Ngay tối đó, Uyển Ngữ uống tới say khướt nằm lăn ra giường, cô vì tác dụng của rượu nên thấy rất nóng. Vì cô và Mục Tiêu Đình ở hai phòng khác nhau, nên cô cũng chẳng lo ngại mà nằm trên giường với bộ nội y trắng tinh.
Không biết nên nói là cô quá điềm tĩnh, hay vô tâm khi vẫn có thể an tâm ngủ trên giường sau yêu cầu có phần thiếu suy nghĩ của Mục Tiêu Đình nữa.
Khoảng một tiếng trước đó, sau khi Tiêu Đình chạy đi thì liền gọi cho cô một cuộc điện thoại, mà nội dung của cuộc thoại đó là “đòi vợ ly hôn và sự phản kháng”. Phải, là phản kháng. Mà người phản kháng ở đây không ai khác là Lộc Ninh. Mặc dù cô không rõ sự tình bên đầu dây, nhưng nghe vài câu liền biết Tiêu Đình kia làm khùng làm điên chạy tới chỗ Lộc Ninh ngăn cản cô không được lấy Quân Doanh, sau đó lại gọi cho cô đưa ra đề nghị ly hôn để chứng tỏ lòng thành.
Nhưng hình như anh ta bị từ chối, hoặc không. Uyển Ngữ cũng không rõ nữa, vì chưa kịp nghe hiểu, Tiêu Đình đã tắt máy mất rồi.
Bây giờ cho dù là có tò mò hay không, cô cũng chẳng quan tâm nữa, cơn buồn ngủ vây tới rồi cô không thể chống cự thêm được nữa.
Sau đó, cô lạc vào giấc ngủ sâu, lạc vào trong cơn mê mơ hồ, rồi sau đó lạc vào cả trong những hồi ức của nhiều năm về trước…
- Uyển Ngữ! Mau đi thôi đừng để bị bỏ lại thế chứ.
- Các cậu cứ đi trước đi, chân mình hơi đau.
- Tô đại tiểu thư hình như bị cái giày cao gót hành cho khổ rồi nhỉ?
Uyển Ngữ mang họ Tô, Tô Uyển Ngữ. Mà nhà họ Tô này cũng được cho là một trong những hào môn thế gia nổi tiếng nghiêm khắc, dạy dỗ con gái phải công dung ngôn hạnh, đi đứng chuẩn mực, lời lẽ đoan trang. Không chỉ kể mấy thứ đó, xinh đẹp, thông minh, tài giỏi cũng là những câu từ được dùng để gắn lên người cô.
Tuy danh nghe có vẻ hay ho, nhưng sự thật phía sau chỉ có Tô Uyển Ngữ mới hiểu, cô đã phải chịu đủ loại giày vò từ chính họ Tô treo trên người này.
Khi ấy cô 16 tuổi, cô bị mẹ ép phải thay đôi giày thể thao thành giày cao gót, lúc ấy vì không quen nên cô thường xuyên bị trật chân, di chuyển khó khăn nên hay bị bỏ lại phía sau một đoạn.
Nghe thấy Lộc Ninh gọi, cô cảm thấy mình thật may mắn khi không bị mọi người trong nhóm bỏ rơi. Song song, cô lại khá bực với tên họ Mục kia.
- Mục thiếu gia có muốn ăn đôi giày cao gót vào mặt không?
Mục Tiêu Đình cười khúc khích, hiếm khi chọc được Uyển Ngữ nên anh ta không thể bỏ qua cơ hội này.
- Ra là Kiều nữ họ Tô nổi tiếng bậc nhất cái thành phố A này cũng biết nói mấy lời không có lễ nghĩa à.
Uyển Ngữ nén giận, cô biết nếu đứng cãi tay đôi với tên này ở đây thì Quân Doanh sẽ đánh giá về cô không tốt.
- Uyển Ngữ, em có cần anh cõng không?
Người trước mặt cô mang họ Hồ, tên là Hồ Quân Doanh. Tuy gia thế tầm thường, nhưng thiên phú vượt trội, vẻ bề ngoài cũng khiến nhiều thiếu nữ ôm mộng trong mơ, ước một nụ cười của anh.
- Dạ.
- Ồ ồ, hai người này cũng đẹp đôi quá ta!
Lộc Ninh thấy hai người thẹn thùng, lại không tiếc bỏ ra một ánh mắt ngưỡng mộ để cổ vũ hai người bọn họ.
- Đừng ngưỡng mộ bọn họ, em đừng quên vẫn còn có anh nha!
- Anh tránh xa em chút đi, kẻo fan hâm mộ của anh chạy tới chỗ em gây chuyện.
