Học chung lớp lại có trong group lớp nên việc tìm tài khoản cá nhân của tôi lừa điều dễ dàng. Giờ ra chơi, cậu ta nhắn tin với tôi và hẹn gặp nhau ở sau trường.
Tôi chẳng mấy để ý, không thèm nhắn lại để điện thoại vào túi áo.
Một lúc sau điện thoại lại reo lên, Lục Chí Hinh tên khốn đó cứ liên tục nhắn tin và gọi điện, còn muốn uy hiếp tôi sẽ công bố chuyện tôi ngủ chung cùng cậu ấy.
Không còn cách nào khác, tôi đành ra sau trường gặp mặt.
Khi vừa mới tới nơi tôi không đứng trước mặt nói chuyện, thấy cậu ta đụng vào đồ dùng cá nhân của tôi bản thân liền cảm thấy vô cùng bực bội. Lục Chí Hinh lấy từ trong túi áo ra một sợi dây chuyền bằng bạc được điêu khắc khá đơn giản cùng với tấm hình tôi kẹp ở trong cuốn sách.
- Đồ ăn cắp, sao lại lấy sợi dây chuyền của tôi.
- Ăn nói cho đàng hoàng, ai lấy sợi dây chuyền của cậu.
Lục Chí Hinh đưa tấm hình của tôi và sợi dây chuyền của tôi lên so sánh, bởi tấm hình ấy tôi chụp cách đây không lâu, tóc đen, váy đen, sợi dây chuyền bạc rất sáng nên rất nổi bật.
- Đó là sợi dây chuyền của tôi, từ sáng tới giờ tôi không thấy nó nằm ở trên cổ tôi nữa. Không ngờ lại ở chỗ của cậu, trả đây.
Tôi đưa bàn tay ra đòi lại món đồ của mình.
- Đây.
Cậu ta lạnh nhạt rồi đặt tấm hình vào tay tôi, còn sợi dây chuyền thì bỏ lại vào túi.
- Làm gì vậy ? Tôi kêu cậu trở lại sợi dây chuyền. Lỗ tai bị điếc à, có nghe thấy không ?
- Tấm hình này không chỉ có cậu mà còn có cả sợi dây chuyền trông đấy đấy, giữ đi mà dùng.
- Đừng có mà ngang ngược, cậu có tin tôi báo với giám hiệu cậu ăn trộm không ?
Lục Chí Hinh không những không sợ hãi mà còn đắc ý lớn giọng.
- Có gan thì nói đi, nếu hiệu trưởng hỏi tại sao tôi lại có nó thì tôi phải giải thích thế nào đây. Chẳng lẽ tôi nói... tối qua cậu ấy ngủ chung với em nên lỡ làm rơi ra giường à.
Tôi bị cậu ta cho câm nín luôn rồi, thực sự không thể lớn giọng được nữa. Bản thân tôi cũng cảm thấy rất mất mặt nhưng cũng không thể tin tối đó mình đã qua đêm cùng Lục Chí Hinh.
Cậu ta đưa sợi dây chuyền ra chọc như tôi còn nhếch miệng cười, đúng là tôi đánh giá thấp hắn quá rồi. Biết vậy tôi phải cao tay hơn một chút, thủ đoạn phải ghê rợn hơn thì mới trừng trị được.
- Mà này... tối qua cậu hơi chủ động khiến tôi bất ngờ lắm đấy, nhưng mà cũng không tệ. Dáng cũng rất chuẩn, rất nuột.
Nếu đã dám khiêu khích kì này tôi cho cậu chết trước tôi.
Sợi dây chuyền bạc đó là mẹ tôi để lại sau khi qua đời, tôi vẫn luôn trân quý nó từ khi bà ấy đưa cho tôi đến tận bây giờ. Nhưng hôm nay xui xẻo bị tên khốn kia lấy mất, chuyện đầu tiên phải làm chính là lấy lại sợi dây chuyền.
Nó là vật gắn liền với bản thân mấy năm qua, không để mấy dễ dàng như thế. Bản thân tôi cũng đâu phải dạng vừa, ăn hiếp được Tô Cẩm Hàn này ư ? Còn lâu...
Đến tiết tự học, cả lớp không có giáo viên như thường lệ cả lớp sẽ im lặng có người ngồi chơi có người ngồi học có người đọc sách. Hôm nay tôi phá lệ một lần, mỗi khi lên lớp Lục Chí Hinh đều ngủ say sưa, nhân cơ hội này tôi sẽ lấy bằng được sợi dây chuyền của mình.
- Đúng là không có sợi dây chuyền của mẹ, gặp chuyện gì cũng xui xẻo.
- Cẩm Hàn, lại chuyện gì nữa, bực bội gì à ?
- Tôi bị người ta ăn cắp một món đồ quan trọng, lại mặt dày không trả. Tôi muốn lấy lại nó, các cậu giúp tôi một tay được không ?
- Ai là người lấy, muốn giúp thế nào.
Chúng tôi chưa kịp bàn bạc gì Lục Chí Hinh bèn ngồi dậy khuôn mặt trắng bệch không một giọt máu, nhưng đầu óc lại khá là tỉnh táo, dường như đã nghe hết cuộc nói chuyện của chúng tôi.
- Đừng dở trò bậy bạ, sợi dây chuyền của cậu tôi cất ở nơi mà ma không biết quỷ không hay. Vậy nên các cậu tìm đằng trời cũng không thấy đâu, tôi cảnh cáo trước kẻo lại làm phiền tôi ngủ.
Nói xong lại lăn ra bàn ngủ tiếp, tôi thở một hơi đầy tức giận. Phải thử từng chiêu trước, đầu tiên là nhẹ...
Tôi bước đến bên cạnh bàn học của Lục Chí Hinh, ghế ngồi chỉ có một người nhưng tôi cố tình ngồi sát bên cạnh, dùng nhan sắc này để quyến rũ cậu ta.
- Cậu bạn à, cho tôi hỏi....
Ngữ điệu tôi thực sự hết sức dịu dàng luôn, ấy vậy mà cậu ta lại chạy qua một bàn trống khác ngủ tiếp. Thật khiến tôi tức đến xì khói đầu.
- Biến đi phiền quá.
Lục Chí Hinh thì thầm lẩm bẩm một mình trong miệng nhưng tôi vẫn nghe thấy mồn một từng chữ, tôi nhếch miệng khinh bỉ rồi trở về bàn học của mình.
Thôi thì để bữa nào cậu ta tỉnh táo đã vậy.
👍⬅⬅⬅
Updated 98 Episodes
Comments