HOA KHÔI TRÙM TRƯỜNG [Nữ Cường,Sủng,HE]
Ở nhà tôi là công chúa còn ở trường tôi là nữ hoàng.
Bước vào cổng trường với hàng chục hàng nghìn ánh mắt nhìn ngó và xì xầm bàn tán, tôi đã quá quen thuộc.
Ở trong ngôi trường hơn 7000 học sinh này, không ai là không biết đến tôi - Tô Cẩm Hàn. Một nữ sinh tài sắc vẹn toàn, gia thế khủng và học lực cao ngất, tôi chính là chị đại ở ngôi trường cấp 3 này.
Đi theo sau là Linda một người bạn tôi từng quen ở Mỹ đã chuyển về đây học được một năm, còn người bên trái là Hạ An, tình tình khiêm tốn và rất hoạt bát.
Vẫn như mọi ngày vào trong lớp, lớp tôi là lớp chọn giỏi nhất khối, là một lớp học khiến ai cũng ngưỡng mộ và trầm trồ.
- Tô Cẩm Hàn, sao mặt ủ rũ vậy ? Có chuyện gì à ?
Trước tới nay Hạ An luôn là người luôn quan tâm và chăm sóc nhất cả đám, hễ thấy một trong hai đứa có chuyện gì lại hỏi han rồi an ủi.
- Nghe nói cậu chia tay với Bạch Trạch rồi. Thật hay đùa vậy ?
- Chia tay ? Cậu nghe tin này ở đâu vậy ?
- Mọi người đang đồn ầm lên kia kìa.
Tôi đang học năm cuối cấp, Bạch Trạch lớn hơn tôi hai tuổi, trước đây cũng từng là nam thần, tuy ra trường nhưng vẫn được nhiều nữ sinh chú ý.
Nhắc đến tôi lại ghét cay ghét đắng anh ta, tôi chỉ hẹn hò cho vui thôi bởi anh ta cứ suốt ngày bám lấy tôi. Tối qua tôi vừa phát hiện anh ta ngoại tình dẫn bạn gái mới vào khách sạn, tôi không bỏ qua cơ hội chất vấn và chia tay anh ta, không ngờ một người thường xuyên năn nỉ yếu đuối trước mắt tôi nay lại lớn giọng.
"Anh yêu em, mối quan hệ chúng ta là người yêu, em có xem anh là bạn trai em không ? Hay chỉ là người qua đường của em thôi, bây giờ anh tìm được chân ái của đời mình rồi. Đây chẳng phải là điều em muốn sao ? Em còn muốn cái gì nữa, anh chịu đựng quá đủ rồi. Hẹn hò ba tháng em nói muốn chia tay, bây giờ có lý do rồi chúng ta chia tay. Em không có được tình cảm từ gia đình anh vô cùng thông cảm mà vun đắp, nhưng anh không ngờ đến tình cảm của anh em cũng không cần. Một người ích kỉ và cặn bã như em anh không cần, chia tay thì chia tay đi."
Anh ta mắng tôi một tràng như thế rồi quay người ôm ấp cô gái đó vào trong khách sạn, tính tình tôi trước nay không muốn thua ai. Chỉ thấy một người đàn ông trùm mũ đen đi ngang qua tôi liền kéo lại.
- Im lặng và đừng nói gì, xong việc anh cứ đưa ra con số tôi sẽ đáp ứng.
Tôi nói nhỏ với người đó rồi mạnh dạn nói to để bạn trai cũ có thể nghe thấy.
- Anh có bạn gái mới tôi cũng có bạn trai mới, anh yêu... anh chọn phòng nào. Em trả.
Bạch Trạch đứng khựng lại không nói không rằng vẫn đi tiếp, tôi biết chắc anh ta đang rất tức giận, tôi không buồn chỉ cảm thấy vui. Sau đêm đó tôi chẳng nhớ gì nữa, không biết có lên giường với người ta không vì khi ở trong phòng khách sạn tôi đã uống say.
- Tô Cẩm Hàn... Tô Cẩm Hàn, nghĩ gì mà ngẩn người ra thế.
