Chương 6:sư tôn, say..

Đàm Hiên nhìn thấy hành động bối rối của Lâm thành rất buồn cười, hắn cười không ngớt. Một lúc lâu ngưng cười vỗ vai kéo hắn ngồi xuống:"Ngươi mau rời xuống đi, y lắc đầu đồng nghĩa với việc đã tha lỗi cho ngươi rồi". Đàm Hiên gấp đậu phộng bỏ vào miệng tiếp tục nói: Sư Tôn ngươi ! Chính là người như vậy, cứng ngắt như đá . Bất quá ngươi đừng nhìn y bình thường không thích nói chuyện, nhưng tính khí nóng nảy! ngươi sau này tốt nhất không có việc gì đừng chọc y, ngươi làm việc không tốt, ngày nào đó tâm tình y không vui liền đem ngươi đuổi khỏi sư môn".

Lâm thành tuy vẫn nghe Đàm Hiên nói, nhưng luôn len lén nhìn Diệp Nhiên , liền thấy Diệp Nhiên đã thưởng cho Đàm Hiên ánh mắt sắt bén muốn đâm xuyên của y.

Tính khí này của y quả thật không tốt chút nào, ngày hôm qua hắn đã lĩnh giáo qua rồi, chỉ là tối hôm qua bọn họ đều đã làm, lúc này phải làm sao nói ra sự thật mà không chọc y nổi nóng đây.

Lâm thành suy nghĩ rối rắm, liền trầm mặc , rót rượu cho mình chén này đến chén khác,uống không đến không biết vị.

Diệp Nhiên vốn không thích nói chuyện , đối mặt với những món ngon, y chỉ muốn dụng tâm thưởng thức, càng không nói một lời.

Mà Đàm Hiên từ trước đến nay luôn coi rượu như mạng , lần này lại đánh thua Diệp nhiên , hắn phóng khoáng coi tiền như rác, sẵn sàng chi tiền mời y một bữa , cho nên hắn cũng không keo kiệt , từng vò từng vò từng vò uống hêt vào miệng , thỉnh thoảng còn mời Diệp Nhiên chén rượu.

        Uống hơn ba vò rượu , Diệp nhiên cũng không ham chén, đối mặt với sự cám dỗ của Thanh Mai Túy, hôm nay y cũng uống không ít rượu, mơ hồ có chút say. Nhưng y vẫn không quên chuyện của Đàm Hiên vô cớ đến Tam Bảo Đường.vì thế lắc lư rượu trong chén, khó có được mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc: "Ngươi tới tìm ta, có chuyện gì ?".

Nghe sư tôn mở miệng nói chuyện, Lâm Thành lập tức lấy lại tinh thần, ngồi nghiêm chỉnh, yên lặng nghe bọn họ nói chuyện.

         Đàm Hiên ngừng rót rượu , ngước mặt lên, cười cười đặt bình rượu xuống, "Hôm nay tới tìm ngươi quả thật là có việc, bất quá cũng không phải chuyện quan trọng gì. ”

        Diệp Nhiên cũng đặt chén rượu trong tay xuống, nhìn thẳng vào hắn , đợi lời nói sau của hắn .

        "Tầng trên của Thượng Đình vũ môn phái bị tập kích tấn công, ngươi có nghe qua chưa". Đàm Hiên nâng chén rượu lên, loạng choạng không chút để ý , thấy Diệp Nhiên lắc đầu, cúi đầu nhìn chén rượu trong chén tiếp tục nói: " Mới mấy ngày trước đây tầng trên của Thượng Đình Vũ buổi tối thường xuyên gặp phải tập kích vào ban đêm , đệ tử tuần tra ở cửa đều bị phân thây theo cách cực kỳ tàn nhẫn, treo cổ trên lầu trong đại điện Thượng Đình Vũ. Đôi mắt của Diệp Nhiên khẽ động, cau mày.

"Giết người chặt xác, đây không phải là việc người bình thường làm, tám phần là có tà vật quấy phá. ”

        "Đúng, ta cũng cho rằng là như vậy." Đàm Hiên nhún nhún vai, từ bên hông cầm một ám khí hình hoa mai đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Diệp Nhiên "Hơn nữa mỗi lần bọn họ treo xác xong, dưới mỗi chi đều đặt một ám khí như vậy. Thứ này là cái gì, không cần ta nói, "ngươi" cũng nhận ra đi! ”

Diệp Nhiên khẽ liếc mắt một cái, lâm vào trầm tư.

