Chương 2: Nổi đau của hiện tại tương ngộ cùng vết thương của quá khứ (2).

Lăng Thiên đành cuối đầu, bất lực quay vào phòng.

~

Sau khi rời khỏi nhà Lăng Thiên, Hứa Trầm Nhiên cứ đi trong vô định. Rồi không biết tự bao giờ cô lặng lẽ đứng ở đây để trút hết muộn phiền.

Gần đó có một người đã chú ý đến cô gái ấy từ lâu. Người ấy như thấy được sự đồng bệnh tương lân từ cô gái trẻ. Không kiềm được liền tiến đến.

"Cô gái trẻ, cháu xem, hôm nay bầu trời rất đẹp. Ngắm lâu một chút, cháu sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Có chuyện gì, không nên giữ trong lòng, tìm người chia sẽ, biết đâu lại nhận được những lời khuyên bổ ích."

Giọng nói trầm ấm phát ra từ người đàn ông trung niên. Tuy ông đứng tuổi nhưng dáng người cao thẳng, phong độ.

Gương mặt tao nhã, phúc hậu, thu hút ánh nhìn, tuy đã hằn lên dấu vết của năm tháng nhưng vẫn không che dấu được vẽ đẹp nam tính, dường như càng đứng tuổi lại càng quyến rũ. Chắc chắn thời trẻ ông cũng làm điên đảo biết bao phụ nữ.

Có điều Hứa Trầm Nhiên vẫn thấy đọng lại sau gương mặt đó một sự cô đơn, đau thương và còn có cả hy vọng. Không biết điều gì thôi thúc, cô muốn biết rõ về những gì ông ấy đã trải qua, muốn được chia sẽ, có thể còn muốn làm "một người bạn". Cô nhàn nhạt lên tiếng.

"Hiện giờ cháu chưa tìm được đối tượng. Cô bạn thân của cháu bận đi công tác chưa về ạ. Nên..."

"Nên cháu đứng đây để tự gặm nhắm nổi đau."

Hứa Trầm Nhiên chưa dứt câu thì người đàn ông đã tiếp lời. Khi đến gần quan sát cô, ông lại thấy từ cô một hình bóng khác.

"...."

Hứa Trầm Nhiên im lặng, cuối đầu. Người đàn ông tỏ vẻ bất đắc dĩ nhưng giọng nói lại ngập tràn ấm áp.

"Haizzzz, thật không may, hôm nay ta lại nhàn rỗi, thế nên có thể hóa thân thành một cái hố đen, cho cháu vứt bỏ hết những điều không vui vào đấy."

"Ta tên là Lục Trầm, cứ gọi ta bác Lục"

Cô nhanh nhẩu đáp lời.

"Vâng Bác Lục, cháu tên là Hứa Trầm Nhiên."

Tuy chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng người đàn ông mang đến cho cô cảm giác rất an tâm. Vì vậy Hứa Trầm Nhiên đã trút hết nỗi lòng cùng ông. Lục Trầm cũng chăm chú quan sát gương mặt cô, lắng nghe từng lời cô sẽ chia.

Và cô gái trẻ lại mang đến cho Lục Trầm một cảm giác quen thuộc đến khó tả. Từng dòng ký ức ùa về. Ông như được tắm trong dòng sông kỷ niệm của hơn hai mươi năm trước. Lục Trầm khẽ nói.

"Cháu cùng họ với một vị cố nhân của ta."

~

Ngày ấy của hơn 20 năm trước.

Người con gái với đôi mắt biết cười, tựa vào vai ông, nhìn lên bầu trời thăm thẳm vương chút ánh chàm.

"Bầu trời xanh thật đẹp và bình lặng, như chúng ta của hiện tại vậy, thật êm đềm."

Cô gái nắm chặt tay người đàn ông và nói tiếp.

