Chương 1: Tình cờ

Thẩm Nhược Hy cau mày ngồi nhìn mấy chục trang tài liệu dài đằng đẵng. Đây chính là nội dung cô phải hoàn thành biên dịch trong vòng ba ngày.

Nếu là thông thường, cô sẽ không thấy hoảng, đằng này nội dung cần biên dịch đầy những thuật ngữ chuyên ngành. Để làm xong, cô phải mất rất nhiều thời gian tra cứu, tìm tòi.

Thẩm Nhược Hy thở dài, nếu không phải tiền lương nhận được khá cao, cô tội gì phải gắng sức như vậy chứ.

Than vãn thì than vãn, nhưng sức hút của đồng tiền mãnh liệt, một cô gái đam mê tự chủ kinh tế, kiếm nhiều tiền như cô khó mấy cũng sẽ làm được hết.

Nói là làm, Nhược Hy tập trung tra cứu tài liệu chuyên môn, tìm tòi nghiên cứu một hồi mới bắt đầu dịch từng dòng đầu tiên.

Làm việc siêng năng đến trưa, cảm thấy có chút đói bụng, cô đành dừng việc, xuống bếp nấu chút đồ ăn.

Cô là vậy, dù bận đến mấy cũng sẽ không ngược đãi bản thân, nhất định phải nấu những món ăn dinh dưỡng để bồi bổ.

Trong tủ lạnh hôm nay cũng không còn nhiều đồ, Nhược Hy nấu tạm món mì sốt thịt bằm, thêm một phần đùi gà nướng.

Đôi tay thoăn thoắt của cô chẳng mấy chốc làm xong thức ăn, chậm rãi nhàn nhã ngồi thưởng thức.

Ăn xong, dọn dẹp sơ qua, cô mang theo ly nước ép cam trở lại bàn làm việc, tiếp tục đánh trận với đống tài liệu kia.

Làm việc được một lúc, thì điện thoại reo. Nhược Hy nhìn màn hình đang nhấp nháy một cái, xác định là ai gọi đến, có chút chần chừ nghe máy.

Bên kia đầu dây, giọng một cô gái trẻ mang theo chút bất đắc dĩ vang lên: “Tiểu Hy của chị ơi, ngại quá, lại phải nhờ em cứu giúp…”

Giọng điệu nhờ vả quen thuộc, Nhược Hy im lặng nghe Tống Di thao thao bên kia.

“Là vậy đó… chị thật sự có việc gấp lắm… em giúp chị nhé!”

Nhược Hy nhấp một ngụm nước cam, thong thả đáp được, Tống Di liền rối rít cảm ơn, son sắt hứa hẹn đủ điều rồi tắt máy.

Điện thoại ngắt kết nối, Nhược Hy chậc lưỡi một cái, trong vòng nửa năm nay, cô đã quá quen với kịch bản nhờ đến lớp thay của Tống Di.

Lần nào cô ấy cũng nói có việc gia đình rất gấp, nhưng Nhược Hy đương nhiên hiểu rõ nội tình, nào có việc gia đình gì, cô ấy chính là đi đón bạn trai từ nước ngoài về.

Hai người họ quen nhau qua một người quen giới thiệu, anh chàng kia hiện tại đi đi về về từ Pháp, mỗi tháng một, có khi hai lần để gặp Tống Di.

Cứ như vậy, mỗi khi bạn trai trở về, Tống Di sẽ liền xin nghỉ việc ở trung tâm dạy thêm, nhờ vả Nhược Hy đến lớp thay.

Nhược Hy dạy hai, tư, sáu. Tống Di dạy ba, năm, bảy, cho nên Nhược Hy mới đồng ý giúp, dù sao cũng không đụng lịch của cô. Hơn nữa, công việc dạy thêm ở trung tâm này là do Tống Di giới thiệu giúp, Nhược Hy càng thêm nể mặt.

