Chương 3: Anh chạy không thoát.

Hứa Trầm Nhiên không hận Lăng Thiên, vì ngay cả cô cũng không thể buông bỏ hai chữ gia đình. Nên cũng có thể nói là cô đang chờ, chờ đến một ngày Lăng Thiên xác định lòng mình, vạch rõ ranh giới, để cô ko còn lý do mà hy vọng, mà níu kéo đoạn tình cảm này nữa.

~

Gặp được Lục Trầm khiến Hứa Trầm Nhiên như trút được gánh nặng và cô cũng chiêm nghiệm ra được rất nhiều điều.

Hứa Trầm Nhiên cảm ơn Lục Trầm, cũng gửi ông danh thiếp bác sĩ của cô. Nếu ông cần kiểm tra sức khỏe cứ gọi, cô sắp xếp giúp ông. Đồng thời, cô mời ông có thời gian nhớ ghé quán ăn nhà cô dùng bữa, xem như đáp tạ ông, hôm nay làm nơi cho cô trút hết ưu phiền, cũng một phần cô rất muốn gặp lại người "bạn già" tốt bụng như ông.

Lục Trầm thật sự rất có hảo cảm với người bạn nhỏ mới quen này, ông vui vẻ nhận lời.

"Thịnh tình khó khước, nhất định ta sẽ đến. Uhm, ông già sống lâu năm này cũng nên kiểm tra sức khỏe nhỉ? Vì vậy sắp tới cũng sẽ phiền cháu sắp xếp giúp ta."

"Vâng, Bác nhất định đừng quên nhé."

"Một lời đã định."

Nói rồi Lục Trầm ngỏ ý muốn đưa cô bạn nhỏ về nhà. Nhìn vào đôi mắt chân thành của Lục Trầm, Hứa Trầm Nhiên không nỡ từ chối nên đã vui vẻ đồng ý.

Tới trước cổng nhà, Hứa Trầm Nhiên cảm ơn Lục Trầm rồi xuống xe. Cô đứng trước cửa xe tươi cười, cúi đầu tạm biệt ông. Ông mỉm cười, vẫy tay chào Hứa Trầm Nhiên.

Chiếc xe từ từ lăn bánh. Một người phụ nữ trung niên đi lướt qua bên hông xe. Lục Trầm quay đầu qua thì bà ấy đã khuất xa, ông chỉ kịp bắt được một thân ảnh mơ hồ qua gương chiếu hậu.

Một tia cảm xúc vụt nhanh qua nhưng Lục Trầm không kịp nắm bắt xem nó là gì. Ông hơi ngẫn người vài giây rồi lắc đầu buông tha cho những suy nghĩ mông lung đó. Lục Trầm tựa người ra sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Ông như kiệt sức khi mỗi lần nhớ đến hình bóng người con gái năm nào, vì nó luôn đi kèm với những nỗi đau làm Lục Trầm ông sống như một thân xác vô hồn. Bỗng chợt nhớ đến người bạn nhỏ mới quen, ông lại như có sinh khí. Cô bé như một tia sáng nhỏ từ từ len lõi vào phần thất sắc ảm đạm trong thế giới của ông. Lục Trầm nhoẽn miệng cười trong vô thức.

~

Khi Hứa Trầm Nhiên mở cửa thì nghe một giọng nói dịu dàng và thân thuộc. 

"Bé lớn, sao về trễ thế con?"

Hốc mắt cô rưng rưng,  chợt nghĩ đến những ủy khuất hôm nay phải chịu, Hứa Trầm Nhiên chỉ muốn chạy đến ôm bà thật chặt, khóc thật to, nhõng nhẽo, kể lể như khi còn bé, để được bà dỗ dành.

Nhưng Hứa Trầm Nhiên biết không thể được. Vì nếu cô làm vậy chỉ khiến bà tủi hổ cùng đau lòng thêm mà thôi. Cô mím chặt môi định thần, khi xoay người liền nở một nụ cười vui vẻ.

"Hôm nay quán bán đông lắm ạ? Mẹ cũng dọn hàng trễ thế. Biết thế con ghé quán giúp mẹ."

