Chương 3: Bình phẩm

"Bạn học Chu, cậu là đang đỗ oan cho người khác đó. Chính mắt tôi cũng thấy hai người không hề có va chạm."

Thiếu Giang thấy thế trận chênh vênh đành liều chết xông vào.

Dù biết chọc phải Chu An kết cục chẳng tốt đẹp gì, nhưng làm sao cậu có thể bỏ mặc cô bạn thân bị vùi vào đường cùng mà không giúp?

Vật mà nhị thiếu gia Chu Phong Đoàn dùng ít nhất cũng bằng ba tháng lương làm chạy bàn của Giai Kỳ.

Còn nói tới "đồ quan trọng" của anh ta, dù Giai Kỳ có làm lụng cả vài năm vẫn chưa chắc đền nổi.

"Từ khi nào tìm đồ bị đánh cắp lại bị ngăn cản vậy?"

"Tôi không có ý này, nhưng tôi nói Giai Kỳ không lấy tức là không lấy.''

Chu An nhướng cặp chân mày sắc xảo, "Cậu có gì để bảo đảm."

"...Chuyện này."

Đám đông nữ sinh bắt đầu xôn xao hơn nữa, như sắp náo loạn đến nơi.

"Đây là tình huống gì, cả hai thiếu gia có tiếng thuộc top trường đều đang cãi nhau vì cô ta sao?"

"Hình như không phải, đó là Chu An mà, anh ấy đang chất vấn bạn học nữ đó.''

"Đúng đúng, còn đại Thiếu là đang bênh vực."

"Chuyện này là sao? Cô ấy lấy trộm thứ gì của bạn học Chu thật hả?''

Tuy mỗi người mỗi cách nghĩ nhưng số đông đều là có phản cảm đối với Giai Kỳ.

Cô không thể nghe thêm nữa, bất chấp chen ngang lời hai vị thiếu gia.

"Tôi không làm cũng chẳng có gì để đảm bảo." - Giai Kỳ bước lên đối diện với Chu An, ánh mắt càng trở nên cứng rắn, "Vậy anh buộc tội tôi, có bằng chứng không?"

"Cần bằng chứng sao? Không phải quá rõ ràng rồi?"

"Không có bằng chứng? Hoá ra những gì anh nói đều mới là nghi ngờ?"

"Ừm... chắc vậy rồi.''

"Anh định bắt tôi đền bù vì anh nghi ngờ tôi lấy cắp?"

"Không. Tôi chỉ muốn đòi lại món đồ bị đánh cắp." - Chu An xoa xoa dưới cánh môi, khoác tay làm ra bộ dáng suy tư, "Cách đây một hôm là ngày xảy ra vụ va chạm, dù thật ra không hẳn đã va phải nhau đi nữa thì người tiếp xúc gần nhất với tôi vẫn là cô.''

"Suy đoán của anh cùng lắm chỉ là suy đoán vô căn cứ. Nếu không tìm được bằng chứng thì đừng luôn miệng buộc tội tôi như thế, tôi có thể tố cáo anh tội vu khống đấy.''

"Tôi sợ đó." - Chu An nghiêng mái tóc ánh kim pha chút màu trà, khoé môi hơi hướng lên, "Nghe danh học bá Giai Kỳ đã lâu mới được dịp gặp mặt nhưng không nghĩ sẽ gặp trong tình cảnh này.''

"Hôm qua... không phải đã gặp rồi sao?"

"Là cô gặp tôi chứ tôi thì vẫn là lần đầu gặp cô."

"Anh!"

Nói vậy chẳng khác nào chỉ có Giai kỳ đơn phương nhìn anh ta còn anh ta chưa từng nhìn thấy cô tức là chưa từng gặp sao?

"Tóm lại cô nên nghĩ cho kỹ, trả lại đồ cho người bị thất lạc mất vẫn hơn, bằng không cô không yên với tôi đâu."

Chu An thay đổi tông giọng từ khiêu khích sang đe doạ.

Nhưng đến vật mà anh ta làm mất là gì cô còn không biết thì phải trả thế nào đây?