"Nhưng cuộc đời có thăng thì sẽ có trầm. Khi nốt trầm ấy đến và một ngày em không còn bên cạnh, mỗi khi nhớ em, anh hãy nhìn lên trời xanh nhé. Em sẽ mãi ở đó dõi theo a."

Khi nghe người con gái mình yêu nói sẽ rời xa, ngực Lục Trầm như có ngàn mũi dao xuyên thủng.

"Tiểu Uyển em ko được nói bậy."

Cô gái vẫn kiên định.

"Em là đứa trẻ từ nhỏ đã phải chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt. Cha mẹ từng người, từng người một rời bỏ mình. Đối với em cảm giác đó thật kinh khủng, còn hơn cả cái chết. Nên em không muốn nhìn thấy những người em thương yêu ra đi nữa."

Cô gái nhỏ của ông đã trải qua quá nhiều thăng trầm. Lục Trầm chỉ biết thở dài rồi ôm chặt cô vào lòng.

Nhưng rồi cuộc sống trớ trêu lại bóp chết tình yêu của bọn họ. Mẹ Lục Trầm chê cô là trẻ mồ côi, nghèo hèn, không xứng làm vợ ông.

Bà cho thuốc mê vào thức ăn, kêu người trút bỏ quần áo, rồi thuê một người phụ nữ đang cần tiền, dựng cảnh Lục Trầm đang có quan hệ với người phụ nữ khác. Rồi mượn danh ông nhờ người nhắn cô đến.

Người làm trong nhà được điều đi hết, cô gái tìm khắp phòng khách không thấy Lục Trầm. Nghĩ ông đang trong phòng riêng nên gọi ông, ko thấy hồi đáp, cô chầm chậm bước vào. Khi nhìn thấy cảnh phía sau cánh cửa cô như ngã quỵ.

Vừa lúc thuốc tan dần, Lục Trầm mơ màng tỉnh dậy. Thấy người nằm kế bên xa lạ, lại không mặc đồ. Ông hốt hoảng, cùng trào dâng sự ghê tởm và tức giận.

Đây rõ là sản phẩm của mẹ ông. Rồi Lục Trầm choàng ngồi dậy, muốn đạp cô ả kinh tởm này xuống giường. Nhưng chưa kịp nhấc chân thì đập vào mắt là bóng dáng run rẩy, liêu xiêu như chỉ cần một cơn gió sẽ gục ngã. Toàn thân ông như hóa đá.

Tiểu Uyển của ông nước mắt lưng tròng, lấy tay ôm đầu, giọng nói không ngừng run rẩy.

"K...không...không..thể...không thể nào...T.ạ.i..Tại sao đến cả anh cũng phản bội em, cũng vứt bỏ em mà đi."

"Lục Trầm, anh vẫn nhớ những gì em đã nói với anh chứ."

Dứt lời tiểu Uyển nhìn Lục Trầm rồi nở một nụ cười. Một nụ cười thê lương, nụ cười mang nổi thất vọng cùng cực và ẩn chứa sự ly biệt. Rồi cô gái xoay người bỏ chạy.

Lục Trầm mau chóng mặc quần áo đuổi theo cô, nhưng mẹ ông đã sai người nhốt ông lại.

~

Ba tháng sau, khi Lục Trầm được thả ra, ông lập tức đến tìm cô. Nhưng cảnh còn người đã xa, tiểu Uyển của ông đã rời bỏ ông. Ông điên cuồng tìm kiếm cô trong vô vọng.

Lục Trầm không thể ngờ rằng, có một ngày, cái thứ mưu hèn kế bẩn, rất cẩu huyết và vô cùng rẻ tiền như vậy, lại có thể phá nát tình cảm bền vững của ông cùng tiểu Uyển.

Cuộc đời ông đúng là một trò hề. Không có cô nó chẳng còn ý nghĩa nữa. Nếu đã vậy ông sẽ phá nát nó.