        Là vật đại biểu của Minh Nguyệt tiên lâu.

        Minh Nguyệt tiên lâu từng là thế gia lớn nhất tu chân giới, sau đó bởi vì lời đồn truyền ra ngoài cấu kết với Ma tộc, mà bị hàng trăm môn phái tiêu diệt , trong đó hung ác nhất chính là chín đại môn phái hiện tại ngoại trừ Long Huyết Nguyệt. Bất quá Minh Nguyệt tiên lâu bị diệt môn, trăm năm sau, lại đột nhiên có người vì Minh Nguyệt tiên lâu mà minh oan. Chín đại môn phái kia vì để trong lòng yên tâm một chút, liền làm nghi thức bảy ngày bảy đêm cho Minh Nguyệt tiên lâu, để siêu độ linh hồn của Minh Nguyệt tiên lâu, việc này cuối cùng đi đến hồi kết.

Kỳ thật việc này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, bất quá là Minh Nguyệt tiên lâu thế lớn, có người ghen tị , cố ý mà làm như vậy để hạ bệ Minh Nguyệt tiên lâu, cái lễ nghi thức đó để cầu sự yên tâm trong lòng mà thôi. Năm Diệp Nhiên sinh ra, chuyện Minh Nguyệt tiên lâu đã qua hơn hai trăm năm, tuy không hiểu rõ lắm, nhưng y cũng coi thường những cái gọi là danh môn chính phái đó.

Chỉ là nó đã qua mấy trăm năm, nếu là vong linh gây ra, hẳn là nên đến từ lâu , tại sao lại để đến bây giờ.

 "Đây rõ ràng là có người cố ý làm ra , muốn làm tu chân giới khiếp sợ một phen thôi." Vẻ mặt Diệp Nhiên thản nhiên, nói ra suy nghĩ trong lòng, đưa tay cầm lấy rượu trước bàn uống một ngụm sạch sẽ.

 "Ta cũng nghĩ giống ngươi , bất quá người đứng sau chuyện này quá mức xảo huyệt, mấy đệ tử nguyệt mãn tây lâu, ta từng năm lần bảy lượt phái đi điều tra, đều dùng phương thức cực kỳ tàn nhẫn giết hại, lão đầu tử cũng từ chối không chịu đi. " Đàm Hiên dừng một chút, tiếp tục nói: "Ta nghĩ các môn phái khác cũng như thế, nếu như ta không đoán lầm, tiếp theo, bọn họ hẳn là muốn Long Huyết Nguyệt các ngươi giúp đỡ. Ta lần này tới, bất quá là muốn nhắc nhở ngươi một câu, chuyện năm đó cùng Long Huyết Nguyệt không có nửa phần liên quan, các ngươi tốt nhất vẫn là không nên đi chuyến vũng nước bùn lầy này thì tốt hơn .

Diệp Nhiên từ trước đến nay thanh tâm quả dục, tất nhiên là không thích gây phiền toái cho mình, bèn gật đầu.

Tuy rằng y chỉ là một đường chủ phân đường , chuyện này cũng không thuộc về y quản.

        Trò chuyện một chút vấn đề năng nề , tâm trạng hai người không khỏi có chút áp lực, vì hòa hoãn không khí, Đàm Hiên vội vàng gọi tiểu nhị lên mấy vò rượu ngon, la hét nếu không say không về.

Tửu lượng của Diệp Nhiên cũng tính là tốt, nhưng kém xa Đàm Hiên ngàn chén không say. Mà tiểu đồ đệ kia của y, uống rượu càng giống như uống nước, y cũng không nói lời nào, từng vò từng vò rót rượu vào miệng, đợi y nhìn lại , trước bàn của tiểu đồ đệ đã đặt một đống bình rượu.

Lâm thành thấy Diệp Nhiên đang nhìn hắn, vội vàng thu hồi ánh mắt nhìn trộm, giả vờ bình tĩnh cầm lấy vò rượu trước bàn uống rượu , giấu mặt sau vò rượu, trong lòng khẩn trương không chịu được.

