Theo như thông tin mà hệ thống cung cấp thì nhà của Hạ Thanh Hoàn nằm tít sâu trong một con hẻm nhỏ. Tuy rằng cũng nằm trong địa phận thành phố K nhưng đó là một nơi hoang vắng thưa thớt, ngoại trừ có mấy hộ gia đình nghèo khó sống tạm ở đây thì hầu như chẳng có ai đặt chân vào hết.
Khi về đến nơi thì trời đã gần trưa, Lam Lãnh Kỳ nhìn căn nhà trước mặt, hơi nhíu mày, vẻ mặt khó chịu mà tự lẩm bẩm:
“Cái này mà cũng gọi là nhà sao?”
Bởi vì nó, chính xác hơn thì đây chỉ là một căn phòng nhỏ chẳng có đồ vật gì đáng giá. Bên ngoài cửa xếp một chồng giấy vụn, các loại chai lọ linh tinh, có lẽ là Hạ Thanh Hoàn đi nhặt về để kiếm thêm chút tiền.
Lam Lãnh Kỳ đứng một lúc lâu, còn hơi do dự chưa vào trong, chợt có tiếng phụ nữ vang lên sau lưng cậu.
“Hạ Thanh Hoàn! Cậu về rồi đấy à, hôm nay tan học sớm thế!”
Lam Lãnh Kỳ quay đầu lại, thấy đó là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, trên người mặc bộ quần áo đã cũ, vừa từ trong nhà bên bước ra đang mỉm cười nhìn cậu.
Tử Hàm: “Ký chủ, cô ấy là hàng xóm của nguyên chủ, tên Tạ Linh, là một trong số ít những người đối xử tốt với cậu ấy ở thành phố này.”
Không giống Hạ Thanh Hoàn, Tạ Linh không phải người ở thành phố K. Cô ấy bởi vì gia cảnh dưới quê khó khăn, cha mẹ lại đau ốm không có tiền chữa nên mới lên thành phố mưu sinh kiếm tiền gửi về nhà.
Tạ Linh bước đến cạnh Lam Lãnh Kỳ, hốt hoảng thốt lên: “A! Mặt cậu lại bị làm sao vậy? Có phải lại là do đám người kia không? Để chị đi lấy thuốc cho cậu!”
Ngơ ngác mất mấy giây, Lam Lãnh Kỳ mới lắc đầu: “Không cần đâu! Tôi có mua rồi.” – Rồi cậu quơ túi thuốc trước mặt Tạ Linh.
Tạ Linh thở dài: “Thật là! Sao trên đời lại có loại người như mấy kẻ đó chứ, mà chị đã nói với cậu rồi, bị bắt nạt như thế không biết đánh trả lại sao, hoặc chí ít cũng phải gọi ai giúp chứ...”
Lam Lãnh Kỳ lười giải thích, gật đầu cho có lệ rồi nói: “Cái này tôi tự xử lí được, chị bận việc gì thì cứ đi trước đi.”
Sống trong một nơi xa lạ không người thân thích thế này, để gặp được một người bạn tốt là điều vô cùng đáng quý. Có lẽ Hạ Thanh Hoàn hiểu rõ điều này nên quan hệ giữa cậu ấy với Tạ Linh rất tốt.
“Vậy cậu đi nghỉ đi, đến giờ chị đi làm rồi. À, buổi chiều cậu cũng phải đi làm đúng không? Nếu mệt thì cứ xin nghỉ, đừng cố quá sức.” – Nói rồi Tạ Linh rời đi, Lam Lãnh Kỳ cũng mở cửa vào nhà.
Căn nhà này quả thực quá tệ, bởi vì cha nuôi của Hạ Thanh Hoàn trước kia là một người nhặt ve chai nên gia cảnh cũng chẳng khá giả gì, chỉ cần hai cha con không bữa nào đói đã tốt lắm rồi. Có điều nghĩ kĩ lại, Lam Lãnh Kỳ hồi nhỏ còn nghèo hơn thế này, mãi tới khi bái sư học võ cuộc sống mới coi như ổn định một chút, dần dần trở thành người đứng đầu cả đại lục rộng lớn, tiền tiêu không hết...
Nơi ở như hiện tại, miễn cưỡng vẫn có thể sống được!
Tử Hàm lơ lửng trước mặt Lam Lãnh Kỳ: “Kí chủ à, cậu làm gì thì làm nhưng vẫn phải ăn uống đầy đủ đó!”
Lam Lãnh Kỳ thừa biết rằng đây không phải Tử Hàm đang lo cho cậu, nguyên chủ ở đây chỉ là một sinh viên bình thường, cơ thể không giống Lam Lãnh Kỳ là một cường giả tu chân cho nên không thể tích cốc, sống mà không cần ăn uống gì.
Lam Lãnh Kỳ: “Mấy chuyện vặt vãnh thế này mà còn cần ngươi nhắc sao?”
Tử Hàm khoanh tay ngồi góc bàn: “Tôi nhắc để tốt cho kí chủ mà, hơn nữa đó còn là nghĩa vụ của trợ lý như tôi.”
Lam Lãnh Kỳ phẩy tay, sau đó đi vào trong tắm rửa bôi thuốc.
Đến khi bước ra, trên tay cậu đã cầm một sợi dây nhỏ có mặt đá móc trên đó, có lẽ là một sợi dây chuyền. Lam Lãnh Kỳ nằm ngửa trên giường, tay phải cầm mẩu bánh mì trong tủ lạnh gặm, tay trái cầm sợi dây chuyền kia đung đưa trước mặt.
