Cố Tử Đằng thấy bản thân sắp không ổn, hắn lập tức lùi lại nửa bước, lắp bắp mở miệng: "Tôi không sao, chỉ là, cái đó, hơi mệt thôi. Tôi đi trước."
Hai giờ chiều, buổi lễ thành hôn chính thức bắt đầu. Các khách mời ồ ạt di chuyển vào trong. Những người tham dự buổi lễ hầu như đều là dân anh chị xã hội đen chuyên nghiệp nhưng đã rửa tay gác kiếm, một nửa là bạn của Cố Tử Đằng và Lăng Ngữ Yên, một nửa là thành viên của tổ chức và đối tác làm ăn của Cố Thiên.
Hiện tại, cô dâu và chú rể còn chưa lên sân khấu mà Diệp Thiếu An đã có dấu hiệu mơ màng. Chưa đầy mười phút mà cậu đã xử hết một chai rượu và bốn lon bia. Lôi Tấn ngồi bên cạnh lắc đầu ngao ngán.
"Chẳng phải lúc sáng đội trưởng nói mình rất ổn sao? Giờ ngồi đây thẫn thờ là thế nào?"
Diệp Thiếu An chống tay bên má, rầu rĩ nói: "Cậu làm như tôi muốn lắm vậy, nhưng biết làm sao được, lực bất tòng tâm rồi. Nghĩ tới việc chỉ còn vài phút nữa anh Đằng của cậu sẽ trở thành chồng của người ta, tôi bứt rứt không chịu nổi."
Đúng lúc này, ánh đèn khán phòng vụt tắt, con đường hoa rộng mở sáng lên, sau khi MC giới thiệu sơ lược, Cố Tử Đằng và Lăng Ngữ Yên cùng nhau xuất hiện, sải bước lên lễ đường.
Khách mời xung quanh vỗ tay inh ỏi. Chỉ riêng Diệp Thiếu An là sa sầm mặt mũi, quơ lấy lon bia nốc sạch.
Vào khoảnh khắc họ trao nhẫn cho nhau, Diệp Thiếu An đã toàn diện ngã gục. Cũng ngay lúc này, rầm một tiếng, cửa chính sảnh tiệc mở toang, một nhóm người bề ngoài hổ báo nghênh ngang đi vào.
Cố Thâm mắt thấy có người đến phá đám cưới con trai thì liền nổi nóng quát to: "Bọn mày là ai mà dám ngang nhiên xông vào chỗ này vậy hả?"
Tên thủ lĩnh tóc đỏ huyênh hoan cất tiếng: "Con trai ông kết hôn, sự kiện long trọng như vậy tại sao không mời bọn này, thật khiến người ta buồn lòng mà. Dù không thân không thiết, nhưng cũng là họ hàng mang dòng máu xã hội đen với nhau, làm như vậy là không nể mặt bọn này rồi."
Diệp Tướng thì thầm vào tai Cố Thâm: "Bọn này là người của băng đảng Hỏa Long, tuy thành lập không lâu nhưng cũng có chút tiền đồ. Có lẽ muốn chơi oai lấy tiếng nên mới đến đây sinh sự."
"Chú Diệp." Cố Tử Đằng không biết từ lúc nào đã rời khỏi cô dâu, xuất hiện bên cạnh Diệp Tướng ra lệnh: "Diệp Thiếu An say rồi, chú đưa cậu ấy đi đi, chuyện ở đây để tôi và mọi người lo liệu."
Diệp Tướng là cha của Diệp Thiếu An, dĩ nhiên hoàn toàn đồng ý với lệnh này của Cố Tử Đằng.
Tuy nhiên, lúc Diệp Tướng dìu Diệp Thiếu An đến cổng thoát hiểm, tên thủ lĩnh tóc đỏ đột ngột rút dao thẳng tay phóng tới. Con dao chễm chệ lướt qua mặt Diệp Thiếu An, cắt nhẹ một đường rồi ghim chặt vào cửa, khiến cậu tỉnh dậy.
"Khi tao chưa cho phép, không một ai được rời khỏi chỗ này." Tên tóc đỏ nói giọng bố đời.
Diệp Thiếu An sờ tay lên má, thấy máu nóng chảy ra thì liền phát hỏa, nghiến răng nghiến lợi chửi một câu: "Tên nghiệp chướng chết tiệt." Sau đó tức khắc rời khỏi vòng tay Diệp Tướng, dứt khoát nhào tới giáp lá cà.
Cố Tử Đằng vì muốn hỗ trợ Diệp Thiếu An nên cũng đành tham gia, kế tiếp là kéo theo một loạt người của phe đối thủ tiến lên nghênh chiến. Cố Thâm, Lăng Ngữ Yên, Lôi Tấn, cùng một số đàn em khác thấy vậy cũng buộc phải xông xáo ra trận. Chẳng mấy chốc, lễ đường đẹp đẽ đã trở thành một bãi chiến trường.
Diệp Thiếu An đang trên đà hăng máu do có chất cồn làm chủ. Tên tóc đỏ đánh cậu một cái cậu liền trả lại ba cái, cố chấp quyết chiến đến cùng. Vừa vung tay đá chân, vừa hoạt động môi lưỡi.
"Tên khốn nạn chết bầm, có biết ông đây giữ gìn da mặt bao lâu mới được thế này không hả? Nếu nó bị hủy hoại thì dòng họ nhà mày có đền được không? Nếu sau này Cố Tử Đằng chê tao xấu xí, tao nhất định sẽ lật cả nhà mày lên."
Cố Tử Đằng đánh nhau cách đó không xa nghe thấy lời này thì lập tức phụt cười.
Sao lại đáng yêu quá vậy? Suốt hai mươi sáu năm sống trên đời, đây là lần đầu hắn chân thật khen ngợi một người con trai.
