Một tuần sau sự việc đó, An Phong cùng ba mẹ đến hỏi cưới cô. Cả hai bên gia đình rất vui vẻ khi làm thông gia, dù sao cũng là hàng xóm thân thiết nay kết thông gia, thân lại càng thân.
Bạn bè khi nghe tin cô và anh kết hôn thì bất ngờ nhưng mọi người đều chúc phúc. Vài người bạn thân thiết còn cố tình trêu trọc cô suốt một tuần liền, nói hai người giấu quá kĩ.
Cả hai cứ thế chuẩn bị tiến vào thế giới hôn nhân. Cô vui mừng khi sắp được gả cho người mình yêu, đây có lẽ là hạnh phúc lớn nhất đời cô.
Rồi cũng đến ngày diễn ra hôn lễ
Trà Anh bước vào lễ đường với chiếc váy trắng lộng lẫy, trang điểm tỉ mỉ, trên tay là bó hoa tươi đầy màu sắc, cuối cùng chính là nở nụ cười hạnh phúc tiến đến gả cho chàng trai cô yêu.
An Phong cũng xuất hiện trọng bộ âu phục lịch lãm, áo sơ mi trắng, cà vạt cùng áo vest đen. Hướng mắt nhìn về cô dâu của mình, tuy nhiên trong mắt của anh lại chứa nhiều sự phức tạp, khiến cho không thể biết rằng cảm xúc lúc này của anh thế nào.
Cô tiến đến trước mặt anh, cả hai nắm lấy tay nhau hướng về Chúa bắt đầu buổi lễ.
Lúc cả hai đang thề nguyện trước Chúa, chuẩn bị trao nhẫn thì An Phong nhận được một cuộc gọi. Sau khi nghe xong mặt anh liền biến sắc quay qua nói với cô.
- Anh không thể tiếp tục hôn lễ, anh có việc gấp phải đi, xin lỗi em. Chúng ta dời hôn lễ được không?
Rõ ràng là hỏi ý kiến của cô, nhưng sao cô thấy dù là nói được hay không thì nhất định anh vẫn rời đi, có lẽ chỉ hỏi cô lấy lệ thôi.
Anh chắc cũng hiểu rằng chẳng cô dâu nào lại muốn chú rể mình rời đi giữa hôn lễ của họ chứ.
Trà Anh biết cuộc gọi đó có điều không lành rồi nhưng không ngờ lại thế. Lúc này cô cố gắng bình tĩnh nói.
- Có chuyện gì thế anh?
Anh hơi ngập ngừng nhưng rồi cũng đáp.
- Linh Chi cô ấy...cô ấy gặp tai nạn đang rất nguy kịch, mà ở đây cô ấy không có người thân, chỉ quen biết anh, anh không thể bỏ mặc cô ấy.
Nghe đến đây trái tim cô như bị hàng trăm vết dao cứa vào, cô biết cô gái này, đây là bạn gái cũ của anh, cũng là cô gái mà anh yêu sâu đậm nhất, cô còn nhớ lần đó anh thất tình đã suy sụp thế nào.
Suốt mấy năm nay anh vẫn không yêu ai khác, và có lẽ nếu lần đó anh không say, cả cô và anh không xảy ra quan hệ, thì đến giờ anh vẫn độc thân. Cô hoang mang, có hơi lo sợ nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.
Anh thấy cô không nói gì thì lại nói tiếp.
- Anh xin lỗi, anh phải đi. Anh sẽ giải thích với em sau.
Trà Anh dù tức giận nhưng vẫn dịu dàng lên tiếng.
- Nếu bây giờ em nói anh đừng đi thì anh có ở lại không?
An Phong nghe vậy thì khó xử không đáp. Cô cười nhạt, sớm đã biết nhưng vẫn cố chấp hỏi.
Anh dù cảm thấy vô cùng áy náy cùng Trà Anh, nhưng anh không còn nhiều thời gian, cuối cùng vẫn là buông tay cô rồi nói.
