Nét Vẽ Hôn Nhân
“Lâm Nguyệt à! Sau này khi con lớn lên, chắc chắn con sẽ trở thành một cô gái vô cùng xinh đẹp.” Mẹ cô vừa chải tóc cho cô vừa nói:
Một cô bé 3 tuổi với sự ngây thơ trong sáng cất giọng cười đùa trả lời: “ Sau này khi Lâm Nguyệt lớn lên nhất định con sẽ xinh đẹp như mẹ vậy đó.”
Hình ảnh hai mẹ con cười đùa cùng nhau có lẽ là khoảnh khắc đẹp nhất của cô bé chỉ mới tròn 3 tuổi như Diệp Lâm Nguyệt. Nụ cười hạnh phúc ấy có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện với cô lần nào nữa.
“Mẹ! Đừng bỏ….. con mà, mẹ….. đừng đi mà, mẹ chỉ ngủ thôi mà đúng không?.”
Nỗi đau khổ tột cùng của Lâm Nguyệt dồn đến đỉnh điểm khi cô phải chứng kiến mẹ của mình rời xa cô mãi mãi. Không gian bệnh viện bỗng trầm trong tiếng khóc của cô bé mất mẹ từ một cuộc tai nạn giao thông không ai lường trước.
6 giờ sáng.
“Reng….reng…..reng…reng. Tiếng chuông báo thức vang lên như một tín hiệu khởi đầu một ngày mới tràn đầy năng lượng.”
“Mẹ…con nhớ mẹ lắm! Một giọng nói còn đắm chìm trong giấc chiêm bao cất lên.”:
Ngày hôm nay là ngày cô tốt nghiệp sau bao ngày gò bó bản thân trong trường đại học, có lẽ cuộc đời cô sẽ bước sang một trang giấy mới.
Bố cô từ dưới lầu cất giọng gọi cô: “Nguyệt Nguyệt à! Thức dậy ăn sáng đi con. Hôm nay là ngày tốt nghiệp đó, đừng để đến muộn rồi oán trách bố không gọi nhé!”
“D…ạ!”
Giọng nói đầy sự lười biếng của Lâm Nguyệt thốt ra. Bỗng cô giật nảy người choàng tỉnh.
“Chết rồi! Hôm nay con phải vào sớm để hỗ trợ các bạn cùng dự lễ tốt nghiệp.”
Cô dùng hết sức nhảy xuống giường, chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Khoảng 5 phút sau Lâm Nguyệt bước xuống lầu với một cái áo sơ mi trắng đơn giản kết hợp với đó là chiếc quần ống rộng trông vô cùng trẻ trung. Bởi lẽ cô đã sở hữu một chiều cao vượt trội hơn những bạn bè xung quanh cùng với đó là làn da trắng hồng thừa hưởng từ mẹ cô.
“ Con chào bố! Do hôm qua con thức hơi khuya nên thức dậy hơi muộn, cũng may là có bố kêu.” Cô mỉm cười nhẹ nói chuyện với bố.
“Mẹ buổi sáng tốt lành nhé!” - Cô nhìn vào bức ảnh mẹ cô đặt trên bàn nói. Giọng nói ấm áp tưởng chừng như bình thường lại ẩn sâu trong đó một nỗi buồn.
“Mau lại ăn sáng rồi bố đưa con đi đến trường dự lễ tốt nghiệp.”
“Hôm nay bố không đi làm ạ!”
“Lễ tốt nghiệp của con gái bố mà, tất nhiên phải tạm gác hết mọi thứ để đến dự chứ. Bố phải tận mắt chứng kiến con gái mình trưởng thành mới được”
Nói rồi hai bố con cùng nhau dùng bữa sáng thật nhanh chóng.
Tập đoàn LK
“Các anh không thể nào làm như vậy với chúng tôi được. Chúng tôi đã ký hợp đồng thỏa thuận với các anh rồi cơ mà. Giám đốc Trịnh tức giận quát thẳng vào mặt của trưởng phòng tài chính.”
Ông ta sẽ không thể ngờ rằng, một lát nữa thôi chính bản thân ông ta sẽ phải ra về với bàn tay trắng và không nhận được sự bồi thường nào cả mà đáng ra ông ta sẽ nhận được nếu như không làm lớn chuyện.
Ngoài cổng chính một chiếc Rolls Royce từ đâu chạy đến đậu trước cửa. Một người đàn ông mặc vest đen sang trọng bước xuống tiến tới cửa xe phía sau bắt đầu mở ra. Dáng vẻ của chàng trai trong xe dần được lộ diện, một chàng trai tầm đôi mươi sở hữu vẻ ngoài điển trai, anh có một gương mặt tỉ lệ vàng vạn người mong muốn cùng với đó là chiều cao ấn tượng đang tiến vào đại sảnh của tập đoàn. Người đàn ông này chính là Trương Hiểu Phong, cháu trai duy nhất của gia tộc Trương Thị, người thừa kế của tập đoàn LK được người người ngưỡng mộ.
