Chương 3:Mỹ nhân Tiên Quân là sư tôn (1)

Sáng sớm phía Đông mặt trời mọc ở hướng đông khi mặt trăng lặn dần về phía Tây. Diệp Nhiên từ từ mở mắt tỉnh dậy sau cuộc mây mưa đêm qua, y nhìn xung quanh, Yêu Long đó đã chuồn đi từ lâu, Diệp Nhiên nằm trên tản đá trên người đắp chỉ đắp một cái áo ngoài màu lam của con Yêu Long đó, còn lưu lại mùi hương khiến y mê mẩn kia.

Trên núi gió lạnh thấu sương, thổi đến trong rừng rậm một trận xào xạc của cành lá, cánh hoa bay loạn trên trời.

Diệp Nhiên đỡ eo từ từ ngồi dậy, chỉ là một cử động nhỏ, đã một trận kích đến cơ thể y đau đớn như bị xé rách, một cổ chất lỏng từ bên trong y chảy ra.

Diệp Nhiên run rẩy, thô lỗ túm lấy quần áo đắp lên người, trong mắt chợt lóe lên tia lạnh, lòng bàn tay siết chặt, đốt nát y phục màu lam kia trong nháy mắt đã thành tro tiêu tán trong không khí, dùng lực nghiến răng nói: "Yêu Long tốt nhất đừng để Bổn tôn bắt được ngươi , nếu không chắc chắn ta sẽ băm người thành trăm mảnh."

Đôi mắt y trầm lại chuyển hướng nhìn chằm chằm mặt hồ rồi từ từ bình tĩnh không chút gợn sóng , ngồi trên mặt đất hồi lâu mới điều chỉnh tốt tâm tình, thu lại sắc mặt trong mắt, sau khi mặc xong y phục đứng dậy trở về Nguyệt Tiên lâu.

Nguyệt Tiên lâu là nơi ở của Diệp Nhiên .

Được xây dựng trên đỉnh núi cao nhất của Long Huyệt sơn đỉnh núi Bán Nguyệt , nơi này quanh năm bị bao phủ ở trong kết giới, bốn mùa như mùa đông, tuyết đọng không tan,nơi này cũng là một cấm địa của Long huyệt sơn .Ngày thường ngoại trừ những đệ tử trong môn phái, thì không ai được tự ý vào.

Lúc này, dưới bậc thang ngàn tầng của Núi Bán Nguyệt , một nam tử mặc cẩm y màu đen, trên môi ngậm một cây cỏ đuôi chó, ngâm nga khúc nhạc nhỏ, đang dùng tư thế hai tay ôm kiếm, nghiêng người tựa vào một gốc cây, thường xuyên nhìn về phía Nguyệt Tiên lâu.

" Tiểu Phượng Tử ngươi dám chắc sư tôn của ngươi không xảy ra chuyện gì không. Đây là canh giờ gì rồi, sao còn chưa trở về? ”. Bên cạnh nam tử, là một thiếu niên mặc y phục màu lam của đệ tử, chính là Diệp lữ phượng.

Đầu ngón tay hắn cầm áo choàng lông trắng chợt siết chặt, trên mặt vẫn duy trì gương mặt lạnh lùng như trước, bình tĩnh nói: "Sư tôn tu vi rất cao, tất nhiên sẽ không bị một tiểu yêu đả thương, tiền bối nếu thật sự không đợi được, thì trở về trước, chờ sư tôn trở về, vãn bối đương nhiên sẽ thông báo cho sư tôn biết hôm nay tiền bối đến đây, tiền bối cũng có thể cùng sư tôn hẹn lại lần khác."

Đàm Hiên" ........."

"Ngươi cho rằng ta lúc nào cũng rảnh rỗi không việc có gì làm sao?"

Hắn nhịn không được cho Diệp Lữ Phượng một cái liếc mắt, im lặng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh. Trong ấn tượng của hắn, Diệp nhiên từ trước đến nay thích ở trong Nguyệt tiên lâu không thích ra ngoài, huống hồ cửa lớn cũng không bước ra chứ nói gì là cửa sau. Hắn vốn tưởng rằng muốn tìm y hẳn là chuyện rất dễ dàng. Nào ngờ lần này đến đây, lại vừa vặn đụng phải hắn đồ đệ của y, thật sự là xui xẻo mà.

