Dưới thành phố hoa lệ đèn điện sáng trưng ban đêm, xe cộ đi lại tấp nập, tiếng người nói chuyện vô cùng ồn ào huyên náo. Lam Lãnh Kỳ ngồi trên nóc một toà nhà cao nhất thành phố, đôi mắt lặng lẽ nhìn cảnh tượng lung linh phía dưới, khẽ thở dài.
“Nơi này thật khác với thế giới của ta, địa điểm làm nhiệm vụ mà ngươi nói chính là ở đây sao?”
Tử Hàm đóng thanh thông báo trên màn hình hệ thống, mỉm cười đáp lời:
“Đúng vậy. Hiện tại kí chủ đang ở trạng thái linh thể, người bình thường sẽ không nhìn thấy, nhiệm vụ của cậu sẽ là nhập vào cơ thể của những người có chỉ số thù hận cao mà hệ thống đưa ra, tìm cách giúp đỡ, xoa dịu nỗi hận thù trong lòng bọn họ...”
Bình thường thì những người có chỉ số thù hận cao đó thường là những người bị bạn bè người thân phản bội, bị mọi người xung quanh xa lánh, bị gia đình bỏ rơi... là những người có số phận vô cùng bất hạnh.
Lại nói, để đạt được độ thù hận cao tới mức hệ thống phải xuất hiện thì chắc chắn không phải chỉ là mấy chuyện nhất thời tức giận, có lẽ đó phải là nỗi hận tích tụ từ rất lâu rồi, không phải ngày một ngày hai mà giải quyết xong.
“Xem ra, trong thời gian ngắn không thể quay trở lại đại lục Thương Nguyên rồi!”
Tử Hàm: “Tiếp theo, hệ thống đã xác định được đối tượng cần giúp đỡ, kí chủ hãy tiếp nhận để có thể bắt đầu nhiệm vụ.”
Nhìn hình ảnh và thông tin cá nhân của một người trên màn hình hệ thống, Lam Lãnh Kỳ đại loại có thể xác nhận được tình hình của người đó.
Cậu ta tên là Hạ Thanh Hoàn, 21 tuổi, hiện đang là sinh viên năm 3 của trường đại học K. Cậu nhóc này từ 5 tuổi đã lưu lạc khắp nơi, được một người đàn ông nhặt ve chai nhận nuôi rồi cho đi học. Có điều vì gia cảnh khó khăn mà thường bị bạn bè trên lớp xa lánh và thường xuyên bị bắt nạt.
Năm Hạ Thanh Hoàn 15 tuổi, người cha bệnh nặng mà qua đời, cậu ta vừa đi học vừa đi làm kiếm sống vô cùng vất vả. Vì bản tính nhút nhát lại yếu đuối nên bao giờ cũng chịu nhiều thiệt thòi...
Lam Lãnh Kỳ còn chưa xem đến cuối thì hệ thống đã phát thông báo.
[Đang trong quá trình tính toán, chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ!]
Ngay sau đó, Lam Lãnh Kỳ lập tức bị kéo đi, đến khi tỉnh lại đã cảm thấy cơ thể mình bắt đầu có cảm giác.
Vừa mở mắt, chưa kịp cảm nhận được ánh sáng thì một cái bạt tai giáng mạnh xuống mặt Lam Lãnh Kỳ, kèm theo đó là những tiếng chửi bới.
“Cho mày chừa cái tội mách lẻo, bọn tao đánh mày thì đã sao chứ? Mày có tin chỉ cần một câu nói của tao cũng khiến mày không sống nổi ở thành phố K này không!”
Gã đó là một người tóc nhuộm đỏ, tai bấm khuyên, trên cổ đeo vòng vàng, tư thế nửa ngồi nửa quỳ, tay đang túm tóc Lam Lãnh Kỳ, đằng sau gã còn một đám thanh niên khác đứng khoanh tay, mặt mũi đều mang một vẻ chế nhạo.
Đây là nhà vệ sinh nam nằm trong trường đại học, là nơi lý tưởng để diễn ra mấy vụ xô xát nhau.
