Cố Tử Đằng toàn thân hắn đóng băng tại chỗ. Nồng độ cồn trong cơ thể cũng nhờ lời nói này mà di tản đi phân nửa.
Thật ra, hắn không quên chuyện kết hôn, hắn cũng chưa từng quên bản thân đã có bạn gái, nhưng tận sâu nơi đáy lòng hắn hình dáng Diệp Thiếu An chưa một lần nào thôi ngừng bành trướng. Đặc biệt là những lần say xỉn, người hắn nghĩ đến đầu tiên luôn là cậu, người mà hắn vẫn luôn xem là anh em, là người thân trong gia đình.
Hắn chưa từng cho rằng đây là tình yêu, vì hắn chưa từng động lòng với nam nhân bao giờ, hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng cả hai quá mức thân thiết, cho nên dẫn tới ngộ nhận.
Lúc này, tiếng sập cửa đột xuất vang lên. Nghi có điều bất ổn, Cố Tử Đằng nhấc người chạy ra xem thử. Diệp Thiếu An sau khi chấn chỉnh tinh thần liền đi ra ban công nhìn xuống.
Bên dưới sân nhà, Cố Tử Đằng đang ôm một cô gái xinh đẹp vỗ về ôn nhu. Người này là Lăng Ngữ Yên, người yêu của Cố Tử Đằng. Có lẽ lúc nãy cậu quên khóa cửa nên cô ta mới tự động vào nhà, khi chứng kiến cảnh thân mật của cậu với người kia xong, cô ta liền tức giận bỏ đi.
Thấy hai dưới kia tình cảm thắm thiết, Diệp Thiếu An bức bối quay lưng, gương mặt lạnh nhạt không cảm xúc, nhưng đôi mắt lại rơi xuống hai dòng lệ nóng.
Rõ ràng cậu là người đến trước, nhưng kết cục lại trở thành nhân vật phụ trong cuộc tình bọn họ.
Chốc lát sau, Cố Tử Đằng trở lại, hắn day dứt mở lời: "Thực sự xin lỗi, là do tôi say quá nên mới như vậy. Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra đi. Cậu… không để ý chứ?"
Diệp Thiếu An dối lòng: "Ừm. Không để ý."
Nghe câu trả lời này, Cố Tử Đằng cảm thấy có chút mất mát.
Lúc chuẩn bị rời đi, hắn sựt nhớ: "Phải rồi, tôi có thứ muốn đưa cho cậu." Hắn cho tay vào túi quần, lấy ra một cành hoa anh thảo muộn, nói thêm: "Trên đường tới đây tôi thấy nó mọc bên đường. Cậu thích hoa không phải sao. Tặng cậu."
Diệp Thiếu An nhìn cành hoa rất lâu rồi mới nhận lấy, trầm ngâm nói: "Anh có biết ý nghĩa của loài hoa này là gì không? Anh thảo muộn là loài hoa chẳng bao giờ dám hé mở búp hoa của mình về phía mặt trời, nhưng nó sẽ vươn mình rực rỡ khi trăng lên. Chính vì đặc tính chỉ nở vào ban đêm khi mọi thứ đã yên ắng u tịch, anh thảo muộn liền được coi là loài hoa tượng trưng cho một tình yêu thầm lặng."
Cố Tử Đằng không hiểu vì sao Diệp Thiếu An lại dùng khuôn mặt đầy tâm trạng như vậy để phổ cập kiến thức cho hắn, nhưng hắn vẫn chân thành lắng nghe.
Diệp Thiếu An đi tới tủ đồ, lấy ra chiếc sơ mi màu xám đưa tới: "Lấy cái này đi, tôi nghĩ áo anh đang mặc vứt sọt rác được rồi, máu nhiều như vậy không cứu vãn được đâu."
Cố Tử Đằng không từ chối, thay đồ ngay tại chỗ. Ngoại hình Cố Tử Đằng rất đẹp, từng đường nét cứ như tạc tượng, cơ bụng sáu múi hiện rõ nhưng không quá đà, xung quanh eo và ngực còn có những vết sẹo ngang dọc rải rác, đa số đều là dấu tích của những lần giành giật địa bàn năm xưa, còn số còn lại là do hắn hi sinh vì bảo vệ Diệp Thiếu An.
Trước khi tạm biệt, Cố Tử Đằng hỏi: "Ngày mai cậu sẽ đến chứ?"
Nét đượm buồn xuyên qua đáy mắt Diệp Thiếu An, cậu mỉm cười che giấu, ngắn gọn khẳng định: "Tôi sẽ đến."