Lục Trầm sống bất cần, bất kể đêm ngày đều sa vào men rượu để mong được gặp cô trong cơn say. Một lần ông vừa say vừa lái xe và gặp tai nạn, phải nằm viện mấy tháng.

Mẹ ông bây giờ mới nhận ra. Muốn tốt cho con, không phải là tìm được người môn đăng hộ đối, mà là chấp nhận người đang làm cho con mình hạnh phúc.

Hối hận đã muộn, bà nói với ông từ nay sẽ ko can thiệp vào chuyện tình cảm của ông nữa. Nhưng với điều kiện ông phải bỏ rượu.

Bà nhắc nhở Lục Trầm, muốn tìm ra tiểu Uyển ông phải tỉnh táo, phải phát triển sự nghiệp, có tiền, có thực lực mới mở rộng tìm kiếm cô được. Từ đó Lục Trầm vùi đầu vào công việc.

Đúng là như người ta thường nói, đen tình thì đỏ vận. Sự nghiệp của Lục Trầm ngày càng thăng hoa, phát triển. Ông mở rộng ra nhiều thành phố và chuyển trụ sở chính về thành phố trung tâm này. Nhưng vì sao? Vì sao vẫn không tìm được tiểu Uyển của ông?

~

Nhìn người đàn ông ngây người, ánh mắt mông lung không tiêu cự. Hứa Trầm Nhiên lay nhẹ vai, gọi ông. Lục Trầm hoàn hồn, trở về với thực tại. Nhìn qua cô, ông trầm ấm nói.

"Tại sao cháu phải khóc?"

Rồi Lục Trầm lại nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, ông nhấn mạnh.

"Cháu là niềm tự hào, là viên ngọc quí trên tay mẹ. Chỉ vì một định kiến tiêu cực, lỗi thời của một người phụ nữ cố chấp, luôn tự khóa mình trong thế giới phong kiến cổ hủ, mãi không tiến về phía trước, mà cháu đứng đây, phí thời gian, tốn sức lực, bi thương gặm nhắm nổi đau thì có đáng không."

Ông khẳng định.

"Khi người ta tặng cháu một món quà, nếu cháu không đón nhận, thì người phải nhận lấy nó là chính họ."

Hứa Trầm Nhiên hướng mắt về người đàn ông ko dời. Chợt cô thấy ẩn sâu trong đôi mắt đó là một sự bi thương cùng nhung nhớ tột cùng.

"Ta từng biết một cô gái. Cô ấy luôn mỉm cười trước sự dè biểu của người đời, kể cả của mẹ ta. Để ngoài tai những "món quà" vô nghĩa họ ban tặng."

Mắt ông đỏ hoe và lệ cũng tràn khóe mi.

"Duy chỉ có một lần ta chứng kiến cô ấy bị tổn thương sâu sắc, nhưng cô ấy vẫn cười với ta. Dù người gây ra điều đó cho cô ấy lại là tên khốn này. Và đó là lần cuối cùng ta được nhìn thấy nụ cười ấy"

Lục Trầm vừa nói vừa đấm mạnh vào ngực mình. Dường như làm vậy mới giảm bớt nổi đau thấu tâm can, đang giết chết ông từng ngày.

Đây là lần đầu Hứa Trầm Nhiên trực tiếp chứng kiến sự yếu đuối, ngã quỵ của một người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ như vậy.

Phần tình cảm dành cho người phụ nữ ấy phải sâu nặng đến nhường nào, mới có thể đánh ngã một người kiên định như Lục Trầm.

Rồi Hứa Trầm Nhiên lại tự hỏi, mình chiếm bao nhiêu cân lượng trong lòng anh. Cô sẽ làm được như người phụ nữ ấy chứ?

Nhưng cô liền cười tự giễu ngay sau đó. Thật ra từ lâu đã tự tinh tường tất cả nhưng lòng vẫn cứ chấp mê bất ngộ.

Khi Lăng Thiên chưa quyết định, cô cho phép bản thân đấm chìm trong cơn mê, và lại hy vọng, hy vọng vào anh, hy vọng vào tình yêu cô dành cho anh.