- Xin lỗi, không thể.
Nói xong anh liền vội vàng rời đi.
Chú rể rời đi ngay trong hôn lễ chưa hoàn thành khiến cho mọi người dưới lễ đường không hiểu gì bàn tán sôi nổi, cả ba mẹ hai bên cũng ngơ ngác không hiểu.
Cô tuyệt vọng nhìn bóng anh rời đi, miệng thầm thì.
- Anh không thể mặc kệ cô ấy, nhưng anh lại mặc kệ em.
Ngừng lại một lát, cô lại tự cười chính mình, sớm đã biết còn cố chấp chuốc thêm đau khổ, nhục nhã.
Hình như cô sợ bản thân mình chưa đủ đau thì phải.
Trước hôn lễ một ngày, An Phong có đi uống rượu cùng vài người bạn đến say mèm và người chăm sóc cho anh chính là cô.
Hôm đó anh say và nói ra tất cả, thì ra vốn dĩ hôm anh muốn cùng cô yêu nhau là vì anh vừa nghe tin bạn gái cũ kia trở về, anh muốn chọc tức cô ấy mới làm thế.
Hơn nữa anh còn nói anh hối hận rồi, hôm đó anh không nên làm thế, nhưng mọi chuyện đã đi quá xa, anh không thể không có trách nhiệm với cô.
Nghe anh nói những câu đó mà cô chết sững, vậy ra là kết hôn với cô chỉ là vì trách nhiệm thôi sao. Cô đúng là không nhìn lầm anh, anh là người rất có trách nhiệm, nhưng như này cô không muốn, cô muốn là tình yêu của anh chứ không phải chỉ vì trách nhiệm.
Nhưng có phải là cô quá tham lam thế nên bây giờ mới thế này không?
Cô đau lòng nhưng vì ích kỉ vẫn cố chấp thử, muốn thử biến đổi trách nhiệm kia thành tình yêu. Cô vẫn còn nghĩ rằng, có lẽ anh cũng có một chút tình cảm với cô, sẽ không bỏ rơi cô.
Đúng là cô ích kỉ, nhưng ai lại chẳng muốn được hạnh phúc chứ, tình yêu của chính mình thì mình tự tranh giành và bảo vệ lấy. Nhưng hình như cô nghĩ sai rồi. Ngay cả cơ hội giành lấy cô cũng không có, mới vừa bắt đầu cô đã bị loại rồi, thua một cách thảm hại.
Anh nói không thể bỏ rơi cô ấy nhưng lại có thể bỏ cô một mình trong lễ cưới chứng tỏ cô không quan trọng bằng cô gái kia.
Đến giờ cô đã nghĩ thông rồi, yêu một người không yêu mình chỉ tự hành hạ bản thân thôi. Cô không trách anh, bởi vì ngay từ đầu chính là cô tự nguyện. Thôi thì đến lúc cần buông tay rồi, hôn lễ này cũng không cần dời nữa, cứ thế mà hủy bỏ luôn đi.
Mọi người bên dưới vẫn bàn tán, ba mẹ hai bên cũng lo lắng hỏi cô, cô an ủi họ rồi cầm mic nói.
- Xin lỗi mọi người, cũng cám ơn mọi người đã đến tham dự nhưng đám cưới này phải hủy rồi. Tôi thành thật xin lỗi.
Nói rồi cô cúi gập người xin lỗi, sau đó rời đi. Ba mẹ cô hốt hoảng không hiểu chuyện gì chạy theo. Cô chỉ biết nói xin lỗi với họ rồi nói lý do là không thích thì không lấy nữa. Ba cô lúc đó rất tức giận nói.
- Con nghĩ hôn nhân là chuyện đùa sao, thích thì lấy không thích thì bỏ sao.
Cô vẫn không nói gì, đến giờ cô vẫn chưa rơi giọt nước mắt nào, đây chính là lựa chọn của cô thì tại sao phải khóc chứ. Cứ thế hôn lễ trong mơ của cô trở thành trò cười, chủ đề bàn tán của mọi người xung quanh.