Lam Lãnh Kỳ vậy mà lại xuyên vào đúng lúc Hạ Thanh Hoàn đang bị bắt nạt!
Một tên đàn em đứng sau gã tóc đỏ tiếp tục hò hét: “Anh Cường nói đúng đấy, nên đánh cho nó chừa cái tật đó đi, mà em nghe nói hôm qua nó còn mặt dày đi tìm hoa khôi tỏ tình đấy.”
Lam Lãnh Kỳ bị đám người kia đánh đến tối tăm mặt mũi, cậu quỳ gối trên đất, đưa tay sờ lên mặt chỗ vừa bị đánh.
Gã được gọi là anh Cường kia nghe đàn em nói xong, cười phá lên chế giễu.
“Ha ha ha ha! Mày vừa nói cái gì? Thằng nghèo hèn này mà cũng dám tỏ tình với hoa khôi Vu Lệ á, tao thấy nó đến cái tư cách xách dép cho cô ấy cũng chẳng có nữa kìa, đúng là loại cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga...á!! M...mày...mày...!!”
Tên kia đang xỉa xói thì bất ngờ bị Lam Lãnh Kỳ giáng một cú đấm mạnh vào mặt làm hắn ngã dúi xuống, máu mũi chảy ra, vài cái răng rơi xuống nền đá hoa.
Gã lấy tay bịt lên mặt, mấy tên xung quanh thấy cảnh tượng đại ca bị đánh, cứng họng không tin vào mắt mình. Bọn chúng ấp úng không nói thành lời, một phần là quá kinh hãi trước sự chống trả của Lam Lãnh Kỳ, một phần vì chạm phải ánh mắt lạnh thấu xương của cậu.
Một tên vội vàng cúi xuống đỡ gã đại ca đứng lên, Lam Lãnh Kỳ trong thân xác Hạ Thanh Hoàn cũng đứng thẳng, lấy tay phủi phủi quần áo, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người kia tựa như nhìn đám cỏ dại ven đường vậy. Cậu đảo mắt một vòng rồi phun ra một câu:
“Lũ người các ngươi biết điều thì từ nay đừng có động đến ta, bằng không sau này hối hận không kịp!”
Mặc dù mới mấy phút trước đám người đó rất có máu mặt nhưng đến thời điểm hiện tại, trên người Lam Lãnh Kỳ đang phát ra một khí thế áp đảo đối phương, chỉ đứng cạnh thôi cũng toát mồ hôi lạnh. Bọn người đó dù muốn mở miệng nói một câu cũng chẳng có dũng khí.
Lam Lãnh Kỳ đá cửa phòng vệ sinh bước ra ngoài. Vì đang là giờ giải lao nên có rất nhiều học viên đi lại trong trường, vô số ánh mắt kì quái lén nhìn cậu, một số người dường như đã quá quen với cảnh này, chỉ thở dài rồi thôi.
Không biết có phải do mấy vết bầm tím trên mặt lúc nãy đi qua gương nhìn thấy hay không nhưng tâm trạng hiện tại của Lam Lãnh Kỳ cực kì bực bội.
Một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai cậu.
[Kí chủ Lam Lãnh Kỳ thành công tiếp nhận thân xác Hạ Thanh Hoàn, linh hồn cậu ấy tạm thời rơi vào trạng thái ngủ say. Mời kí chủ theo dõi thông báo của hệ thống để có thể tiếp tục nhiệm vụ.]
Tử Hàm ngồi trên vai Lam Lãnh Kỳ, ngại ngùng nói: “Thật ngại quá, hệ thống lại đưa kí chủ tới đây đúng thời điểm nguyên chủ đang bị bạn cùng trường bắt nạt...”
Lam Lãnh Kỳ liếc nhìn Tử Hàm. Trợ lý tí hon này người bình thường không thể nhìn thấy nếu chưa được sự cho phép của Lam Lãnh Kỳ.
Cậu đưa tay lau sạch vết máu trên môi, nói nhỏ với Tử Hàm: “Hình như khuôn mặt này của ta hiện tại trông rất thảm?”
