Bệ Hạ Xin Đừng Sủng Ta!
--"Bùm!!!"
"018 mau tỉnh lại! Cậu có nghe thấy tôi nói không? 018!!! Mở mắt ra đi!!!"
Sau tiếng nổ lớn phát ra Triệu Vân Hi liền thấy cơ thể vô lực, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng đồng đội đang gọi mình nhưng lại không thể đáp lại. Lồng ngực bộc phát một cơn đau nhói, mọi thứ trước mắt dần chìm trong bóng tối.
Không gian tĩnh lặng thật lâu, y giống như từ trong không gian vô định nhìn thấy một luồng ánh sáng, cứ thế bị cuốn theo.
Chẳng mấy chốc bên tai truyền đến một giọng nói khàn đặc: "Haizz, mất máu quá nhiều, e là không qua khỏi."
"Chậc, đáng lẽ ta nên cẩn trọng hơn."
Liên tiếp đó là giọng nói trầm ổn của một nam nhân độ tứ tuần. Y cố gắng mở mắt, cơ thể lại lần nữa cảm nhận được một cơn đau đớn.
"Khoan đã, hắn tỉnh rồi!", lão giả ngồi cạnh giường kinh ngạc kêu lên, lần nữa kiểm tra lại kinh mạch: "Chuyện này sao có thể...", kinh mạch hoàn toàn phục hồi còn không cảm thấy có chút suy yếu. Đây là lần đầu tiên lão gặp trường hợp này. Quả là kỳ tích!
Lão thái y còn chưa thôi kích động nam nhân tứ tuần đằng sau đã bước tới, vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm Triệu Vân Hi: "Hắn chưa chết?".
Lão thái y gật đầu: "Chuyện này đúng là khó tin..."
Y còn chưa kịp định thần đã bị hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm kia doạ sợ. Những người này ăn mặc kỳ lạ, hoàn toàn chưa phân biệt được là thật hay mơ.
Rõ ràng là y đã chết, là chết thật chẳng phải giả. Chẳng lẽ đây chính là xuyên không rồi?
Nam nhân tứ tuần sốt ruột lên tiếng: "Tiểu Hi, đêm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là kẻ nào đã giao thủ với ngươi? Ngươi có nhìn rõ mặt hắn không?"
"Ta...", lời chưa nói xong, Triệu Vân Hi đầu đau như búa bổ, một loạt ký ức xa lạ ập tới, nhất thời chưa kịp tiếp nhận.
"Ây da Tiêu đại nhân, người vừa mới tỉnh lại ngươi có hỏi nữa cũng vô dụng, vẫn nên để hắn nghỉ ngơi đi." Lão thái y thấy thiếu niên này sắc mặt khó coi hẳn lần này đã chịu đả kích không nhỏ nên nhất thời chưa nói chuyện được, bèn lên tiếng giải vây.
"Nhưng ta còn chưa hỏi xong..."
"Được rồi chúng ta ra ngoài trước. Có chuyện gì để sau rồi nói, để sau rồi nói ha." Tiêu Thành có chút chần chừ, muốn hỏi thêm vài câu liền bị Lão thái y kéo ra ngoài.
Còn Triệu Vân Hi sau khi thu thập ký ức mới biết, y thật sự đã xuyên không rồi! Nguyên chủ tên là Tiểu Hi xuất thân nhà võ, thân thủ cao cường, không lâu trước đây phụ thân hi sinh trên chiến trường, mẫu thân vì bị đả kích mà mang tâm bệnh, không lâu sau cũng qua đời. Hắn sau đó được Tiêu Thành nhìn trúng, sắp xếp trở thành thái giám phụ trách sinh hoạt cho Hoàng đế. Triệu Vân Hi rõ ràng là đau lòng muốn chết, đời trước còn là nam tử hán đại trượng phu, là lính đặc công được đào tạo qua đủ gian khổ, vậy mà sau khi chết lại xuyên đến cơ thể đã bị "thiến" rồi!
Lão Thiên gia ông đây là muốn chơi ta!!! Ta &@#x***...
Triệu Vân Hi chửi thầm một trận, cơ thể lại lần nữa đau nhói. Y sờ sờ vết thương ở ngực, vết thương này là do đêm trước nguyên chủ bị một kẻ áo đen hành thích, nhưng rõ ràng kẻ đó cũng bị thương không nhẹ, quan trọng là trong lúc giao chiến nguyên chủ tình cờ nhìn thấy trên cánh tay hắn có một vết bớt màu đen, đây là manh mối duy nhất mà y nhớ được.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Triệu Vân Hi kinh ngạc mở to mắt: Khí chất này...dung mạo này...đúng là tận mắt chứng kiến mới hiểu được câu *kinh tài tuyệt diễm...
"Bệ, bệ hạ...", người trước mắt y chính là Hoàng đế Thanh Dạ Nguyệt, một kẻ lạnh lùng kiêu ngạo tính cách quái gở, nhưng Triệu Vân Hi cả hai đời cộng lại cũng chưa thấy nam nhân nào đẹp như vậy, phút chốc nhìn đến ngây người. Lão Thái y đi theo đằng sau gấp đến độ ra hiệu điên cuồng, Triệu Vân Hi lúc này chợt nhớ ra, tên Hoàng đế này vốn không thích người khác nhìn chằm chằm mình, nhanh chóng dời ánh mắt xuống.
Thanh Dạ Nguyệt lúc này ánh mắt đã đầy sát khí, Triệu Vân Hi cũng cảm nhận được một cơn lạnh lẽo thấu xương, suýt chút nữa là bị hắn móc mắt ra làm đồ chơi, đúng là doạ người mà.
"Ngươi có thấy được mặt kẻ ám sát mình đêm đó không?"
"Nô tài không nhìn rõ mặt, nhưng tình cờ nhìn thấy trên cánh tay trái của hắn có một vết bớt lớn màu đen."
Thanh Dạ Nguyệt hơi cau mày hỏi: "Chỉ có vậy?"
Triệu Vân Hi cúi đầu đáp: "Vâng, thưa bệ hạ."
Thanh Dạ Nguyệt không hỏi gì thêm, quay người bỏ đi, trước khi đi chỉ nói một câu: "Ba ngày sau quay lại tẩm cung, ta không muốn giữ bên người một kẻ vô dụng."
Triệu Vân Hi cắn răng đáp: "Nô tài tuân lệnh."
Lão thái y thấy Triệu Vân Hi sắc mặt khó coi liền nán lại giải thích: "Ngươi đừng hiểu lầm ý của bệ hạ, bệ hạ cũng có nỗi khổ riêng của người. Để ta kê cho người vài đơn thuốc, cố gắng tịnh dưỡng sẽ bình phục nhanh thôi. Ta đi trước đây, ngươi nghỉ ngơi cho tốt." nói xong liền đuổi theo tên Hoàng đế kia."Bệ hạ..."
Triệu Vân Hi: "......."
________________________________________
*Kinh tài tuyệt diễm: Đẹp đến mức khiến người ta phải kinh sợ.
Updated 23 Episodes
Comments
Ayumu Ren
truyện viết khá hay á😀😀😁
2023-09-30
2
thv.jk97
hey bae
mình có bộ truyện tiểu thuyết đầu tay á. Mình rất mong muốn mọi người vào đọc và nhận xét được không ạ.
Cảm ơn mọi người ạ <3
2023-04-10
2