   Đàm Hiên có chút bất đắc dĩ, thở dài một hơi : "Đúng là trước khác nay khác a, ta cũng tưởng rằng cùng tiểu Diệp Nhiên hẹn lần khác đến , ai biết..." Trong lúc đang nói chuyện lại vô tình nhìn thấy một tia bạch quang từ xa bay tới , Đàm Hiên kích động ngừng nói , vội vàng vỗ vỗ một bên vai Diệp Lữ Phượng, chỉ về tia bạch quang kia, "Mau nhìn xem, đó có phải là sư tôn của ngươi đã về không?"

Diệp Lữ Phượng thuận thế nhìn lại.

Đúng thật là sư tôn của hắn, y đang ngư kiếm bay về . Tim hắn thắt lại, hoàn toàn quên Đàm Hiên vẫn còn đang ở đây. Lập tức ngự khí đuổi kịp theo hướng của Diệp nhiên.

"Này tiểu tử kia ,ngươi đi rồi ta làm sao?Ta không vào được, này ..."Đàm Hiên giận dữ, dậm chân, phun thẳng nước bọt xuống đất. Diệp Lữ Phượng ngây người, không quay đầu lại, tiếp tục hướng về phía trước, sau đó hắn dùng thuật truyền âm nói:" Tiền bối ở đây chờ một lát vãn bối đi thông báo với sư tôn".

Dưới chân núi Bán Nguyệt rộng lớn , chỉ còn lại Đàm Hiên ,một mình không nói gì than với trời xanh.

Bên trong Minh Nguyệt lâu, Diệp Nhiên vừa đáp đất, Diệp Lữ Phượng dừng lại bên cạnh y, một chiếc áo choàng nặng nề rơi trên vai.

Sư tôn lần này ra ngoài người gặp phải phiền phức gì sao? Hôm qua khi trở về Nguyệt Tiên Lâu, Diệp Lữ Phượng vô tình nghe được các đệ tử tuần tra nói cấm địa sau núi xuất hiện yêu thu , sáng nay trễ như thế không thấy sư tôn trở về, trong lòng hắn rất lo lắng ,bất an.

Diệp Nhiên từ từ nhắm mắt lại, giả vờ bình tĩnh đi vào trong, trong đôi mắt hiện giờ một mãnh hỗn loạn, dưới mi mắt của y vẫn lạnh như băng , khẽ lắc đầu: "Không có gì đáng lo , chẳng qua chỉ là một con yêu thú lỗ mãng mà thôi. ”

Nghe chính miệng y nói ra, trong lòng Diệp Lữ Phượng mới thật sự yên tâm, nhếch khóe miệng, "Sư Tôn, Đàm tiền bối đến, vẫn luôn ở dưới chân núi chờ người."

Diệp nhiên vừa nhấc bước chân, đứng lại, có chút nghiêng đầu, "Hắn tới đây làm cái gì?"

Đàm Hiên mỗi lần tới tìm y đơn giản chính là chỉ có hai chuyện: Một, so tài -tỷ thí, hai, có việc nhờ vả . Diệp Nhiên quen biết hắn nhiều năm như vậy , không còn lạ gì nữa tính cách tâm tư của hắn y đều nhìn thấu.

Diệp Lữ Phượng từ trước đến nay hắn tinh tế hành sự cẩn thận có tầm quan sát rất nhạy bén-mẫn cảm , tất nhiên nhìn ra được sư tôn nhà mình hôm nay, có những biểu hiện hơi kỳ quái tỷ như y nhìn cái gì cũng không vừa mắt.

"Sư tôn người thật sự không biết chuyện này sao. Đàm tiền bối mấy tháng bị Sư tôn của ngài ấy nhốt lại trong một tháng. Lần này đến đây chắc hẳn là có việc muốn nhờ sư tôn."

Quả nhiên đúng như y dữ đoán. "Ta biết rồi ngươi lui ra trước đi".

Diệp Lữ Phượng cụp mắt suy nghĩ một lúc, gật đầu, hắn khó khăn cuối đầu lễ bái thở dài một hơi."Vâng, sư tôn để tử cáo lui."

Diệp Nhiên sau khi vào phòng không kịp chờ đợi đem quần áo trên người cởi ra, nhìn bộ y phục kia giống như nhìn vật gì đó dơ bẩn , y vung tay lên bộ y phục hóa thành tro tàn, sau đó mười phần ghét bỏ đem linh lực dẫn vào lòng bàn tay, từng cái quét sạch vết tích ghê tởm, xanh tím trên người,

cho đến vết tích ghê tởm tim tím trên người không còn thấy nữa, khôi phục làn da trắng nõn thường ngày, y mới thu tay lại.