“Hệ thống vừa đo được thương tích trên người kí chủ. Tổng cộng cậu vừa bị đấm hai cái, bị tát một cái, bị đập đầu xuống nền đất hai lần cộng thêm các vết thương trước đây vẫn chưa hoàn toàn khôi phục...”
Lam Lãnh Kỳ hừ lạnh: “Xem ra lúc nãy trả lại một đấm là quá hời cho mấy tên đó rồi.”
Tử Hàm mở tấm hình một nam sinh đưa đến trước mặt Lam Lãnh Kỳ, chỉ tay nói: “Người mà kí chủ vừa đánh tên là Lưu Cao Cường, người này từ trước tới nay nổi tiếng ăn chơi phá phách, cùng với mấy tên lưu manh khác trong trường kết thành một nhóm chuyên đi bắt nạt người khác.”
Lưu Cao Cường ỷ vào gia thế giàu có quyền lực, đi khắp nơi gây chuyện nhưng không có ai dám làm gì...
Lam Lãnh Kỳ phóng tầm mắt, cậu đứng từ hành lang lầu 3 nhìn bao quát một vòng khắp sân trường: “Chậc! Lại là một thân phận khiến người khác chán ghét!”
Có lẽ Hạ Thanh Hoàn cũng vì lý do này mà không dám chống đối lại bọn chúng!
Tử Hàm cầm khăn chấm vết máu trên trán Lam Lãnh Kỳ: “Ký chủ phải khiến bọn Lưu Cao Cường không còn cậy thân phận mình mà ỷ mạnh hiếp yếu, khiến bản thân Hạ Thanh Hoàn trở nên mạnh mẽ, giúp cậu ta có cuộc sống yên ổn!”
“Nhưng trước đó ta phải xử lý gương mặt này đã!” – Lam Lãnh Kỳ quay người rời đi, ánh mắt thoáng hiện lên một tia sát khí.
Từ trước thời điểm tiếp nhận thân thể Hạ Thanh Hoàn, hệ thống đã truyền hết những thông tin về thế giới này vào trong đầu Lam Lãnh Kỳ. Ngoại trừ không có kí ức của Hạ Thanh Hoàn ra thì về cơ bản, nơi này đối với cậu cũng không có gì là lạ lẫm.
Tử Hàm: “Ký chủ có muốn đổi 1000 tích điểm để lấy đạo cụ “Hộp thuốc y tế”, số lần sử dụng là 3, có thể chữa lành mọi vết thương hay không?”
Vậy ra còn có cả vụ này nữa.
Lam Lãnh Kỳ nheo mắt: “Có thể đổi?”
Nếu được thì vừa hay giúp Hạ Thanh Hoàn chữa lành thương tích trên cơ thể.
Thế nhưng Tử Hàm lại lắc đầu: “Tích điểm của kí chủ là 0, hiện tại không thể đổi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới được cộng thêm!”
“Vậy thì ngươi còn hỏi ta có muốn đổi không làm gì?”
“Thôi bỏ đi, không cần!” – Lam Lãnh Kỳ tụt hứng, tay đút túi quần bước xuống sân trường.
Vừa hay lúc đó, tiếng chuông reo lên kết thúc giờ giải lao, mọi người xung quanh tản đi dần, ai nấy đều về lớp chuẩn bị tiết học. Lam Lãnh Kỳ thấy vậy cũng chẳng mảy may quan tâm, cậu đi thẳng ra phía cổng rời khỏi trường.
Tuy rằng gọi là có hiểu biết về thế giới này nhưng đó cũng chỉ là biết thông qua hệ thống mà thôi. Lam Lãnh Kỳ đi bộ dọc theo con phố, đích thân trải nghiệm cuộc sống ở nơi này.
So với đại lục Thương Nguyên, nơi này khác một trời một vực. Ngoài đường người đi lại tấp nập, nhà cửa san sát nhau, đi thêm một đoạn cậu bèn rẽ vào một hiệu thuốc mua mấy lọ trị thương ngoài da cùng bông băng y tế.
Updated 23 Episodes
Comments