"Quán đông khách nhưng mà vui. Vì hôm nay khách nào cũng khen mẹ nấu ngon đấy."

Hứa Uyển Quân là người chất phác và tận tụy với công việc. Nên dù hiện tại con cái đã thành đạt, khuyên bà ở nhà nghỉ ngơi nhưng bà vẫn muốn đến quán. Nhìn thực khách ăn ngon, nhìn gia đình họ hạnh phúc bà lại thấy vui trong lòng, như thể bà được lấp đầy khiếm khuyết của bản thân. Bà nhìn cô lại hỏi.

"Hôm nay ra mắt gia đình Lăng Thiên sao rồi con? Mẹ và em gái cậu ta thích con chứ?"

"Ôi! con gái mẹ là ai chứ. Đáng yêu, dễ ăn, dễ nuôi như con ai mà không thích."

Bà thật hết cách với đứa con gái nhỏ này, bẹo má cô rồi cười ấm áp. Trầm Nhiên cố diễn thật tròn vai, rồi ôm tay mẹ đi vào nhà.

~

[Tô gia]

Sau khi chăm mẹ xong. Lăng Thiên quay về phòng. Từ chiều đến giờ anh gọi cho Trầm Nhiên rất nhiều nhưng cô đều ko trả lời. Anh thật đau đầu vì bị kẹp giữa hai người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời.

Anh không muốn phải đưa ra lựa chọn. Nên anh phải cố gắng thuyết phục mẹ mình chấp nhận Trầm Nhiên. Anh liền nhắn tin cho cô.

"Nhiên Nhiên, em ngủ chưa."

"Chuyện hôm nay anh thay mặt mẹ xin lỗi em. Đừng giận anh nữa có được không?"

"Em không trả lời làm anh buồn muốn khóc rồi đây."

"Anh khóc thật đấy nhé T_T."

Anh gửi kèm một biểu tượng động rùa con vừa quì, vừa khóc lại vừa xin lỗi. Nhìn rất buồn cười.

Trầm Nhiên nhìn tin nhắn điện thoại, lướt đến hình rùa con kia miệng cô bất giác nhếch lên. Cô không thể giận anh lâu được. Cô biết anh đứng giữa cô và bác gái chắc chắn cũng rất khó xử. Cô liền trả lời.

"Đồ con rùa ngốc nghếch. Ai thèm giận anh."

"Ngủ ngon."

"Em cũng ngủ ngon. Sáng mai anh qua đón em đi làm."

Nhận được tin Lăng Thiên thầm thở phào. Anh biết Trầm Nhiên là người bao dung, cô sẽ không vì mẹ mà làm khó anh. Nhưng có lẽ vì Trầm Nhiên quá bao dung nên chờ đón cô là một bước ngoặc đáng nhớ trong cuộc đời.

~

Sáng sớm, khi Lăng Thiên chuẩn bị đi làm. Tô Vân nhìn anh và nói.

"Mẹ sẽ không bao giờ đồng ý con bé đó. Con hãy nhanh kết thúc với nó đi."

"Mẹ sao mẹ lại...."

Lăng Thiên chưa kịp dứt lời bà đã quay mặt bước về phòng đóng sầm cửa lại. Anh bất lực ngồi vào xe. Bế tắc, thật sự anh thấy rất bế tắc. Chỉ muốn buông xuôi tất cả, bỏ đi thật xa để không phải đối mặt với những chuyện này. Đấm mạnh tay vào vô lăng như để trút hết bực dọc. Sau khi ổn định lại tâm trạng, Lăng Thiên lái xe rời đi.

~

Trầm Nhiên đợi Lăng Thiên trước cửa. Anh đến đón cô, hai người ăn sáng cùng nhau rồi anh chở cô đến bệnh viện nơi cô công tác. Khi Trầm Nhiên mở cửa xe anh nắm tay cô kéo lại hôn lên môi cô. Trầm Nhiên như hãm sâu vào nụ hôn đó, cô yêu người đàn ông này, yêu đến quên mất bản thân. Một lúc sau Lăng Thiên mới buông cô ra, anh khẽ nói.

"Anh yêu em."

Cô hạnh phúc đáp.

"Em cũng vậy."