Đàm hiên chờ ở dưới chân núi Bán nguyệt đã là giữa giờ ngọ. Hắn nhàm chán nằm trên bãi cỏ bên cạnh, nhìn lên bầu trời đợi Diệp Nhiên đến.

Thoáng đến khi trên bầu trời một ánh sáng bạch quang bay nhanh về phía hắn.

Đàm hiên kích động đứng dậy câu khóe môi, bàn tay sờ loạn tìm thanh trường kiếm được đặt bên cạnh, chờ đến lúc tia sáng đó đến gần ,nhanh chóng rút kiếm ra chém tới ánh sáng đó.

Diệp Nhiên nhanh chóng nghiêng người tránh thoát công kích của hắn, chỉ là sau lưng mảnh rừng cây kia lại không may mắn thoát khỏi, nháy mắt một mảnh hỗn độn.

Y khẽ nhíu lông mày, lời nói còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, một kiếm khác của Đàm Hiêm lại hướng tới y chào hỏi.

Nếu giờ phút này y còn tránh mấy chiêu của Đàm Hiên cấp tới há chẳng phải muốn núi của y không 1 cọng cỏ mọc sao?

Lông mày của diệp nhiên nhíu chặt , y nhanh chóng kết ấn ngăn lại một kích của hắn , còn không đợi Đàm Hiên còn xuất ra chiêu thứ ba liền vội vàng mở miệng, "Muốn đánh thì tới võ đài đánh , chớ có ở nơi này , hủy đi ngọn núi Bán nguyệt của ta."

Đàm Hiên ngượng ngùng dừng tay, đem kiếm đặt ở đầu vai, cong lên khóe môi, cười có chút vô lại"Tốt! Vậy chúng ta hẹn gặp lại ở đấu trường võ đài."

Vừa dứt lời, hắn liền hóa thành một làn khói xanh, biến mất ở trước mặt Diệp Nhiên.

  Diệp Nhiên liếc mắt nhìn những tán cây đang nằm rải rác trên đất , khẽ lắc đầu, đuổi theo phía sau Đàm Hiên.

Đấu trường võ đài là nơi hằng ngày các đệ tử dùng nơi này để tỉ thí.

Ngày thường sẽ có đệ tử phân môn.

Võ trường giờ này là giờ nghỉ ngơi nên trên võ đài có không ít người.

Diệp nhiên cùng Đàm Hiên đột nhiên xuất hiện, dọa không ít đệ tử ở đây giật mình. Tuy nhiên, hai người bọn họ cũng không quan tâm nhiều, liền bắt đầu tỉ thí ngay khi vừa đáp xuống võ đài.

Các đệ tử một trận hiếu kỳ nhanh chóng cùng nhau lao tới xem , thậm chí có người trực tiếp đi ra ngoài gọi người đến xem, trong lúc nhất thời một truyền mười, mười truyền trăm, đấu trường võ đài bị vây chặt đến không lọt vô một con ruồi.

     Mà Lâm thành chính là một trong số hàng trăm người này. Lúc đó hắn đang dùng bữa trong nhà ăn, chợt nghe các đệ tử bàn tán xôn sao. Vì nghe nói đó là sư tôn của mình, hắn tò mò theo sau các đệ tử góp vui xem náo nhiệt.

Tu vi của 2 người trên Trường đấu rất cao , một băng một hỏa đánh đến túi bụi.

Từ trong miệng các sư huynh đệ Lâm thành biết được, cái người thân ảnh màu trắng đó chính là Minh Nguyệt Lâu- Lâu chủ Diệp Nhiên- cũng chính là Sư Tôn hắn.

Hắn trợn to mắt muốn nhìn rõ, vị sư tôn hôm qua chưa từng xuất hiện tại lễ thu nhận đồ đệ có dáng dấp như thế nào , nhưng cho dù hắn không chớp mắt , con mắt đều trừng đến đau, nhưng như cũ không thể thấy rõ được dung mạo của thân ảnh màu trắng đó.

Hai người tốc độ quá nhanh, hắn ở dưới đài chỉ có thể thấy rõ ràng một đen một trắng hai cái thân ảnh ở trên đài đánh chiêu thức gì hắn cũng nhìn không hiểu gì hết cả. Chỉ lờ mờ cảm thấy thân ảnh màu trắng sử dụng có chút quen mắt.....Đó không phải là chiêu thức lấy nước hóa băng mà tối qua Mỹ nhân Tiên Quân kia sử dụng sao? Chẳng lẽ..... Mỹ nhân Tiên Quân đó lại là sư tôn hắn.Trời a... lâm thành ngẩn ra.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play