Hệ Thống Báo Thù: Hành Trình Trở Về Của Cường Giả
Đại lục Thương Nguyên trước đây chỉ là một vùng quê nhỏ bé nghèo nàn, đất đai cằn cỗi, là nơi khó sinh sống. Nhiều thanh niên trẻ tuổi có tư chất tu luyện tốt đã bỏ đến những môn phái tu tiên bái sư học võ, số còn lại phần lớn là phụ nữ, trẻ em và những người lớn tuổi.
Cuộc sống người dân nơi đây đã khó khăn lại hay gặp phải bọn thổ phỉ hoành hành, bao nhiêu thóc lúa lương thực làm ra đều bị cướp hết, dân làng bữa đói bữa no, không thể làm gì chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng mà sống qua ngày.
Nhiều năm qua đi, cứ thế cho đến khi một đại nhân vật xuất hiện, hắn giống như một vị thần tiên đến cứu vớt chúng sinh, dựa vào tu vi của mình đánh đuổi hết bọn cướp bóc quấy nhiễu dân lành. Dần dần lãnh thổ Thương Nguyên ngày càng mở rộng, đất đai màu mỡ, dân cư ngày càng đông đúc, quanh năm no ấm. Đến thời điểm hiện tại, nơi này đã trở thành một đại lục rộng lớn gồm vô số môn phái, quốc gia lớn nhỏ, mà vị đại nhân vật kia không ai khác chính là đệ nhất cường giả đại lục Thương Nguyên – Lam Lãnh Kỳ.
Lam Lãnh Kỳ trước đây cũng xuất thân từ một vùng quê, gia cảnh nghèo khó, do có thiên phú tu luyện nên được một tán tu nhận làm đệ tử, lên núi bắt đầu một cuộc sống mới. Năm 20 tuổi Lam Lãnh Kỳ xuống núi đi phiêu bạt khắp thế gian, gặp gỡ các cường giả võ giả cọ xát thực lực. Hắn đánh đâu thắng đó, ngày càng có tiếng trong giới tu chân. Người ta nói không sai, không đánh không quen biết, Lam Lãnh Kỳ sau một vài lần tỉ võ kết giao được một bằng hữu tên là Liệt Thiên Hàn, hai người từ lạ thành quen, cùng nhau đi khắp nơi giúp đỡ dân nghèo...
Ở đại lục Thương Nguyên không những là cường giả mạnh nhất, Lam Lãnh Kỳ còn tự mình cho xây dựng học viện Cửu Anh, đích thân tuyển chọn và dạy dỗ những thiếu nhiên trẻ tuổi có thiên phú tu luyện. Thời gian càng lâu, học viện Cửu Anh ngày càng nổi danh thiên hạ, không chỉ đại lục Thương Nguyên mà các khu vực khác cũng tập trung tại đây một lòng muốn được đặt chân vào học viện.
Thời gian dài trôi qua, học viện Cửu Anh ngày càng đào tạo ra nhiều nhân tài, Lam Lãnh Kỳ cũng vì thế mà ít ra mặt dần, mọi việc trong học viện cũng như ở đại lục Thương Nguyên đều giao hết cho đệ tử còn bản thân mình thì quy ẩn giang hồ. Có người nói hắn lại tiếp tục đi ngao du khắp thế gian, giúp đỡ những người nghèo khó, sống một cuộc sống an nhàn.
...
Trên đỉnh Lư Phong – đại lục Thương Nguyên.
Bên trên vách đá là ngọn núi cao hiểm trở, nhiều mỏm đá nhọn hoắt nhô ra, từng cơn gió mạnh thổi vun vút từ Đông sang Tây, phía dưới là vực sâu mù mịt không nhìn thấy đáy.
Ở đây một ngọn cỏ cũng không mọc được, chỉ có chút rêu bám trên mấy vách đá khuất gió. Xung quanh nơi này là từng khối đá đổ nát giống như vừa xảy ra một trận hỗn chiến vậy.