Còn hai người này, một người là Lộc Ninh nhan sắc ngọt ngào khiến người khác cảm thấy yêu đời. Còn một người là Mục Tiêu Đình, một tên đứng từ vạch đích không khác gì Uyển Ngữ, nhưng anh vẫn khác cô ở khoản ăn nói có phần tùy hứng bất cần. Bọn họ sớm đã trở thành một đôi, trong trường cũng có không ít giai thoại ngọt ngào của hai người này.
Nhiều người ghen tị, hay tới chỗ Lộc Ninh gây chuyện đòi cô chia tay với Mục Tiêu Đình. Còn kêu cô là cái loại cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, chê cô bần hèn bần tiện không biết bản thân đứng ở đâu.
Đám người ấy nói như thế cũng là vì sự chênh lệch giữa Tiêu Đình và Lộc Ninh cách nhau quá lớn. Gia đình họ Mục nhiều đời mang danh quyền quý, chỉ đứng trên không đứng dưới. Mục Tiêu Diên cha của anh là gia chủ nhà họ Mục cũng là một trong những người nổi danh có sự nghiệp khiến người khác phải ngưỡng mộ. Còn Lộc Ninh, gia đình tầm thường, ba của cô lại còn là tài xế của nhà họ Mục. Nếu phải so sánh chuẩn, thì một người đứng trên đỉnh, một người lại chỉ loanh quanh dưới đáy vực.
Tuy gia thế bốn người này có sự chênh lệch, nhưng đối với bọn họ tình bạn này vượt qua cả giới hạn giàu nghèo. Ít nhất là Uyển Ngữ cô cho là vậy.
Cặp yêu nhau kia đua nhau đi trước, bỏ lại Uyển Ngữ và Quân Doanh phía sau.
Vì đã nhận lời Quân Doanh, nên Uyển Ngữ đã lần đầu nếm được vị ngọt của tình yêu, cái dư vị này không tan trong miệng, nhưng lại quyến luyến tâm can, khiến cho trái tim thiếu nữ ngây thơ của cô đập loạn không ngừng. Khi ấy cô không thích Quân Doanh, mà là yêu anh ta mất rồi…
Uyển Ngữ nhắm mắt hưởng thụ giây phút ấm áp ấy. Nhưng khi hàng mi cong khẽ động, cô mở mắt ra, thứ đón chờ cô không phải là ánh mắt dịu dàng của Quân Doanh, cũng không phải nụ cười ấm áp sưởi ấm trái tim cô mà là ánh mắt thất vọng của mẹ. Bà nhìn cô như thể nhìn thấy con chó con tới kì động dục, vừa ghét bỏ, lại vừa thất vọng.
Việc chạy trốn đối với cô đã trở thành một phản xạ có điều kiện, Uyển Ngữ giật lùi vài bước, sau đó chạy đi. Thấy Quân Doanh phía trước như muốn chạy đến cầu viện, cô muốn tới chỗ người cô yêu, nhưng bất chợt có một lực từ phía sau kéo cô lại, khiến cô dù muốn, cũng chẳng thể nào chạy đi.
Giây phút ấy thế giới tươi sáng cô tưởng tượng ra hoàn toàn sụp đổ, đổi lại đó là việc tỉnh thức đối diện với thực tại thực sự. Mơ đủ rồi, cô cũng nên trở lại với danh phận thiếu phu nhân nhà họ Mục.
Cô trầm mặc nhìn cánh tay trên bụng mình, ngón tay thon dài không một vết xước chạm nhẹ vào eo cô. Nó lành lạnh khiến cơ thể cô cảm thấy mát dịu. Nhưng dừng lại một chút, có gì đó không đúng, tay cô rõ ràng vẫn trước mặt đây, nó còn có vết thương do ba mẹ cô ban tặng cơ mà? Thế cánh tay đang ôm lấy eo cô là ai?
- Lộc Ninh! Đừng cử động.
Không cần nghe thêm nữa, với cái chất giọng trầm ấm lại chung tình với Lộc Ninh này, còn ai ngoài Mục Tiêu Đình nữa.
Uyển Ngữ biết Mục Tiêu Đình này không có hứng thú với bất kì người phụ nữ nào khác ngoài Lộc Ninh, nên cô rất bình tĩnh suy đoán, tên này là vừa thất tình uống rượu nên mới vào nhầm phòng.
Nếu cô đã tỉnh lại rồi, cũng không định ở lại chung một giường với tên này nữa, cô ngồi dậy uống một ly nước lọc, sau đó chạy vào nhà tắm bên cạnh để tẩy đi đống mồ hôi cô đọng suốt từ đêm qua tới giờ.
Dòng nước lạnh xối xả trên tấm lưng trắng trẻo, hàng mi cong lấm tấm bụi nước bám lên. Uyển Ngữ lại trầm mặc suy nghĩ.
Nếu như cô trở lại hai tháng trước, liệu cô có để những chuyện này xảy ra hay không?
Updated 32 Episodes
Comments
Huyền
suất sắc
2022-11-21
0