Đàm Hiên thấy thế, vội vàng vỗ vỗ vai Lâm thành, giới thiệu: "Ta đoán ngươi nhất định còn không biết tên hắn, để ta giới thiệu một chút, đây là Lâm thành, là ngươi... Hả? Là một trong số những đồ đệ của ngươi! ”

"..." Diệp Nhiên liếc hắn một cái, cũng không nói gì.

        Đàm Hiên cười cười, lấy khuỷu tay chống lên chọc Lâm thành, nhỏ giọng nói: "Mau cùng với sư tôn ngươi uống mấy chén, tạo một chút độ hảo cảm, miễn cho y một ngày nào đó không vui, đá ngươi ra khỏi sư môn là không tốt đâu."

Kỳ thật là biết tửu lượng của Diệp Nhiên , biết y sắp say, cố ý muốn lợi dụng Lâm thành để chuốc say y, muốn y vui vẻ.

        Đáng thương Lâm thành còn tưởng rằng Đàm Hiên thật sự vì mình mà suy nghĩ, cầm bình rượu ngồi xuống bên cạnh Diệp Nhiên, nhìn thẳng Diệp Nhiên, rót đầy, nhỏ giọng nói: "Sư tôn, xin lỗi, ta..." Nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được lời nói thích hợp nào, dứt khoát không cần chén rượu , cầm lấy vò rượu bên cạnh chạm vào chén của Diệp Nhiên: "Xin lỗi sư tôn, ta trước kính người một chén".

Đàm Hiên ở một bên cười không ngớt , nhướng mày nhìn Diệp Nhiên, hài hước nói: "Ngươi' đồ đệ đều dùng bình, ngươi lại dùng chén rượu cũng không thích hợp lắm ? Nếu không, ta đưa ngươi một vò rượu".

Hắn mở ra một vò rượu ném về phía Diệp Nhiên.

Có lẽ thật có chút say, đầu óc Diệp Nhiên có chút không tỉnh táo. Đối với đề nghị của Đàm Hiên, y đưa tay nhận lấy, ngửa đầu uống hết vào miệng.

        Đàm Hiên xem đến vui vẻ, vỗ tay khen ngợi lại mở cho Lâm thành một vò, "Tiểu Thành Tử, nhanh uống. ”

Lâm Thành nhìn hầu kết di chuyển và cổ trắng như tuyết của Diệp Nhiên, nuốt một ngụm nước miếng, gật đầu.

        "Diệp Nhiên, ngươi cũng đừng thua đồ đệ ngươi đó".

        Quay đi quay lại , tất cả rượu còn lại đều nằm trong bụng Diệp Nhiên và Lâm Thành.

 Đầu Diệp Nhiên có choáng , một tay chống đầu, đưa tay xoa xoa lông mày, yên lặng nhìn hồ sen ngoài cửa sổ.

   "Sư, Sư Tôn". Lâm Thành cũng phát hiện y có chút không ổn, nhẹ giọng gọi y, "Người," không sao chứ? ”

        Tuy nhiên, không ai trả lời hắn.

        "Ha ha..."

Một trận cười to từ đối diện truyền đến, Lâm Thành ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đàm Hiên một cái, giống như có chút oán khí, "Sư tôn tại sao lại bất động. ”

        "Say đương nhiên sẽ không nhúc nhích." Đàm Hiên dừng cười, uống sạch rượu trong chén , đi tới trước mặt Diệp Nhiên , đưa tay quơ quơ trước mặt y "Tiểu Nhiên Nhiên? Là ta đây! Ta là Đàm Hiên đây . ”

Nhưng Diệp Nhiên vẫn không chớp mắt, im lặng nhìn chằm chằm vào hồ sen ngoài cửa sổ.

        "Xem ra y say không nhẹ đâu , đã bất tỉnh nhân sự ." Đàm Hiên tâm tình rất tốt, vỗ vỗ lòng bàn tay chuẩn bị chuồn đi, "Tiểu Thành Tử, sư tôn ngươi liền giao cho ngươi chiếu cố đó , nhớ rõ lúc quay về tính tiền nha, bổn tọa liền đi trước, lần sau chúng ta gặp lại".

"Trong lúc nói chuyện hắn đã bám lên bệ cửa sổ, trước khi nhảy xuống còn không quên quay đầu lại làm động tác tạm biệt với Lâm thành , "Hôm nay, cám ơn rượu của ngươi".

___Rất đáng thương cho Lâm thành bị Đàm Hiên bẫy cho vố thật đau.___

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play