Chương 3

Sau mấy ngày ở trên nóc nhà tránh lũ, Quảng Vương Vũ Anh và thân tín tiếp tục lên đường. Đoàn người tới một thôn trang nhỏ nằm bên bờ sông. Nhìn những mái nhà tranh lụp xụp, nhìn những đứa trẻ đầu quấn vài vòng khăn trắng, nhìn những thôn dân gầy trơ xương đang hì hục dọn dẹp nhà cửa... Tĩnh Nhu công chúa như hóa đá. Sống trong cung cấm từ thuở lọt lòng, đây là lần đầu tiên Tĩnh Nhu công chúa ra ngoài.

"Người trong thiên hạ đều nghèo khổ đến thế này ư ?" Tĩnh Nhu công chúa chua chát hỏi.

"Bẩm công chúa, đúng là như vậy" Vũ Anh giọng rầu rầu trả lời.

Vũ Anh lấy từ trong rương ra một bộ quần áo đã cũ đưa cho Tĩnh Nhu công chúa.

"Đây là ?" Tĩnh Nhu công chúa có chút ngạc nhiên hỏi.

"Người trong thiên hạ đều có ác cảm với triều đình, nên công chúa cần không để lộ thân phận"

Tĩnh Nhu công chúa thở dài nói:

"Ta biết rồi. Không biết hoàng huynh đã và đang làm những gì mà thiên hạ ghét triều đình đến vậy"

Từ trong làng, một ông lão tóc bạc gầy trơ xương, chống gậy đi tới chỉ thấy một nhóm người ăn mặc cũ kĩ. Ông già xua tay:

"Nếu là dân tha hương cầu thực thì tới nơi khác mà kiếm sống. Làng tôi sắp chết hết đến nơi rồi"

Nghe tiếng cố hương, Thúc Mộc không kìm được nước mắt mà chạy tới chỗ ông già.

"Đúng là lão bá rồi. Con là Phó Trùy đây"

"Nói bậy, Phó Trùy huyện thừa đến Quốc công phủ làm môn khách, không thể có chuyện ở cùng đám người tha hương cầu thực này được"

Lão bá trực tiếp gạt phắt đi. Bỗng lão bá lên cơn ho, Thúc Mộc vội đỡ ông già ngồi lên một tảng đá, vỗ vỗ lưng ông lão. Khi nhìn thấy hình xăm trên cánh tay Thúc Mộc, lão già có chút ngạc nhiên, bất giác nhìn kĩ người trung niên đang đứng trước mặt này:

"Đúng là cậu rồi, Phó Trùy"

Ông lão nói rồi bật khóc nức nở. Vũ Anh đứng cạnh hỏi Lê Ngọc Thuần:

"Nhạc phụ có biết vì sao bác ấy lại đổi tên họ như bây giờ không ?"

" Vì sao à ?... "

Lê Ngọc Thuần chưa kịp trả lời đã bị ông lão kéo vào làng. Vũ Anh dặn đám binh lính ở yên tại chỗ, rồi cùng những người khác đi theo ông lão.

"Sao cậu lại đi tới đây ?" Lão bá đầm ấm hỏi.

"Chẳng giấu gì lão bá, con đây là đang hộ tống thất công tử, con của Dương Quốc công đi nhậm chức"

"Là cậu thiếu niên kia à ?Đúng là tuổi trẻ tài cao mà" Lão già chỉ vào Vũ Anh hỏi.

"Lão bá quá khen" Vũ Anh cười trả lời.

Thúc Mộc nhìn mái đình tạm bợ, buột miệng hỏi:

"Sao mọi người lại lưu lạc đến chốn này ?"

Lão bá lắc đầu:

"Đói, mất đất, bị khinh khi... "

"Xin lỗi, là con đã làm liên lụy mọi người" Thúc Mộc rưng rưng nước mắt hỏi.

"Không, ta không trách con, dân làng cũng không trách con"

Lời này như chiếc chìa khóa mở ra nơi sâu thẳm nhất của trái tim khiến một người hai mươi năm sống trong tội lỗi nay đã nhẹ nhõm hơn. Thúc Mộc nhớ đến mùa xuân hai mươi hai mươi năm trước...

Từ phủ tri huyện về, Phó huyện thừa cầm theo túi lương bổng đầu tiên của mình, lòng hớn hở, càng đi nhanh về phía nhà. Một cảnh tượng bi thảm đập vào mắt Phó huyện thừa: cha mẹ bị giết, bốn người em trai bị treo cổ, em gái bị hãm hiếp đang thoi thóp thở.

"Là ai ?Là ai hại nhà chúng ta ra nông nỗi này ?"

Phó huyện thừa nắm chặt con dao bầu trong tay, hỏi em gái.

"Là... là người... nhà quan tri phủ... " Em gái nghẹn ngào nói rồi xuôi tay nhắm mắt.

"Phó huyện thừa, cậu đây rồi. Nếu nhà cậu... "

Tên vừa nói là người nhà quan tri phủ, hắn ta chưa nói hết câu đã bị đâm chết. Chôn cất cho người nhà xong, Phó huyện thừa ném ngọn đuốc trong tay tên người nhà quan tri phủ vào căn nhà tranh vách đất trước mặt. Phó huyện thừa đã làm một việc kinh thiên động địa vào đêm hôm ấy: cho toàn bộ nhà quan tri phủ 'tận hưởng' những gì đã làm với nhà của viên quan từ dân mà ra này.