Tử Hàm tò mò đến gần, nhìn sợi dây chuyền rồi thắc mắc: “Cái này chắc là đồ của nguyên chủ, kí chủ cảm thấy trên đó có gì sao?”
Lam Lãnh Kỳ liếc sang trợ lý của cậu, khẽ nhếch miệng: “Đúng là đồ của cậu ta, nhưng có một chuyện rất vô lý. Ngươi nhìn kĩ mặt đá này, chắc chắn không phải cùng một loại với mấy thứ bán bên ngoài đúng không!”
Tử Hàm gật đầu, Lam Lãnh Kỳ lại nói tiếp: “Đúng ra thì đây là một viên kim cương xanh quý hiếm, vô lý ở chỗ một tên nhóc nghèo như Hạ Thanh Hoàn tại sao lại có được đồ như vậy...”
“Kim... kim cương xanh...! Ký chủ đang nói đùa đúng không?" – Tử Hàm hoài nghi rồi mở hệ thống chủ quét một vòng quanh viên đá, dù sao cũng phải kiểm tra cho chính xác.
Trên màn hình hệ thống hiển thị hàng loạt số liệu bao gồm thông tin của mặt đá kia, còn kèm theo hình ảnh minh hoạ. Lam Lãnh Kỳ đoán trước được nên không mấy bất ngờ nhưng Tử Hàm lại mở to mắt ngạc nhiên.
“Không thể nào! Chuyện này có chút vô lý a! Cậu làm sao mà biết...”
“Ta là ai chứ, trước đây vàng bạc châu báu nhiều vô kể, còn đồ gì quý hơn mà chưa được nhìn thấy!”
Lam Lãnh Kỳ thu sợi dây lại: “Có cái này có thể sống một cuộc sống sung sướng, nhưng hai cha con Hạ Thanh Hoàn thì vẫn nghèo khó, có thể nói, họ hoàn toàn không biết về giá trị của thứ này.”
Còn về chuyện vì sao mà có được thì vẫn là một dấu hỏi lớn.
Suy cho cùng, đồ đắt tiền thế này sẽ rất khó để bắt gặp ở đây. Nếu như cha nuôi của Hạ Thanh Hoàn và cả cậu ta đều không biết đây là kim cương quý, chỉ còn một khả năng đó là trước khi Hạ Thanh Hoàn lưu lạc tới đây thì đã đeo nó rồi.
“Ký chủ, cũng có thể là cha con cậu ấy nhặt được mà!”
Lam Lãnh Kỳ chống tay ngồi dậy, khẽ lắc đầu: “Ngươi nghĩ ra đường nhặt được kim cương là có khả năng sao?”
Một vật có giá trị như vậy, nếu đeo lên người thì chỉ có đi đến những nơi quan trọng, còn lại sẽ không có ai tùy tiện mang theo bên mình hết. Hoặc là nếu có đi nữa thì đánh rơi vẫn sẽ tìm lại cho bằng được...
Cơ mà Hạ Thanh Hoàn có thể đeo trên người bao nhiêu năm mà chẳng ai biết, có lẽ một phần cũng là do không ai nghĩ rằng cậu ta có thứ đồ như vậy.
“Coi như tên nhóc này may mắn, thế mà không ai phát hiện cũng chẳng bị mất.” – Lam Lãnh Kỳ lặng lẽ để lại sợi dây chuyền vào trong một hộp nhỏ, lẩm bẩm một mình.
Cậu nhìn quanh căn phòng, chẳng có chỗ nào kín đáo để có thể cất kĩ món đồ này cả. Nghĩ ngợi một hồi, Lam Lãnh Kỳ quyết định cất tạm nó trong túi áo khoác treo trên dây kia. So ra thì nơi này có lẽ chẳng ai muốn đến cả, cũng chẳng ai nghĩ ở đây có đồ gì giá trị cho nên nó khá an toàn.
“À... Ký chủ không định đeo nó nữa sao?
Lam Lãnh Kỳ cất đồ xong đi đến bên bàn rót một cốc nước uống, thản nhiên nói: “Mấy thứ như thế này mà để trên người ta thì tám, chín phần là không còn. Sợi dây kia sau này cần dùng đến, nếu mất thì ta không chắc rằng cuộc sống sau này của nguyên chủ sẽ bình yên đâu...”
Lam Lãnh Kỳ nói xong, đặt lại cốc nước trên bàn rồi tiếp tục nằm xuống giường, cậu nhìn lên trần nhà, tay phải đang gác trên trán. Từ lúc xuyên vào thân xác Hạ Thanh Hoàn đến giờ, cậu đã trải qua hết chuyện nọ tới chuyện kia, bây giờ mới có chút thời gian rảnh rỗi nằm thư giãn.
Đang trong lúc nghĩ ngợi lung tung, Tử Hàm lại nhảy đến nói: “Ký chủ, nghĩ lại thì hồi nãy cậu đánh tên Lưu Cao Cường một cái, với cái tính nết của hắn chắc chắn sẽ không để yên đâu...”
Bởi vì một tên có tính kiêu căng hống hách như vậy, sao có thể chịu được khi bản thân mình bị đánh trước mặt đàn em.
Tử Hàm bấm tay tính toán: “Chiều nay thì có thể không, nhưng tôi đoán là sáng mai hoặc ngày kia hắn sẽ quay lại tìm ký chủ!”
Lam Lãnh Kỳ không nói gì, tay hạ xuống che mắt, bộ dạng thờ ơ không quan tâm mà nghĩ thầm trong đầu: “Có mười tên đến tìm thì ông đây cũng chẳng để vào mắt!”
Updated 23 Episodes
Comments