“Chào chủ tịch. Tất cả nhân viên trong công ty đều đồng thanh cất giọng cúi đầu 90 độ khi thấy anh.”
Bỗng Chu Duy Nam, giám đốc của tập đoàn LK tiến tới cất giọng với thái độ khẩn trương.
“Anh tới rồi à! Mau đi theo em đến phòng họp gấp, gã họ Trịnh kia đang làm loạn trong đó kìa.”
Trương Hiểu Phong chẳng hề gấp gáp từng bước tiến tới phòng họp, mỗi bước đi của anh đằng đằng sát khí khiến ai gặp cũng không dám nhìn trực diện. Anh bước vào phòng hợp nhẹ nhàng ngồi xuống ghế lườm giám đốc Trịnh khiến ông ta run người.
“Tôi nghĩ lần trước cuộc đàm phán của chúng ta đã kết thúc. Nhưng có lẽ khi quăng một cục xương cho chó thì nó lại muốn đòi thêm một cục nữa” - Anh từ tốn cất giọng sắt lạnh nói.
“Trương Hiểu Phong ! Cậu đừng tưởng chúng tôi nhân nhượng là chúng tôi sợ cậu. Rõ ràng bản thiết kế đó là của công ty chúng tôi, cậu lại ăn cắp nó để về sản xuất ra bán ra thị trường.” Giám đốc Trịnh đập bàn quát.
“Ăn cắp, thốt ra câu nói này mà ông không ngượng miệng sao. Rõ ràng đây là thiết kế của Hàn Lâm, bị công ty các ông chèn ép đến nổi phải bán nó. Sau khi sở hữu được bản thiết kế vốn ông định sẽ đưa ra thị trường nhưng gì nó là thiết kế dưới dạng mật mã nên ông đành bán lại cho công ty tôi với giá ngất ngưỡng. Vậy mà giờ ông lại nói Ăn cắp”.
“Tôi nói cho ông biết, tất cả những gì mà ông làm điều được tôi thu thập tại đây. Nếu ông cứ thích làm loạn thì chẳng khác nào con thiêu thân đâu.”
“ Cậu dám! Rõ ràng các người mưu đồ dồn chúng tôi phải đầu quân cho LK. Giờ lại lật lọng như vậy, thật hoang đường.”
“Trong cái giới kinh doanh này không có cái gọi là hoang đường, chỉ có thứ gọi là an phận thủ thường thôi. Tiễn khách!”
“Cậu nhất định sẽ lãnh hậu quả thích đáng!”
“Để tôi chờ xem” - Anh xoay ghế quay về lưng về phía ông ta thong thả nói
Kết thúc cuộc nói chuyện, giám đốc Trịnh bị hai người vệ sĩ cao to lôi ra khỏi tập đoàn trước mắt hàng nghìn nhân viên. Điều đó càng khiến ai cũng sợ hãi trước vị chủ tịch mà họ đang làm việc. Bởi lẽ giám đốc trịnh từng được mọi người kính trọng lại có kết cục tệ hại đến vậy.
Trường đại học Thiên Trúc.
Không khí của lễ tốt nghiệp vô cùng nhộn nhịp, Lâm Nguyệt và bố đến vừa kịp lúc.
“ Lát nữa sau khi dự lễ xong con cùng Gia Ý đi chụp hình kỉ niệm nha bố. Hôm nay bố thấy con có đẹp không?” Cô hỏi với giọng điệu sốt sắng.
"Tất nhiên là đẹp rồi. Con gái của bố mà.” Ông Diệp trả lời đầy tự hào.
“Phải chi có mẹ nữa thì hạnh phúc bố nhỉ” - Giọng nói cô nhỏ hẳn.
Dường như hiểu được tâm sự của con ông Diệp đáp: “Mẹ con nhất định sẽ luôn ở bên chúng ta, theo dõi từng chặng đường mà con đi, đừng buồn nữa con ạ.”
“Lâm Nguyệt! Ở đây nè, tao đợi mày nảy giờ, mọc rễ ở nhà luôn hay gì vậy chị hai?”- Giọng nói trêu chọc của Gia Ý từ xa gọi đến.
“Từ từ, chẳng phải tao tới rồi sao” - Lâm Nguyệt cũng phải bất lực với cô bạn thân này.
“Đi lẹ lên, hôm nay có mấy bé năm nhất đẹp trai lắm! Biết đâu chân mệnh thiên tử của tao cũng có mặt ở đây thì tao lại phải xa mày.” - Gia Ý nói với giọng điệu mê trai.
“Một năm mười hai tháng ngày nào cũng nghe mày nói câu này, nhưng tao thấy mày sắp đóng mạng nhện rồi” - Lâm Nguyệt bĩu môi chế giễu.
Updated 30 Episodes
Comments