gia đình giàu có với họ mà nói không là vấn đề, chỉ cần làm đúng bổn phận và không phạm sai lầm gì thì lương họ nhận sẽ cao hơn nhiều công việc tay chân bên ngoài.

"Dì lên gọi con hải cẩu xuống ăn sáng giúp cháu với. Nó ở phòng trên tầng ba đó."

Dì giúp việc ngạc nhiên nhìn Selena. Nhà này còn nuôi động vật biển sao? Còn đã huấn luyện rồi nữa chứ.

"Tôi là người lạ không biết có sao không ạ? Lỡ nó thấy tôi liền sợ thì sao?"

"Ha ha"

"Dì nói gì vậy? Nó lớn vậy rồi còn sợ cái gì? Nói dì nghe, nó là động vật thành tinh đó."

Selena nhìn bà mà cười khoái chí, con trai mình sợ người lạ là chuyện cười hay nhất cô từng nghe.

Minh Viễn đang ngồi cạnh con gái ở bàn ăn cũng cho dì giúp việc một nụ cười thân thiện làm bà không khỏi hoài nghi.

Thấy thái độ của hai người họ như vậy làm bà không khỏi ái ngại mà hướng về tầng ba. Vừa đến nơi liền thấy cửa phòng đột nhiên mở ra làm bà giật mình mà đưa tay lên ngực, trong lòng không khỏi nhớ đến hai chữ "thành tinh" kia.

"Dì là?"

"Tôi là giúp việc mới đến làm ạ. Cậu cứ gọi tôi là dì Lan. Cậu, cậu là?"

"Con là con trai của người phụ nữ tóc vàng, dài tới đây này, còn xoăn xoăn như mấy cộng rong biển ấy."

"Da thì cũng không đẹp lắm đâu, còn có ria mép nữa mà tại siêng cạo nên dì không thấy đó."

Alan vẻ mặt buồn ngủ mà dụi mắt, thản nhiên nhận chủ nhà rồi bắt đầu miêu tả mẹ mình.

Dì Lan nhìn cậu mà tự nhủ, đúng là mẹ con rồi, không thể nhận nhầm được. Nhưng cậu chủ trước mặt đây mới đúng là có nhan sắc thật sự, quá là đẹp trai rồi.

"Vâng, tôi biết rồi."

"Mà cậu có thể giúp tôi mang con hải cẩu xuống ăn sáng được không? Tôi sợ nó sợ người lạ."

Alan nghe đến đây liền nhăn mặt, sau lại bĩu môi rồi lại làm vẻ không chuyện gì thong thả bước xuống lầu. Khi đi qua dì giúp việc còn không quên buông một câu:

"Nó đang đi xuống ăn rồi nè dì."

Dì Lan ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cậu đang dần xuống dưới, xong lại nhanh chân mà theo sau. Mặc dù biết hải cẩu đã xuống dưới nhưng vì tò mò nên phải tận mắt xem mới khiến bà an tâm được. Rất nhanh, bà đã được nhìn thấy nó.

"Hải cẩu, mau ngồi ăn sáng."

...-----------------...

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play