Thật ra, Nhược Hy hoàn toàn có thể tìm một công việc văn phòng tốt hơn với đống bằng cấp của mình, chỉ là cô không thích gò bó ép buộc, nên mới quyết định làm việc tự do, giờ giấc linh hoạt, có thể tùy ý sắp xếp. Ban ngày, cô sẽ nhận biên dịch văn bản, tài liệu hoặc viết bài theo yêu cầu, ba buổi tối hàng tuần sẽ đến trung tâm dạy thêm để dạy tiếng anh.

Nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ, Nhược Hy càng thêm tăng tốc công việc biên dịch trước mắt, ngỡ hôm nay có thể làm cả tối, không ngờ giữa đường phải đến lớp thay Tống Di. Nếu không tranh thủ, sợ sẽ không kịp hoàn thành công việc như đã hẹn.

Hơn năm giờ rưỡi, Nhược Hy ra khỏi căn hộ của mình. Đây là căn hộ trong chung cư Hoa Mai cao cấp, do cô, à chính xác là do ba mẹ cô góp tám phần tiền, còn lại hai phần là của cô để mua. Lúc đầu, cô chỉ có ý định thuê, vì nghĩ có thể sẽ không ở lại lâu dài, nhưng ba mẹ lại nói cứ mua đứt, sẽ tiết kiệm dược khoản phí về sau, nếu không ở nữa, có thể cho thuê hoặc san nhượng lại. Dù sao đây cũng xem như của hồi môn ông bà cho cô trước.

Từ nhà cô đến trung tâm dạy thêm chỉ mất mười phút, nên cô luôn lựa chọn đi bộ, xem như kết hợp vận động.

Cô cũng không mua xe, đi đâu xa thì gọi xe đi, căn bản là cô không có khiếu với xe cộ, không thể nào thi đậu bằng lái được.

Năm giờ bốn mươi lăm, Nhược Hy đến trung tâm dạy thêm Bạch Lâm.

Còn lại mười lăm phút mới vào lớp, cô ngồi nghỉ, tiện thể chuẩn bị giáo trình.

Mỗi buổi tối sẽ có hai ca dạy, một ca kéo dài một tiếng rưỡi, đa dạng học sinh đủ các lứa tuổi, có cả người đã đi làm cần nâng cao bằng cấp cũng đến.

Hôm nay Nhược Hy giúp Tống Di dạy lớp ôn thi đại học và cho người đi làm.

Đồng hồ điểm sáu giờ, cô có mặt tại lớp ôn thi đại học.

Đây là lớp Tống Di mới nhận, Nhược Hy cũng chưa dạy thay lần nào, lớp học cũng chưa biết cô. Cho nên, thấy cô giáo xinh đẹp mới đến, vô cùng phấn khích, các nam sinh ầm ầm vỗ tay.

Thời gian mới tốt nghiệp rồi đi dạy, Nhược Hy còn xấu hổ và không chống lại được bọn học trò lắm chiêu này, nhưng dần dần qua hai năm, cô đã cứng cáp hơn, cũng không dễ để học trò qua mặt, dần ra dáng một giáo viên hơn. Ở bên ngoài cô có thể vui vẻ, nhiệt tình, nhưng khi lên lớp, cô lập tức bật chế độ nghiêm khắc.

Trước sự ầm ĩ của đám học trò bên dưới, cô biểu thị thái độ không hài lòng, nghiêm nghị nhắc nhở: “Chào các em, tôi là Thẩm Nhược Hy, hôm nay tôi đến dạy thay cho cô giáo Tống Di, hi vọng các em hợp tác tốt, tránh làm ồn, tập trung nghe giảng.”

Bọn học trò thấy cô giáo gương mặt còn quá non trẻ, tưởng rằng có thể dễ trêu chọc, ai ngờ người ta lại nghiêm nghị thuần thục như vậy, cũng bắt đầu hợp tác hơn.

Thấy cả lớp dần yên tĩnh hơn, Nhược Hy bắt đầu bài giảng, lúc chiều Tống Di có nói rõ hôm nay dạy đến bài nào rồi, nên Nhược Hy không có chút lúng túng, chuyên nghiệp đi vào bài dạy.