Tiếng gió vừa lặng, chợt có tiếng binh khí va vào nhau, tiếp đó là kèm theo một tràng cười điên cuồng:
“Ha ha ha ha ha!! Đệ nhất cường giả đại lục Thương Nguyên gì chứ, cũng chỉ như con chó dưới chân ta!”
Kẻ này chính là vị bằng hữu tốt, huynh đệ tri kỉ của Lam Lãnh Kỳ, vậy mà cách đây không lâu còn cùng thê tử của hắn mưu kế hạ độc hắn, khiến cho tu vi hao tổn.
Lam Lãnh Kỳ tay trái nắm lưỡi kiếm đang cắm xuyên qua trước ngực mình, máu vẫn loang ra đỏ thẫm hết áo, nhỏ từng giọt xuống đất đá. Hắn cảm nhận được mùi máu tanh và đất cát trong miệng, mấp máy môi, thanh âm khàn khàn nói:
“Tại sao? Các ngươi từ khi nào mà...”
Không đợi hắn nói hết câu, một nữ tử bên cạnh từ từ bước đến, người này ngoại hình xinh đẹp, trên người diện bộ hồng y vô cùng tinh xảo, bước đi uyển chuyển. Ả ta phất tay áo, nhìn thẳng mắt Lam Lãnh Kỳ.
“Lam Lãnh Kỳ a! Chỉ trách ngươi quá ngu ngốc mới rơi vào bước đường này, nếu ngay từ đầu ngươi chịu để bọn ta vào thánh địa thì đâu có ngày hôm nay!”
“Linh Tử Long, Liệt Thiên Hàn! Thánh địa đó là nơi phong ấn thần thú thượng cổ, các ngươi muốn lấy bảo vật trấn giữ thánh địa khác nào đem hung thú đó thả ra làm hại dân lành...” – Lam Lãnh Kỳ khàn giọng.
Thần thú này trong sách cổ có ghi chép lại, ba nghìn năm trước do phạm phải tội đại nghịch nên bị giáng từ thiên đình xuống hạ giới chịu tội. Không ngờ rằng nó không những không an phận mà còn đi gây hoạ khắp nhân gian, đi tới đâu tàn sát người tới đó, hấp thu oán khí dần dần trở thành hung thú tàn ác.
Thần sáng thế lúc đó thấy tình hình nguy khốn, dốc hết tu vi để phong ấn nó sâu bên trong thánh địa Vạn Linh, dùng pháp bảo Cửu Quang Châu trấn áp mới yên ổn cho đến ngày nay.
Linh Tử Long bĩu môi, Liệt Thiên Hàn thì tỏ vẻ không quan tâm: “Có là thần thú mạnh đến đâu thì cũng đã bị phong ấn ngàn năm nay rồi, e là đến sức lực bước ra khỏi động còn khó chứ nói gì ra ngoài quấy phá, chẳng qua ngươi muốn giữ nó cho chính mình mà thôi, bọn ta bất đắc dĩ mới tính đến bước này.”
Bình thường đối với bằng hữu và người thân, Lam Lãnh Kỳ không để ai phật ý bao giờ, họ muốn làm gì đều sẽ dốc sức giúp đỡ, chỉ là về chuyện của Cửu Quang Châu thì không thể đáp ứng. Liệt Thiên Hàn nói nếu dùng Cửu Quang Châu sẽ rút ngắn thời gian tu luyện, giúp tu vi thăng tiến mạnh. Thế nhưng từ xưa tới nay Lam Lãnh Kỳ lại chưa nghe nói tới điều này bao giờ, vả lại đó là pháp bảo trấn áp hung thú, sao có thể lấy ra để dùng chứ?
Tay nắm lưỡi kiếm của Lam Lãnh Kỳ càng siết chặt, trên miệng nở nụ cười méo mó: “Ha ha, một là huynh đệ một là thê tử vậy mà các ngươi lại vì lòng tham, không màng đến hậu quả mà âm mưu đoạt pháp bảo, đã thế còn thông đồng với nhau đẩy ta đến bước này, dù ta có chết cũng không để các ngươi được yên!”