- Không có gì ? Chỉ nghĩ tới chút chuyện tối qua thôi. Đúng là tôi chia tay với anh ta rồi, với lại... anh ta đã có bạn gái mới. Coi như bớt đi một gánh nặng.
- Biết ngay mà, ngay từ đầu mình đã biết cậu không thích anh ta rồi.
Trong lớp chúng tôi bàn tán sôi nổi, vốn dĩ ba người bọn tôi là những người nổi bật nhất nên nhận được sự chú ý của các bạn trong lớp hay trong trường cũng đúng thôi.
Tôi ngồi bàn giữa dãy ở giữa, đưa gương lên soi vô tình nhìn thấy một ánh mắt quen thuộc đang nhìn tôi chằm chằm ở phía sau.
Tôi quay người lại nhìn nhưng cậu ta đã né tránh, nằm ngủ thiếp đi. Tô Cẩm Hàn tôi đây chẳng hay để ý đến những người nhạt nhẽo hay chẳng có điểm nhấn như cậu ấy, đến việc nói chuyện cũng chẳng muốn nữa mà.
Đến giờ ra chơi, tôi mệt mỏi ưỡn người, cuốn sách nằm ở mép bàn bị bàn tay tôi đẩy ra sắp rớt xuống đất. Chưa kịp để lại ngay ngắn, một nam sinh đi ngang qua đụng phải làm rơi.
Cậu ta nhặt lên, cứ như vậy đi thẳng, ngay lúc ấy ánh mắt mọi người nhìn tôi với vẻ tò mò và sợ hãi.
- Này...
Lục Chí Hinh không những không dừng bước còn hiên ngang đi thẳng, lần đầu tiên tôi lại thấy một người dám vênh mặt với tôi như vậy.
- Tên khốn kia đứng lại đó, ai cho cậu đi, ai cho cậu bày ra cái thái độ đó với tôi vậy ? HẢ...
Tiếng hét chói tai đã vang vọng khắp dãy hành lang, đến cả lớp bên cạnh nghe rõ từng chữ, bọn họ chạy qua hóng hớt.
- Cậu muốn cái gì ?
Ngữ điệu lạnh lùng này lại khiến tôi cảm thấy rất chán ghét, đang bực trong người gặp phải kẻ âm binh như cậu ta lại càng bực hơn.
- Cậu làm rớt nhưng tôi không bắt cậu nhặt lên, cậu đụng vào rồi thì đó là đồ rác rưởi, vứt nó đi và mua cho tôi một cuốn mới.
Cuốn sách này không hề rẻ, là món đồ tôi được tặng khi còn ở bên Mỹ, đúng là tôi đang muốn làm khó Lục Chí Hinh. Cậu ta gây chuyện với tôi, tôi cũng muốn trả đũa, có gì là sai.
Lục Chí Hinh liếc nhìn vào cuốn sách ở trên bàn rồi khẽ cười.
- Tôi đền cho cậu là được chứ gì ?
Nói rồi cứ như vậy mà đi, chưa được hai bước tôi lại gọi lại.
- Khoan... cậu phải xin lỗi nó đã rồi đi đâu thì đi.
Yêu cầu này có hơi quá đáng thật nhưng tôi chỉ muốn trừng trị cái thói ngạo mạn kia của Lục Chí Hinh mà thôi. Để cho cậu ta biết đắc tội với Tô Cẩm Hàn là điều không thể.
Hạ An chạm nhẹ vào khuỷu tay tôi lay nhẹ.
- Tô Cẩm Hàn, cái này có hơi quá không ? Thôi bỏ đi, để mình mua cho cậu.
Tôi bỏ ngoài tai những lời nói của bạn tốt, chính vì sự lương thiện của cậu ấy mà tôi phải luôn ở bên cạnh để bảo vệ.
- Tôi nói cậu không nghe sao ? Xin lỗi cuốn sách của tôi.... NHANH.
👍⬅⬅⬅
like cho tui đi ạ, cảm ơn 😢
Updated 98 Episodes
Comments