"Làm việc tốt nhé. Chiều anh đón em, chúng ta đi ăn tối."

Hai người tạm biệt nhau. Trầm Nhiên lâng lâng bước vào bệnh viện. Hôm nay bệnh nhân nhiều hơn nên cô vội vả bắt tay vào việc ngay.

~

[Cố Thị]

Nhiều năm phấn đấu Lăng Thiên cũng lên được chức trưởng phòng của tập đoàn Cố Thị. Khi anh vừa bước vào thang máy có một giọng nói với theo.

"Anh Thiên, chờ em với."

Anh giữ cửa để cô gái kịp bước vào. Người vừa bước vào tên là Cố Trác Na. Đúng vậy, cô ta là con cưng của chủ tịch tập đoàn Cố Thị, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Duy chỉ có Lăng Thiên là cô ta câu dẫn mãi mà vẫn chưa thể nắm trong tay.

Cố Trác Na là người nhanh mê, chóng chán. Cô ta chưa bao giờ quen bạn trai quá sáu tháng. Thế mà cô ta lại có thể theo đuổi Lăng Thiên hơn một năm nay. Cô ta cũng tự thán phục sự kiên trì của bản thân mình. 

Cố Trác Na nghĩ có thể cô ta đã gặp được định mệnh của mình. Mà cũng có thể vì tính háo thắng nên cái gì chưa có được cô ta càng muốn chiếm hữu.

Cố Trác Na tin với nhan sắc và địa vị của mình thì người đàn ông nào cũng sẽ nguyện ý quì dưới váy cô ta. Lăng Thiên cũng không ngoại lệ.

Cố Trác Na vờ vấp té, Lăng Thiên liền nhanh tay đỡ lấy, cô nhìn Lăng Thiên tràn đầy nhu tình mật ý. Ôm lấy eo người đàn ông thật chặt. Nhiệt độ trong thang máy đột ngột tăng cao. Lăng Thiện ngượng ngùng vội đẩy cô ta ra, vừa hay cửa thang đã mở, anh ta vội bước ra ngoài.

Thật ra Lăng Thiên cũng là như bao người đàn ông khác, anh ta cũng có nhu cầu sinh lý bình thường. Một năm nay Cố Trác Na nhiệt tình như vậy, mỡ cứ dâng miệng mèo như thế, giày vò anh ta, làm anh ta có khổ không thể nói. Lăng Thiên cũng phải kiềm chế rất nhiều mới không làm chuyện có lỗi với Trầm Nhiên.

Anh ta và Trầm Nhiên tuy đã quen nhau hơn ba năm nhưng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng. Bởi vì Trầm Nhiên nói mẹ cô không muốn con gái giống bà. Vì quá tin vào tình yêu mà đau khổ cả đời, kéo theo con cái cũng không được hưởng hạnh phúc của một gia đình hoàn chỉnh.

Do đó anh tôn trọng cô và hai người hứa hẹn sẽ dành trọn tất cả vào đêm tân hôn. Nhưng với Trầm Nhiên thì dễ. Còn với một người trẻ tuổi sinh lực dồi dào như Lăng Thiên thì thực sự là một cố gắng đáng nể, khi mà mỗi ngày được nhìn, được sờ, lại ko được ăn. Đúng là ép chết anh ta mà.

Đã có vài lần anh gần vượt rào nhưng nghĩ đến cô anh lại ko thể. Anh biết mình yêu cô rất nhiều. Nhưng yêu cô thật quá khó khăn, anh không biết mình có thể kiên trì được đến khi nào đây. Khẽ thở dài anh bước vào phòng làm việc.

Trong thang máy, khi Lăng Thiên đẩy Cố Trác Na ra, vẻ mặt cô ta đanh lại, khó coi đến cực điểm.

Cố Trác Na có khuôn mặt mị hoặc, đôi mắt mơ màng càng làm khơi gợi dục vọng của đàn ông. Nhưng lúc này đây đôi mắt ấy thể hiện sự thâm độc, tàn nhẫn đã phá tan hết vẻ đẹp của cô ta.