Lam Lãnh Kỳ đưa tay phải lau đi vết máu trên mặt, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên một vài tơ máu, hắn bây giờ đang tự trách bản thân mình, càng không ngờ rằng sẽ có một ngày, vị bằng hữu thân thiết nhất của hắn, thê tử chung chăn gối của hắn lại cùng nhau hợp sức lại muốn giết hắn.
Liệt Thiên Hàn ngửa cổ cười: “Người chết thì có thể làm gì chứ? Mà nhân tiện, ngươi chết rồi cái danh xưng “Đệ nhất cường giả đại lục” này sẽ thuộc về ta, cả đại lục Thương Nguyên này thuộc về ta, cả thê tử ngươi cũng vậy!”
Năm đó để đại lục Thương Nguyên này được như bây giờ, không thể không nói đến sự giúp đỡ tận tình của Liệt Thiên Hàn, thế nhưng giờ hắn lại có ý chiếm lĩnh đất Thương Nguyên cho riêng mình, điều này tuyệt đối không thể chấp nhận.
Lam Lãnh Kỳ sững người, hắn thả lỏng bàn tay, một lúc lâu sau mới cất lời: “Uổng công ta xem các ngươi như người thân nhất, vậy mà các ngươi đối với ta thế này, đúng là loại súc sinh cũng không bằng!”
Liệt Thiên Hàn tiến lại gần Lam Lãnh Kỳ, lấy chân đá vào đầu gối Lam Lãnh Kỳ làm hắn ngã khụyu xuống đất, lạnh giọng nói:
“Chết đến nơi rồi còn nhiều lời làm gì!” – Rồi hắn cúi xuống nắm lấy bả vai đang run rẩy của Lam Lãnh Kỳ, đổi sang một bộ mặt chế giễu.
“Lam huynh đệ à ngươi đang sợ điều gì sao? Ta biết ngươi đang rất hận ra, cũng rất hận Tử Long, nhưng như thế thì đã sao? Mạng ngươi bây giờ còn khó giữ thì có thể làm được gì đây? Chi bằng cứ yên tâm nhắm mắt đi, ta sẽ đốt thật nhiều vàng mã cho ngươi, thế nào?”
Vừa dứt lời, Liệt Thiên Hàn cầm lấy chuôi kiếm vẫn cắm trước ngực Lam Lãnh Kỳ rút mạnh, Lam Lãnh Kỳ chống tay trên đất, ho ra một búng máu, trợn mắt nhìn vị bằng hữu thân thiết trước mắt mình.
“Ngươi...!”
“Ta cái gì mà ta! Chậc, thật thảm hại, kiếp sau đầu thai sống an phận một chút, đừng có tỏ ra cao lãnh trước mặt người khác, ta ghét nhất loại người như ngươi đấy! Để xem, giờ thì ngươi chết được rồi!”
Liệt Thiên Hàn nói xong, tay tụ một luồng linh lực xanh đỏ phóng thẳng vào người Lam Lãnh Kỳ, đánh hắn rơi thẳng xuống vực sâu. Liệt Thiên Hàn khẽ nhếch môi: “Đường đường là kẻ được mệnh danh là mạnh nhất đại lục, ấy mà lại chết trong tay ta, quá nhục nhã!”
Bình thường ta đối xử với các ngươi đâu có tệ, sao các ngươi có thể làm vậy với ta?
Lam Lãnh Kỳ rơi xuống vách núi, đôi mắt dần nhắm lại, chìm vào trong bóng đêm đen tối.
...
[Tít! Phát hiện chỉ số thù hận của kí chủ Lam Lãnh Kỳ đạt mốc tối đa!]
[Hệ thống xác nhận hoàn tất, đang trong quá trình kết nối với kí chủ]
Từng âm thanh vang lên giống như có ai đó đang nói chuyện trong đầu Lam Lãnh Kỳ. Hắn cố gắng mở mí mắt nhìn rõ xung quanh, đó là một không gian đầy sương mù đưa tay không thấy rõ năm ngón.