Sau hôm đó cô tự nhốt bản thân trong nhà hơn một tuần, anh có đến cô cũng không gặp. Sau hơn một tuần suy nghĩ, cô quyết định sẽ nhận dự án ở nước ngoài và qua đó làm việc 2 năm. Ban đầu có cô từ chối công việc này vì sắp kết hôn không muốn xa gia đình, nhưng giờ thì hôn lễ cũng hủy rồi.
Chỉ là vẫn không yên tâm với ba mẹ, cô đúng là bất hiếu chỉ suốt ngày khiến ba mẹ phiền lòng.
Hôm đó ba rất tức giận mới không kiềm chế được mà quát cô, chứ thực ra ông rất thương cô.
Nếu đặt mình vào vị trí của ông sẽ hiểu, đám cưới của con mình đang diễn ra tốt đẹp, bỗng dưng lại bị hủy bỏ, hỏi lý do tại sao thì lại nhận lại câu trả lời vô trách nhiệm kia của cô, ba không đánh cô đã là quá nhân từ rồi.
Hơn nữa khi thấy cô tự nhốt mình trong phòng suốt 1 tuần, ông đã lo lắng đến phát khóc. Chỉ nhiêu đây cũng đủ biết ba thương cô thế nào.
Ba mẹ dường như cũng nhận ra điều gì đó nên cứ gặn hỏi cô rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao hôm đó anh lại rời đi rồi cô lại tuyên bố hủy hôn, đã thế bây giờ cô còn không chịu gặp mặt anh. Còn anh cũng kì lạ, sau hôn lễ cũng đến tìm cô giải thích, nhưng lần đó cô không chịu gặp và từ đó đến nay anh không xuất hiện nữa.
Ban đầu cô vẫn kiên quyết không nói, nhưng rồi cuối cùng nhìn ba mẹ vì cô mà đau lòng cô không thể không nói.
Sau khi ba biết chuyện, ông còn định đến đánh cho anh một trận, nhưng cô đã ngăn cản lại và giải thích, thật ra vốn dĩ chuyện này anh không có lỗi, là do cô tự muốn rút lui. Nhưng ba mẹ vì thương cô nên vẫn rất tức giận. Cô lại không muốn vì chuyện riêng của hai đứa mà làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của người lớn. Sau đó cô muốn đi làm ở nước ngoài hai năm.
Họ tuy không muốn Trà Anh đi xa nhưng cũng không muốn cô cứ mãi buồn phiền ở đây. Ba mẹ vẫn vậy vẫn luôn yêu thương cô nhất.
Chính vì thế cô phải sống thật tốt, bù đắp cho ba mẹ. Hai năm chỉ hai năm thôi sẽ quay về.
Rời đi không phải vì trốn tránh mà là vì tương lai của bản thân cô. Coi như mọi chuyện là một kí ức thanh xuân không hoàn chỉnh nhưng nhớ mãi không quên.
Chỉ tiếc cho tình bạn 10 năm của cả hai, phải chăng nếu ngày đó cô từ chối anh thì cả hai vẫn là bạn tốt, sẽ không đưa sự việc đến ngày hôm nay. Nhưng cũng chỉ là nếu như, mãi cũng chẳng quay lại ban đầu được nữa, có lẽ ngay từ đầu quyết định đó cô không hối hận chỉ là không ngờ cái kết lại không đẹp thôi.
Tương lai bất ngờ, gặp nhưng không ở lại, có hợp có tan, rồi thời gian sẽ chữa lành tất cả. Tạm biệt đoạn tình cảm đơn phương, tạm biệt tình bạn 10 năm của chúng ta.
Updated 39 Episodes
Comments
Zina🍀
lại là người yêu cũ sao
2023-08-06
3
Dung Thùy
nữ 9 mạnh mẽ
2023-08-04
1
Bảo Liên Tiên Tử
Coi như nư9 tỉnh táo quyết định
2023-07-20
3