Hứa Trầm Nhiên không hận Lăng Thiên, vì ngay cả cô cũng không thể buông bỏ hai chữ gia đình. Nên cũng có thể nói là cô đang chờ, chờ đến một ngày Lăng Thiên xác định lòng mình, vạch rõ ranh giới, để cô ko còn lý do mà hy vọng, mà níu kéo đoạn tình cảm này nữa.

________________________________________

Trầm Nhiên: Mới có 2 chương đầu sao căng như dây đàn vậy? Ngược mị người không ra người, ma không ra ma, khóc cạn nước mắt đây này, ahuhu...

Tác giả: Hừm, bớt boom mìn đi. Nhỏ vài ba giọt Viroto tưởng Trẫm mù chắc.

Hot

Comments

Người qua đường.

Người qua đường.

Tác giả này thêm phần đối thoại dưới truyện còn thú vị hơn truyện chính 😂

2022-11-25

7

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Nổi đau của hiện tại tương ngộ cùng vết thương của quá khứ (1).
2 Chương 2: Nổi đau của hiện tại tương ngộ cùng vết thương của quá khứ (2).
3 Chương 3: Anh chạy không thoát.
4 Chương 4: Thuận nước đẩy thuyền.
5 Chương 5: Quỷ kế đa đoan.
6 Chương 6: Xứng đôi đến đau mắt.
7 Chương 7: Tìm lại cuộc sống ý nghĩa.
8 Chương 8: Hãy giữ cho nhau một kết thúc đẹp.
9 Chương 9: Trở về với chính mình.
10 Chương 10: Người đàn ông "mặt than" tái ngộ cô gái "mặt đơ".
11 Chương 11: Buổi gặp gỡ "ghi tạc vào trái tim".
12 Chương 12: Hoắc Gia.
13 Chương 13: Rồi ai sẽ cứu ai???
14 Chương 14: "Dạo bước"......phòng cấp cứu.
15 Chương 15: Phản đối kịch liệt.
16 Chương 16: Cơn giông trước lúc mưa nguồn.
17 Chương 17: Biến cố.
18 Chương 18: Những lời dối trá ngọt ngào.
19 Chương 19: Lạc lối.
20 Chương 20: Quyết định khó quên.
21 Chương 21: Vực sâu vạn trượng.
22 Chương 22: Nước chảy mây trôi.
23 Chương 23: Ngày đêm nhớ mong.
24 Chương 24: Cố nhân tương phùng.
25 Chương 25: Chiến đấu với tử thần.
26 Chương 26: Từ "ba" nghe thật vô vị.
27 Chương 27: Thanh niên vô lại và ông lão dê xồm.
28 Chương 28: Cha con vô lại, chín phần như nhau.
29 Chương 29: Người trong lòng.
30 Chương 30: Nằm không cũng trúng đạn.
31 Chương 31: Chuyện xưa.
32 Chương 32: Thượng cẳng chân, hạ cẳng tay.
33 Chương 33: Nguyện bên nhau trọn đời trọn kiếp.
34 Chương 34: Đồng bệnh tương lân.
35 Chương 35: Ma xuôi quỷ khiến.
36 Chương 36: Suốt ngày cau có, gương mặt méo mó.
37 Chương 37: Từ giờ, hãy làm bạn gái tôi!
38 Chương 38: Kẻ khủng bố!
39 Chương 39: Kẻ vô lương hàng thật giá thật.
40 Chương 40: Hoàn hảo cái đầu anh!
41 Chương 41: Hảo hán, tôi kính cô một ly.
42 Chương 42: Không có tồi tệ nhất, chỉ có rồi tệ hơn.
43 Chương 43: Người cam chịu, kẻ quyết đoán [1].
44 Chương 44: Người cam chịu, kẻ quyết đoán [2].
45 Chương 45: Vận hoa đào.
46 Chương 46: Giả heo ăn thịt thỏ.
47 Chương 47: Lợn chết không sợ nước sôi.
48 Chương 48: Thân tàn chí kiên.
49 Chương 49: Hoắc tổng, kẻ bám đuôi.
50 Chương 50: Chơi lưu manh.
51 Chương 51: Sói dụ người hay cá vàng tự sa lưới.
52 Chương 52: Gặp lại.
53 Chương 53: Vô tình ăn đậu hủ.
Chapter