Mỗi lần đến những chỗ khó, cô đều nói chậm, sau đó lại hỏi bọn học trò bên dưới đã hiểu chưa, hiểu rồi sẽ chuyển sang phần tiếp.

Đột nhiên, có một nam sinh giơ tay lên muốn phát biểu. Nhược Hy tưởng là cậu ta thật sự muốn hỏi bài, liền ra hiệu cho cậu ta nói.

Ai ngờ, cậu ta lại giọng điệu cười cợt, không nghiêm túc: “Thưa cô giáo xinh đẹp, bài thì em đã hiểu ạ, em chỉ có chút thắc mắc, nếu không hỏi thì sẽ không tập trung được… Cô đã có bạn trai chưa?”

Nam sinh vừa dứt lời thì những bạn học khác cũng bắt đầu nhao nhao lên, chờ nghe câu trả lời.

Nhược Hy đập đập thước lên bảng duy trì trật tự, không nhanh không chậm đáp: “Việc này không liên quan đến việc học, tôi sẽ không trả lời.”

Nam sinh vẫn cố chấp: “Nhưng em không hỏi rõ sẽ không dứt ra được, như vậy sẽ không tập trung được.”

“Việc tôi có bạn trai hay chưa tại sao lại ảnh hưởng nhiều đến em như vậy? Tập trung học được hay không là do em, không tập trung được có thể nghỉ tiết học này, đợi khi có thể tập trung thì quay lại học.” Nhược Hy mặt vẫn không biến sắc nói.

Nam sinh kia vốn dĩ chỉ định trêu chọc cô giáo một chút, nào ngờ gặp phải cô giáo cứng như sắt đá thế này, còn bị dọa cho nghỉ tiết, liền im lặng ngồi xuống.

Không còn ai làm loạn, lớp học lại tiếp tục. Bảy giờ rưỡi, tan lớp, Nhược Hy dặn dò bọn học trò về làm các bài tập, sau đó nhanh chóng rời khỏi lớp.

Đến phòng nghỉ rồi, cô mới thở ra một hơi, bọn học trò ngày nay đúng thật là lắm chuyện.

Cũng bởi gương mặt trẻ trung như học sinh trung học của cô mới khiến cho học trò nghĩ dễ bắt nạt.

Cô lắc đầu, nhưng rồi lại nghĩ cũng chỉ là dạy thay, không phải thường xuyên gặp bọn học trò như vậy, thôi thì cho qua.

Nhưng nghĩ đến chuyện lát nữa phải đối diện với lớp toàn người lớn hơn mình, cô có chút hồi hộp, bình thường cô rất ít khi nhận mấy lớp này, có cảm giác mình bị lấn át không đỡ nổi.

Hít thở sâu một cái, cô rời đi, sợ hay không cũng phải đối mặt thôi.

Đến trước cửa lớp, cô trông thấy một anh chàng có vóc người khá cao to, mặc một cây toàn đen, gương mặt nhìn rất trẻ đẹp, nhưng lại thoáng chút lạnh lùng khó gần, đứng dựa vào tường nghe điện thoại.

Cô nghĩ chắc anh cũng đến lớp học anh văn, nhưng sao đến giờ mà còn chưa vào lớp?

Cô còn đang thắc mắc thì anh đã bỏ điện thoại xuống, mắt ngó qua chiếc đồng hồ trên tay, lại vô tình nhìn lên, vừa vặn bắt trúng ánh nhìn của cô.

Nhược Hy có chút bối rối khi chạm phải ánh mắt của anh, cảm giác mình như yếu thế hơn anh, nhưng lại nhớ mình đang ở vị thế giáo viên, cần gì phải sợ anh.

“Bạn học này, anh đến lớp học anh văn đúng không? Đến giờ rồi, sao không mau vào lớp?” Cô hỏi.

Bạch Kỳ Thiên nghe cô gái trước mặt hỏi thì có chút bất ngờ, cái gì mà đến lớp học anh văn, liền lắc đầu tỏ ý không phải.

Nhược Hy thấy cái lắc đầu của anh, nhưng lại cho rằng anh đang xấu hổ khi phải đến lớp học anh văn khi lớn vậy rồi, thậm chí còn gặp cô giáo nhỏ tuổi hơn cả mình.