Bóng tối lùi về, bầu trời ngập sáng dần ló dạng. Buổi lễ thành hôn của Cố Tử Đằng và Lăng Ngữ Yên cũng sắp sửa bắt đầu. Diệp Thiếu An thức dậy khá sớm, cậu chuẩn bị đồ đạc rồi nhanh chóng đi đến Phượng Hoàng - một nhà hàng sáu sao nổi tiếng nhất nhì thành phố nằm trong hệ thống kinh doanh của tổ chức Cố Thiên, là nơi sẽ diễn ra hôn lễ của ngày hôm nay.
Lúc Diệp Thiếu An tới cửa thang máy, cậu gặp ngay Lôi Tấn. Lôi Tấn thắc mắc: "Hôn lễ hai giờ chiều mới bắt đầu, bây giờ mới hơn chín giờ sáng đội trưởng đến đây làm gì thế?"
"Tôi ở nhà có chút chán, muốn đến sớm giúp mọi người một tay. Mọi thứ tới đâu rồi?"
"Gần xong xuôi cả rồi, chỉ còn phần trang trí nữa thôi." Ngập ngừng một hồi, Lôi Tấn hỏi tiếp: "Đội trưởng vẫn ổn đấy chứ, về việc kết hôn của anh Đằng?"
Diệp Thiếu An nửa đùa nửa thật: "Nếu không ổn thì tôi đến đây làm gì, ở nhà khóc lóc có phải dễ chịu hơn không? Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, dù sao giữa tôi và Tử Đằng cũng không thể có kết quả, hiện tại chỉ cần thấy người kia hạnh phúc là tôi mãn nguyện lắm rồi."
Di động Lôi Tấn rung lên, cả hai tạm thời tách ra, mạnh ai làm việc nấy.
Diệp Thiếu An tiến vào thang máy, di chuyển đến nơi tổ chức tiệc. Lúc mới bước vào sảnh, mắt cậu lập tức trố to. Không gian tiệc cưới hơn tám mươi phần trăm là được trang trí bằng những bông hoa xinh đẹp đa dạng màu sắc.
"Anh có cảm thấy kỳ lạ không?" Một nam nhân đầu trọc thình lình xuất hiện bên cạnh Diệp Thiếu An.
"Chuyện gì?"
"Lăng Ngữ Yên xưa giờ công khai không thích hoa lá, vậy mà Cố thiếu gia lại ra lệnh cho bọn tôi phải dùng nhiều loài hoa trang trí cho lễ cưới. Có phải bị sai chỗ nào không?"
Diệp Thiếu An không trả lời, vì cậu thực không biết nguyên do. Tuy nhiên khi nhìn vào vô vàn đóa hoa này, cậu lại cảm thấy tinh thần khoan khoái dễ chịu.
Lúc này, ngoài cửa sảnh Lăng Ngữ Yên bất ngờ xuất hiện, cô không nhịn được mà quan sát Diệp Thiếu An rất lâu. Nét mặt Lăng Ngữ Yên xinh đẹp nhưng ngạo mạn, dịu dàng nhưng kiêu căng. Nhớ đến cảnh tượng vị hôn phu của mình ngày hôm qua say xỉn ôm hôn đắm đuối người đàn ông tên Diệp Thiếu An này thì ruột cô lại lộn lên một trận, vừa tức vừa khó thở.
Cô liền nảy ra một ý định.
Trong lúc Diệp Thiếu An đang giúp đỡ mọi người trang hoàng, Lăng Ngữ Yên nghiến răng nghiến lợi bước tới phía sau, đôi mắt cố tình lướt qua xô nước bẩn rồi cười nhếch mép, sau đó không do dự khiên xô nước lên hất thẳng vào người Diệp Thiếu An.
Mọi người xung quanh thấy vậy khá bất bình, nhưng không một ai dám lên tiếng. Vì họ biết, hai người này đều là nhân vật quan trọng trong cuộc đời Cố Tử Đằng, dù họ đứng về phe ai thì cũng sẽ gặp bất lợi. Vả lại, Diệp Thiếu An là đội trưởng đội vệ sĩ, Lăng Ngữ Yên là đội trưởng đội đạo chích, chức danh cao mà nội công còn thâm hậu thì ai mà dám xen vào.
Diệp Thiếu An vốn đang ngồi thấp trên sàn chỉnh sửa lại vài thứ, đột nhiên trên đầu xuất hiện một làn nước vừa lạnh vừa hôi trút xuống phút chốc khiến cậu cáu lên. Lúc đứng dậy xoay người nhìn ra sau, thấy người ra tay là vợ sắp cưới của Cố Tử Đằng, khí thế của cậu có phần giảm sút.