Updated 53 Episodes

1
Chương 1: Nổi đau của hiện tại tương ngộ cùng vết thương của quá khứ (1).
2
Chương 2: Nổi đau của hiện tại tương ngộ cùng vết thương của quá khứ (2).
3
Chương 3: Anh chạy không thoát.
4
Chương 4: Thuận nước đẩy thuyền.
5
Chương 5: Quỷ kế đa đoan.
6
Chương 6: Xứng đôi đến đau mắt.
7
Chương 7: Tìm lại cuộc sống ý nghĩa.
8
Chương 8: Hãy giữ cho nhau một kết thúc đẹp.
9
Chương 9: Trở về với chính mình.
10
Chương 10: Người đàn ông "mặt than" tái ngộ cô gái "mặt đơ".
11
Chương 11: Buổi gặp gỡ "ghi tạc vào trái tim".
12
Chương 12: Hoắc Gia.
13
Chương 13: Rồi ai sẽ cứu ai???
14
Chương 14: "Dạo bước"......phòng cấp cứu.
15
Chương 15: Phản đối kịch liệt.
16
Chương 16: Cơn giông trước lúc mưa nguồn.
17
Chương 17: Biến cố.
18
Chương 18: Những lời dối trá ngọt ngào.
19
Chương 19: Lạc lối.
20
Chương 20: Quyết định khó quên.
21
Chương 21: Vực sâu vạn trượng.
22
Chương 22: Nước chảy mây trôi.
23
Chương 23: Ngày đêm nhớ mong.
24
Chương 24: Cố nhân tương phùng.
25
Chương 25: Chiến đấu với tử thần.
26
Chương 26: Từ "ba" nghe thật vô vị.
27
Chương 27: Thanh niên vô lại và ông lão dê xồm.
28
Chương 28: Cha con vô lại, chín phần như nhau.
29
Chương 29: Người trong lòng.
30
Chương 30: Nằm không cũng trúng đạn.
31
Chương 31: Chuyện xưa.
32
Chương 32: Thượng cẳng chân, hạ cẳng tay.
33
Chương 33: Nguyện bên nhau trọn đời trọn kiếp.
34
Chương 34: Đồng bệnh tương lân.
35
Chương 35: Ma xuôi quỷ khiến.
36
Chương 36: Suốt ngày cau có, gương mặt méo mó.
37
Chương 37: Từ giờ, hãy làm bạn gái tôi!
38
Chương 38: Kẻ khủng bố!
39
Chương 39: Kẻ vô lương hàng thật giá thật.
40
Chương 40: Hoàn hảo cái đầu anh!
41
Chương 41: Hảo hán, tôi kính cô một ly.
42
Chương 42: Không có tồi tệ nhất, chỉ có rồi tệ hơn.
43
Chương 43: Người cam chịu, kẻ quyết đoán [1].
44
Chương 44: Người cam chịu, kẻ quyết đoán [2].
45
Chương 45: Vận hoa đào.
46
Chương 46: Giả heo ăn thịt thỏ.
47
Chương 47: Lợn chết không sợ nước sôi.
48
Chương 48: Thân tàn chí kiên.
49
Chương 49: Hoắc tổng, kẻ bám đuôi.
50
Chương 50: Chơi lưu manh.
51
Chương 51: Sói dụ người hay cá vàng tự sa lưới.
52
Chương 52: Gặp lại.
53
Chương 53: Vô tình ăn đậu hủ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play