"Anh đúng là không nói lý lẽ..."

Chưa nói hết câu Chu An đã xoay lưng đi cùng với điệu bộ thắng cuộc, "Nếu nghĩ kỹ rồi thì hãy trả nó cho tôi vào ngày mai ở con hẽm A gần trường học, tôi sẽ tha thứ cho cô.''

"Lấy cái gì mà trả? Không định nói lý lẽ hả? Này!"

Cái ngoảnh mặt ấy khiến Giai Kỳ chìm vào sự bối rối.

Sau khi Chu An rời khỏi, đám đông dần tản ra, nhưng những lời bình phẩm về cô thì xuất hiện một lúc càng nhiều hơn.

"Không ngờ Giai Kỳ lại trộm đồ của Chu An, đúng là chê cuộc sống quá nhàm chán."

"Nhà cô ta nghèo khổ, tôi sớm biết sẽ có lúc táy máy chân tay nhưng trộm đồ của Chu An thì thật chưa nghĩ tới.''

"Xem ra lần này Thiếu Giang cũng không thể bảo vệ được ả.''

Từng câu từng chữ đều có tính công kích, hết tràn từ tai bên này đến tai bên kia như đang gậm nhấm lấy não bộ cô gái nhỏ, ký ức không mấy vui vẻ lại tuông về.

Nữ sinh trong trường vốn có thành kiến với Giai Kỳ bởi ngoại ngọt ngào, nhu mì nhưng ngược lại tính cách mạnh mẽ được nhiều nam sinh yêu thích, song toàn là thành tích tốt luôn đứng đầu các bảng,

Đỉnh điểm khi cô và Thiếu Giang - đại thiếu gia của tập đoàn Thiếu Hầu chơi cùng nhau, sự đố kị của họ không còn nằm trong phạm vi ý thức mà trực tiếp thể hiện qua từng cử chỉ, hành động.

Lúc thì ném rác vào người, sau còn nhiều lần đỗ hồ sữa lên ghế ngồi, khiến Giai Kỳ phải đứng suốt cả buổi học.

Nếu ở mức độ đó cô miễn cưỡng vẫn có thể nhắm mắt nhẫn nhịn.

Nhưng hiện tại không phải một hay hai người mà dường như cô đang bị toàn thể nữ sinh trường vùi lấp bằng những lời phê phẫm vô căn cứ.

Giai Kỳ lần đầu đối mặt với việc bị bạo hành tinh thần nhiều đến vậy, cũng chỉ biết dùng đôi tay nhỏ ôm lấy cơ thể run rẫy không kiểm soát nổi, chạy một mạch lên tầng thượng.

Thiếu Giang lo lắng đuổi theo phía sau, nhưng chậm một bước đã mất dấu cô ấy ở giữa hành lang.

Vừa mở cửa liền bị ánh sáng chói chang của mặt trời soi tới, cô che lại tầm nhìn sau đó từ từ hé mắt thích nghi với cái nắng ray rức ấy.

Tìm cho mình bóng mát, ngồi trên nền gạch.

Sự mạnh mẽ khi nãy bỗng dưng đỗ sầm xuống vai cô gái nhỏ, cơ thể nặng nề đến mức ngồi thôi cũng cảm thấy mệt mõi.

Dù có nghĩ kĩ thế nào kết quả vẫn như ban đầu, cô không hề lấy thứ gì...

Cho tới lúc này mọi chuyện đều chỉ giống như trò hề, mối thù của mình còn chưa kịp trả đã bị người ta trả thay rồi.

Nhưng là trả thay cho Chu An.

Thả mình ngồi dưới bóng râm cặp vách tường, sự tuổi thân phai mờ theo cơn gió giu điều, Giai Kỳ thiếp đi lúc nào cũng không hay.

Ngay khi đó, nữ sinh có dáng vấp cao ráo, cơ thể mảnh mai cùng mái tóc đen mượt xoã dài qua eo đứng phía sau cánh cửa dẫn tới tầng thượng.

Lén nhìn Giai Kỳ chốc lát liền mĩm cười bỏ đi.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play