Chẳng bao lâu sau, tri huyện Nguyễn Văn Ất cũng vì một đạo công văn mà bỏ mũ ô sa đi làm giặc, lôi kéo khoảng từ ba vạn đến năm vạn nông dân nghèo của hai mươi bảy làng thuộc sáu huyện tham gia, Phó huyện thừa cũng dẫn dân hai làng U Linh lúc này đang trên núi làm cướp theo về. Chẳng bao lâu, cuộc khởi nghĩa ngày càng lớn mạnh, có lần kéo về cướp kinh thành đến cả tháng. Cuộc khởi nghĩa có lẽ sẽ tiếp tục nếu triều đình không cử quan Đô đốc Lý Khánh - một người giỏi thao lược, binh thư - làm Bình Khởi Nguyên soái đến đàn áp cuộc khởi nghĩa. Hai mươi năm làng bị truy sát mà phiêu bạt tứ phương, Nguyễn Văn Ất cùng hai phó tướng đồng chí bị đem đi chém, một người treo cổ. Phó huyện thừa thoát được, dẫn những người dân còn sống sót của làng U Linh chạy về phương nam...

"Xin mạo muội được biết quý danh của công tử ?" Lão bá ôm quyền bái lĩnh Vũ Anh hỏi, căt ngang dòng suy nghĩ của Thúc Mộc.

"Vãn bối là Vũ Anh, xin chào tiền bối" Vũ Anh ôm quyền đáp lễ trả lời.

"Công tử tới rồi, ta cũng xin trả lại số lương thực mà năm đó Dương Quốc công cho tụi ta vay"

"Cha vãn bối nếu đã không lấy thì mọi người cứ để mà dùng, không cần phải trả"

Vũ Anh lắc đầu xua tay. Ông lão lệ tràn khóe mắt hỏi:

"Lương cậu không nhận, nhưng cậu có thể dẫn hơn trăm hộ dân làng đi không ? Năm nay mất mùa, cứ đà này làng sẽ bị diệt vong mất"

Vũ Anh cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm nhìn dân làng diệt vong, bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu. Vũ Anh nói gì đó với Thúc Mộc rồi rời đi. Cách huyện Quảng Hi còn nửa ngày đường, Vũ Anh liền cho đoàn tùy tùng dừng nghỉ ngơi một ngày để dưỡng sức.

Khi mọi người đang nổi lửa thì có mấy bóng đen vụt đến. Bích Tâm rút thanh đoản đao dắt bên người, cảnh giác đứng dậy nhìn màn đêm sâu thẳm. Một tiểu cô nương đầu tóc rối bù, quần áo nhếch nhác dẫn theo một đứa bé mặt mày lem luốc đang ra sức chạy thục mạng. Đuổi theo phía sau là một nhóm người mặc hắc phục.

"Lại là đám hắc y hắc đạo. Đi đâu cũng gặp là sao ?"

Vũ Anh lẩm bẩm trong miệng, tay nắm chặt chuôi đao. Bích Tâm nhìn thấy hiểu ý, nháy mắt cười với Vũ Anh rồi lao đi. Lính lệ đang ngồi ăn cũng vội buông bát đũa, lật đật cầm vũ khí chạy theo. Thằng thập đi đầu, kêu oai oái:

"Lẹ lên ! Lẹ lên ! Vương phi đang đuổi theo đám hắc y nhân đấy, người có mệnh hệ gì chúng ta có mười mạng cũng không trả nổi đâu"

Nhưng khi đám lính chạy tới nơi chỉ thấy bọn hắc đang quỳ mọp dưới đất, dập đầu lia lịa xin tha mạng. Bích Tâm chỉ đám hắc y nói:

"Cho các huynh mang về lập công"

Đám lính nhìn nhau, tất cả đều nói: "Chúng ta lo thừa rồi !" rồi tranh nhau trói mấy tên hắc y nhân dẫn về lĩnh công. Phía bên này, Quý Cảnh nước mắt đầm đìa, nói với Thúc Mộc: "Bá xem kìa, không hổ là thanh mai trúc mã. Đến bao giờ cháu mới có thể gặp định mệnh đời mình đây"

Tĩnh Nhu công chúa vừa nhìn đã nhận ra tiểu cô nương, không khỏi hét lên kinh ngạc: "Là Phụng Tiên tỷ"

Vũ Anh còn kinh ngạc hơn hỏi lại: "Phụng Tiên ?Lẽ nào là con gái Lý Thái úy ?Nếu vậy đứa trẻ này là... "

"Lý Khách" đứa trẻ trực tiếp trả lời.

"Sao tỷ lại thành ra nông nỗi này ?" Tĩnh Nhu công chúa nhíu mày hỏi.

Lý Phụng Tiên đứng dậy, lôi từ trong tay nải ra một vò rượu rỗng, một tờ thánh chỉ, chua chát nói:

"Uổng cho cha ta một đời trung quân ái quốc, cuối cùng chết vì một bình rượu vua ban, đúng với dòng chữ cha viết trên tường: "Tống Công Minh, ta cũng như ông !"

"Tống Công Minh ?Tống Công Minh là ai ?"

Công chúa ngạc nhiên hỏi. Vũ Anh đưa cho công chúa cuốn Thủy hử, lại đưa cho Lý Phụng Tiên một phong thư. Lý Phụng Tiên có chút ngạc nhiên, nhìn Vũ Anh rồi bóc thư đọc.

"Về đề nghị của Vũ bá ta cần suy nghĩ thêm"

Nói rồi Lý Phụng Tiên dẫn em trai đến một cái lều đã được dựng lên để nghỉ ngơi. Vũ Anh nhìn ánh sao trời, bất giác nở một nụ cười đầy lạc quan.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play