"Cô làm vậy là có ý gì?"
"Thứ đồng tính như cậu, đừng mong có được Tử Đằng." Lăng Ngữ Yên bước đến trước mặt Diệp Thiếu An, miệng lưỡi thâm độc nhấn mạnh: "Thật kinh tởm!"
Diệp Thiếu An co thắt ấn đường, đỉnh đầu từng chút bốc khói.
Lăng Ngữ Yên dùng điệu bộ châm chọc, tiếp tục nói với âm lượng chỉ hai người nghe: "Đừng tưởng tôi không biết cậu có loại tình cảm sởn gai ốc đó với Tử Đằng. Loại người như cậu nhìn qua là biết ngay, tại sao phải cố gắng mạnh mẽ làm gì, rốt cuộc thì cũng õng ẹo chổng mông lên đi rù quến đàn ông thôi mà. Nếu thèm mùi trai quá thì có thể vào gay bar tìm bừa một tên, sau đó dùng cách mà cậu đã làm với Tử Đằng ấy, thế là liền có một người chồng để mỗi tối tha hồ mà dạng chân rồi. Không phải sao?"
Kết thúc câu nói, Lăng Ngữ Yên không quên cười giễu một cái rồi mới bỏ đi.
Diệp Thiếu An hít thở khó thông, đôi mắt ngày càng đỏ chót, hai tay trở nên run rẩy vì siết lại quá chặt. Chốc lát sau, thấy Lăng Ngữ vẫn chưa rời đi mà ngồi ở bàn tiếp khách, cậu lập tức trấn tĩnh bản thân, đi lấy một cái bong bóng bỏ nước dơ vào, hướng thẳng vào gò má của Lăng Ngữ Yên mà ném.
Bụp một tiếng, mặt Lăng Ngữ Yên vừa đau vừa thối, cô hét lên một tiếng rồi quay sang nhìn Diệp Thiếu An, trái bóng nước thứ hai lại bay đến trúng vào người cô ướt nhẹp.
"Nguyên tắc của tôi là không bao giờ động tay động chân với phụ nữ, nhưng nếu cô đã thích làm trò ấu trĩ, vậy thì tôi sẽ ấu trĩ với cô đến cùng." Diệp Thiếu An cười thách thức: "Cái này gọi là, ăn miếng trả miếng."
Lăng Ngữ Yên nổi điên, muốn nhào tới đánh nhau với Diệp Thiếu An, Diệp Thiếu An cũng không thoải mái sẵn sàng tiếp đón, nhưng một giây sau Cố Tử Đằng và Lôi Tấn xuất hiện, tức khắc dẹp loạn.
Sau khi Lôi Tấn đưa Lăng Ngữ đi thay đồ, Cố Tử Đằng đứng đối diện Diệp Thiếu An, thay mặt Lăng Ngữ Yên xin lỗi.
Diệp Thiếu An không nóng không lạnh phản hồi: "Người tát nước vào tôi không phải anh, anh không cần thay mặt xin lỗi." Chần chừ một lúc, cậu quyết định hỏi thẳng: "Phải rồi, tôi có điều thắc mắc. Lăng Ngữ Yên không thích hoa, tại sao anh lại… "
"Là dành cho cậu."
Diệp Thiếu An sững sờ vài giây.
Cố Tử Đằng thản nhiên nói: "Tôi đơn giản chỉ muốn cậu vui, không được sao?!"
Nói xong, mi mục Cố Tử Đằng chầm chậm hạ xuống, không biết vô tình hay hữu ý lại đáp trúng nơi khuôn ngực săn chắc đầy đặn ẩn nấp đằng sau lớp sơ mi trắng đã ướt sũng của Diệp Thiếu An. Đáy tim hắn đường đột giật bắn, bụng dưới cồn cào nôn nao, toàn thân nóng lên đến quái lạ.
Thấy mặt Cố Tử Đằng ửng đỏ, Diệp Thiếu An duỗi tay sờ trán hắn, lo lắng hỏi: "Anh không khỏe à? Người anh hơi nóng đấy."
Updated 53 Episodes
Comments
୧⍤⃝ 🌷 ୧⍤⃝ 🌻 ୧⍤⃝ 💐 ୧⍤⃝ 🌹 ୧⍤
tôi ko hiểu nổi ah cố này luôn
2022-11-01
1