Cố Trác Na điều tra biết được anh có một cô bạn gái làm bác sĩ nhưng gia cảnh thấp hèn. Mà hôm qua người của cô ta còn báo cáo rằng có vẻ như mẹ Lăng Thiên không đồng ý chuyện hôn sự của hai người họ.

Đúng là trời cũng ưu ái cô ta hơn cái kẻ thấp hèn kia. Cô ta nhếch môi, bấm số thang lên tầng của chủ tịch, tự nhủ với lòng.

"Lăng Thiên, anh chạy không thoát đâu."

_________________________________________

Tác giả: Lăng Thiên, ngươi nghĩ ngươi là mèo hay là mỡ.

Lăng Thiên: Meoz..z..z...còn phải hỏi.

Tác giả: Rất tiếc, ngươi sắp bị ăn.

Lăng Thiên: ....cho xin ba thước lụa trắng.

Tác giả (cười biến thái): ..é..hé..hé..hé...Thật xin lỗi, Trẫm ko có tiền sắm đạo cụ.

Hot

Comments

Người qua đường.

Người qua đường.

Chương này hơi sến nha tác giả.

2022-11-25

4

Sơn Danh Nguyễn

Sơn Danh Nguyễn

Chịu không nổi mấy đoạn hội thoại của bà tác giả nha.🤣😂

2022-11-25

8

Sơn Danh Nguyễn

Sơn Danh Nguyễn

Ưh thì thấp hèn. Bác sĩ mà còn bị chê là thấp hèn vậy ăn bám cha mẹ chắc cao quí ha.

2022-11-25

6

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Nổi đau của hiện tại tương ngộ cùng vết thương của quá khứ (1).
2 Chương 2: Nổi đau của hiện tại tương ngộ cùng vết thương của quá khứ (2).
3 Chương 3: Anh chạy không thoát.
4 Chương 4: Thuận nước đẩy thuyền.
5 Chương 5: Quỷ kế đa đoan.
6 Chương 6: Xứng đôi đến đau mắt.
7 Chương 7: Tìm lại cuộc sống ý nghĩa.
8 Chương 8: Hãy giữ cho nhau một kết thúc đẹp.
9 Chương 9: Trở về với chính mình.
10 Chương 10: Người đàn ông "mặt than" tái ngộ cô gái "mặt đơ".
11 Chương 11: Buổi gặp gỡ "ghi tạc vào trái tim".
12 Chương 12: Hoắc Gia.
13 Chương 13: Rồi ai sẽ cứu ai???
14 Chương 14: "Dạo bước"......phòng cấp cứu.
15 Chương 15: Phản đối kịch liệt.
16 Chương 16: Cơn giông trước lúc mưa nguồn.
17 Chương 17: Biến cố.
18 Chương 18: Những lời dối trá ngọt ngào.
19 Chương 19: Lạc lối.
20 Chương 20: Quyết định khó quên.
21 Chương 21: Vực sâu vạn trượng.
22 Chương 22: Nước chảy mây trôi.
23 Chương 23: Ngày đêm nhớ mong.
24 Chương 24: Cố nhân tương phùng.
25 Chương 25: Chiến đấu với tử thần.
26 Chương 26: Từ "ba" nghe thật vô vị.
27 Chương 27: Thanh niên vô lại và ông lão dê xồm.
28 Chương 28: Cha con vô lại, chín phần như nhau.
29 Chương 29: Người trong lòng.
30 Chương 30: Nằm không cũng trúng đạn.
31 Chương 31: Chuyện xưa.
32 Chương 32: Thượng cẳng chân, hạ cẳng tay.
33 Chương 33: Nguyện bên nhau trọn đời trọn kiếp.
34 Chương 34: Đồng bệnh tương lân.
35 Chương 35: Ma xuôi quỷ khiến.
36 Chương 36: Suốt ngày cau có, gương mặt méo mó.
37 Chương 37: Từ giờ, hãy làm bạn gái tôi!
38 Chương 38: Kẻ khủng bố!
39 Chương 39: Kẻ vô lương hàng thật giá thật.
40 Chương 40: Hoàn hảo cái đầu anh!
41 Chương 41: Hảo hán, tôi kính cô một ly.
42 Chương 42: Không có tồi tệ nhất, chỉ có rồi tệ hơn.
43 Chương 43: Người cam chịu, kẻ quyết đoán [1].
44 Chương 44: Người cam chịu, kẻ quyết đoán [2].
45 Chương 45: Vận hoa đào.
46 Chương 46: Giả heo ăn thịt thỏ.
47 Chương 47: Lợn chết không sợ nước sôi.
48 Chương 48: Thân tàn chí kiên.
49 Chương 49: Hoắc tổng, kẻ bám đuôi.
50 Chương 50: Chơi lưu manh.
51 Chương 51: Sói dụ người hay cá vàng tự sa lưới.
52 Chương 52: Gặp lại.
53 Chương 53: Vô tình ăn đậu hủ.
Chapter