Lam Lãnh Kỳ nhíu mày, còn chưa kịp định hình được mình đang ở đâu thì tiếng nói kia lại tiếp tục vang lên:
[Kết nối thành công, kí chủ chuẩn bị đưa ra lựa chọn có tiếp nhận hay không!]
Hắn nhìn ô vuông xanh lục trước mắt mình, trên đó là dòng chữ “vui lòng chọn một trong hai lựa chọn!” và ngay phía dưới là hai ô vuông nhỏ một ghi “xác nhận”, ô còn lại là “từ chối”. Lam Lãnh Kỳ nhắm mắt, day day mi tâm, miệng lẩm bẩm: “Thứ gì đây?”
Rõ ràng vừa trước đó bị hãm hại, Liệt Thiên Hàn đánh hắn rơi xuống vách núi sau đó hắn mất đi ý thức, chìm vào hôn mê. Bây giờ không những không chết mà còn rơi vào một nơi kì lạ thế này, chắc chắn không phải điều bình thường.
Lam Lãnh Kỳ nhìn hết xung quanh, cố gắng tìm cho mình một câu trả lời. Đúng lúc đó, một giọng nói cất lên:
“Chào mừng kí chủ đến với hệ thống báo thù, chắc hẳn ngài vừa trải qua một chuyện vô cùng tồi tệ đúng không? Vậy ngài có muốn liên kết với tôi để làm nhiệm vụ, đổi tích điểm quay lại thế giới kia của ngài trả thù hay không?”
Chủ nhân của giọng nói này đứng ngay cạnh tấm bảng xanh, đây là một người tí hon khoảng 15 16 tuổi, trên người khoác áo choàng đen dài, đầu đội mũ đang mỉm cười nhìn Lam Lãnh Kỳ.
Lam Lãnh Kỳ mơ hồ hỏi: “Hệ thống báo thù là cái gì? Còn ngươi là sinh vật gì?”
Người tí hon vỗ ngực trả lời: “Tôi là trợ lý số hiệu A3-141592, có thể gọi tôi là Tử Hàm. Về hệ thống báo thù, chính là nghĩa như tên, có thể giúp ngài báo thù đó!”
Nghe Tử Hàm thuyết minh một hồi, Lam Lãnh Kỳ đại khái đã hiểu đôi chút về thứ đồ vật lạ mắt này. Hệ thống này sẽ chính thức bắt đầu hoạt động nếu như hắn chọn xác nhận, sau đó sẽ đưa hắn đến địa điểm cần giải quyết nhiệm vụ. Mỗi lần hoàn thành xong sẽ có một số điểm tương ứng có thể dùng để đổi đạo cụ, đủ một trăm vạn tích điểm hệ thống sẽ mở cánh cổng thời gian giúp Lam Lãnh Kỳ quay lại thế giới ban đầu của hắn, giúp hắn trừng trị những kẻ đã phản bội trước đây...
Lam Lãnh Kỳ hơi cau mày: “Nếu ta từ chối thì sao?”
“Hệ thống sẽ tôn trọng quyết định của ngài, vì thân xác của kí chủ hiện tại đã chết cho nên dù từ chối hệ thống cũng không giúp ngài sống lại ở thế giới ban đầu được.”
Nếu thật sự có cơ hội sống tiếp thì tại sao không nắm bắt?
Ánh mắt Lam Lãnh Kỳ lạnh lẽo, hắn nhìn xuống bảng thông báo của hệ thống, chậm rãi chỉ tay vào ô xác nhận.
Tử Hàm gật đầu rồi búng tay, không gian kì ảo xung quanh bắt đầu méo mó tạo thành một vòng xoáy, cuốn cả hai người biến mất.
“Liệt Thiên Hàn! Linh Tử Long! Các ngươi tốt nhất nên hưởng thụ nốt những ngày cuối đời này đi... Ta sẽ quay lại sớm thôi! Còn có, trả lại cho các ngươi gấp trăm lần những gì các ngươi đã làm với ta!”
Updated 23 Episodes
Comments
Nghèo rồi
Truyện hay quá
2022-11-29
3