Mấy phút trôi qua, người của băng Hỏa Long đã ngất hết, bầu không khí rốt cuộc cũng đã yên ắng trở lại. Lúc Cố Tử Đằng nhìn qua chỗ Diệp Thiếu An, liền thấy cậu đang đứng trong trạng thái run rẩy, cơ mặt căng cứng.
Cố Tử Đằng lo lắng chạy lại hỏi: "Cậu làm sao vậy? Bị đau chỗ nào?"
Ánh mắt Diệp Thiếu An rối loạn, chỉ tay vào tên tóc đỏ nằm dưới đất, môi mấp máy nói: "Hắn… hắn ta, chết rồi."
Tổ chức Cố Thiên xưa giờ có một quy tắc, dù là xã hội đen, dù là làm bao nhiêu chuyện xấu, dù là tàn nhẫn bạo ngược thế nào, nhưng nhất định không được giết người. Từ khi Cố Thiên thoát khỏi cái danh băng đảng trở thành một tổ chức lớn mạnh như hiện tại, Diệp Thiếu An là người đầu tiên phạm phải điều cấm kỵ này.
Tiếng xe cảnh sát kêu lên inh ỏi, vài phút sau mấy chục cảnh sát đã bao vây lấy Phượng Hoàng. Nhìn Diệp Thiếu An không ngừng hoảng loạn, Cố Tử Đằng không hiểu sao bản thân lại tức ngực và bức bối đến nhường này, hắn nhẹ nhàng nắm tay cậu trấn an, sau đó âm thầm nghiêng đầu ra hiệu với Lôi Tấn.
Diệp Thiếu An tuy là đội trưởng của Lôi Tấn, nhưng ai cũng biết Cố Tử Đằng mới chính là chủ nhân thực sự của y. Vì là thuộc hạ thân cận, Cố Tử Đằng vừa ra hiệu là Lôi Tấn hiểu ngay.
"Xin lỗi đội trưởng." Lôi Tấn đến bên cạnh Diệp Thiếu An, dùng tay chặt mạnh vào gáy của cậu, khiến cậu té ngã vào lòng Cố Tử Đằng. Lúc cậu tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong phòng y tế của Cố Thiên vào buổi sáng của hai ngày hôm sau.
Trước mắt có lớp sương mù, Diệp Thiếu An mơ hồ nhớ lại cuộc hỗn loạn đã qua, cậu lập tức bật dậy, muốn đi tìm ai đó hỏi chuyện. Lúc này, một giọng nói ở bên ngoài vô tình làm cậu dừng chân.
"Thật tội nghiệp cho Yên tiểu thư, vừa mới có chồng lại thành ra không chồng. Thật sự không hiểu Cố thiếu gia nghĩ gì nữa, tự dưng lại bỏ vợ chọn bạn."
"Cô không phải người trong cuộc đừng có phán xét. Cố thiếu gia với Diệp Thiếu An dù sao cũng là chí cốt hai mươi năm, Lăng Ngữ Yên tuy là người yêu nhưng chỉ là người đến sau, tình cảm dĩ nhiên không sâu đậm bằng huynh đệ người ta rồi. Việc anh ấy nhận tội thay Diệp Thiếu An cũng là điều dễ hiểu."
Nghe đến đây, đại não Diệp Thiếu An căng cứng, hai chân vô lực khụy xuống sàn. Đến tột cùng cậu vẫn không hiểu, rốt cuộc tình cảm của Cố Tử Đằng đối với cậu có dáng vẻ thế nào mà hắn lại có thể hi sinh bản thân trầm mình vào lao ngục thay cậu? Tại sao hắn cứ khiến cậu bối rối và đau lòng hoài như vậy?
Diệp Thiếu An rời khỏi phòng, đem theo nỗi phiền muộn đi tìm Cố Thâm xác nhận lại, nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Trái tim cậu vì thế mà bị thắt chặt đến đau nhói.
"Tiểu An, con không cần sợ Tử Đằng sẽ bị chung thân hay tử hình. Cảnh sát vốn đã kết luận Tử Đằng là tự vệ chính đáng, vì hôm đó băng Hỏa Long cầm dao cầm gậy đến gây sự là chuyện rõ như ban ngày còn gì."
Nghe vậy, Diệp Thiếu An tươi tỉnh nửa phần, hỏi tiếp.
"Vậy… "
"Hai năm." Cố Thâm biết Diệp Thiếu An định hỏi gì nên trả lời luôn.
Diệp Thiếu An lần nữa đờ đẫn. Hai năm đối với người thường thì không nói gì, nhưng đối với người sống trong lao ngục lại là chuyện khác. Cậu thực không muốn mọi chuyện diễn ra thế này, cậu muốn đi đầu thú.
"Ta biết con muốn gì, nhưng ta thiết nghĩ không nên thì hơn. Nếu bây giờ con đi đầu thú, mọi chuyện chắc chắn sẽ rẽ sang hướng khác chứ không đơn giản là tự vệ đâu, vì lúc đó con có dùng rượu. Vả lại Tử Đằng nói với ta, nó không nỡ nhìn con ngồi tù, nếu giờ con làm nó thất vọng, nó sẽ làm loạn lên cho xem, đến lúc đó ai mà cản nổi."
Sau lời khuyên của Cố Thâm, Diệp Thiếu An cuối cùng cũng an phận chờ đợi Cố Tử Đằng trở về, nhưng mà cậu đâu biết rằng gần một tháng sau đó, Cố Tử Đằng đã được trả tự do.
Updated 53 Episodes
Comments
Thuyết Lan Dạ Nguyệt
Chúng ta lại gặp nhau 😂
2022-10-05
0
Lucius
Nhảy hố ạ
2022-09-25
1