Updated 53 Episodes

1
Chương 1: Nổi đau của hiện tại tương ngộ cùng vết thương của quá khứ (1).
2
Chương 2: Nổi đau của hiện tại tương ngộ cùng vết thương của quá khứ (2).
3
Chương 3: Anh chạy không thoát.
4
Chương 4: Thuận nước đẩy thuyền.
5
Chương 5: Quỷ kế đa đoan.
6
Chương 6: Xứng đôi đến đau mắt.
7
Chương 7: Tìm lại cuộc sống ý nghĩa.
8
Chương 8: Hãy giữ cho nhau một kết thúc đẹp.
9
Chương 9: Trở về với chính mình.
10
Chương 10: Người đàn ông "mặt than" tái ngộ cô gái "mặt đơ".
11
Chương 11: Buổi gặp gỡ "ghi tạc vào trái tim".
12
Chương 12: Hoắc Gia.
13
Chương 13: Rồi ai sẽ cứu ai???
14
Chương 14: "Dạo bước"......phòng cấp cứu.
15
Chương 15: Phản đối kịch liệt.
16
Chương 16: Cơn giông trước lúc mưa nguồn.
17
Chương 17: Biến cố.
18
Chương 18: Những lời dối trá ngọt ngào.
19
Chương 19: Lạc lối.
20
Chương 20: Quyết định khó quên.
21
Chương 21: Vực sâu vạn trượng.
22
Chương 22: Nước chảy mây trôi.
23
Chương 23: Ngày đêm nhớ mong.
24
Chương 24: Cố nhân tương phùng.
25
Chương 25: Chiến đấu với tử thần.
26
Chương 26: Từ "ba" nghe thật vô vị.
27
Chương 27: Thanh niên vô lại và ông lão dê xồm.
28
Chương 28: Cha con vô lại, chín phần như nhau.
29
Chương 29: Người trong lòng.
30
Chương 30: Nằm không cũng trúng đạn.
31
Chương 31: Chuyện xưa.
32
Chương 32: Thượng cẳng chân, hạ cẳng tay.
33
Chương 33: Nguyện bên nhau trọn đời trọn kiếp.
34
Chương 34: Đồng bệnh tương lân.
35
Chương 35: Ma xuôi quỷ khiến.
36
Chương 36: Suốt ngày cau có, gương mặt méo mó.
37
Chương 37: Từ giờ, hãy làm bạn gái tôi!
38
Chương 38: Kẻ khủng bố!
39
Chương 39: Kẻ vô lương hàng thật giá thật.
40
Chương 40: Hoàn hảo cái đầu anh!
41
Chương 41: Hảo hán, tôi kính cô một ly.
42
Chương 42: Không có tồi tệ nhất, chỉ có rồi tệ hơn.
43
Chương 43: Người cam chịu, kẻ quyết đoán [1].
44
Chương 44: Người cam chịu, kẻ quyết đoán [2].
45
Chương 45: Vận hoa đào.
46
Chương 46: Giả heo ăn thịt thỏ.
47
Chương 47: Lợn chết không sợ nước sôi.
48
Chương 48: Thân tàn chí kiên.
49
Chương 49: Hoắc tổng, kẻ bám đuôi.
50
Chương 50: Chơi lưu manh.
51
Chương 51: Sói dụ người hay cá vàng tự sa lưới.
52
Chương 52: Gặp lại.
53
Chương 53: Vô tình ăn đậu hủ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play