Nghĩ vậy, cô mới trực tiếp bỏ qua câu trả lời của anh, còn tốt bụng nhắc nhở: “Còn không gì nữa, anh không vào sẽ lãng phí tiền đã đóng, lãng phí thời gian, cũng là lãng phí mất cơ hội tiếp thu tri thức đấy!”

Nói rồi, cô bước vào lớp trước. Nhìn thấy cô gái vừa mới giảng đạo lý cho mình đi thẳng một đường lên bục giảng, Bạch Kỳ Thiên mới giật mình, anh vốn nghĩ chắc cô cũng là học viên, vì nhìn cô còn rất trẻ, ai ngờ lại là cô giáo.

Không chỉ anh, mà các học viên trong lớp cũng ngạc nhiên vô cùng trước người đứng lớp hôm nay.

Ngẩn ra một hồi, Bạch Kỳ Thiên quay người định bỏ đi, lại nghe thấy tiếng gọi đằng sau.

“Anh bạn kia, sao vẫn còn đứng ngoài đó chưa vào lớp vậy?" Nhược Hy vẫn một mực nghĩ chàng trai kia là học viên ở lớp mình hôm nay.

Bạch Kỳ Thiên vốn định lên tiếng đáp lại một lần nữa, rằng mình không phải là học viên gì đó, nhưng chưa kịp cất lời đã lại nghe tiếng những học viên khác thúc giục: “Mau vào lớp đi thôi, cô giáo bắt đầu bài giảng rồi đó!”

“Đúng vậy, còn chờ gì nữa, vào đi anh bạn!”

Bạch Kỳ Thiên người vốn kiệm lời, trước tình huống này lại càng không muốn đôi co nhiều, lại nghĩ dù sao cũng phải chờ người, vào lớp ngồi nhờ chút cũng được.

Cho nên, anh không nói không rằng quay đầu vào lớp, chọn một vị trí cuối lớp gần cửa để ngồi.

Thấy Bạch Kỳ Thiên cũng đã vào lớp rồi, Thẩm Nhược Hy cũng bắt đầu thực hiện chức trách giáo viên của mình, nghiêm túc giảng bài.

Cũng may lớp học này dù là của người đã đi làm cả, nhưng đa phần là nữ, mà ai cũng có vẻ hiền lành, đường hoàng, cũng không khó dễ gì cho cô, việc dạy học coi như cũng suôn sẻ vô cùng.

Nhược Hy lại nhìn xuống cuối lớp, thấy Kỳ Thiên đang chăm chú xem xem gõ gõ gì đó vào chiếc laptop của mình, trong lòng lại nghĩ chắc hẳn là anh đang nghiên cứu bài học.

Thực chất dưới này, Kỳ Thiên chính là đang gõ code cho phần mềm còn đang làm dang dở.

Một lúc sau, nhận được cuộc gọi của mẹ mình, anh im lặng rời khỏi lớp.

Nhược Hy say mê giảng bài không chú ý, đến khi nhìn xuống lớp lại không thấy Kỳ Thiên đâu, trong lòng còn trách cứ một phen, cho rằng anh học hành không nghiêm túc, không cố gắng, hoặc là do anh cảm thấy chán với cách dạy của cô chăng?

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Cuộc gặp định mệnh với một cô giáo thân hình phụ huynh mà gương mặt học sinh. Anh đã bị giáo huấn vài lời và ngoan ngoãn "ngồi học" mặc dù chẳng liên quan /Facepalm//Facepalm//Facepalm//Facepalm/

2024-08-12

12

Han Han

Han Han

..

2023-08-27

1

LyLy

LyLy

ba mẹ giàu con sung túc 😍

2023-08-11

7

Toàn bộ
Chapter
1 Chương mở đầu
2 Chương 1: Tình cờ
3 Chương 2: Một nửa duyên, một nửa nhân ý (Nửa là do duyên phận, một nửa là do lòng người suy tính)
4 Chương 3: Cún con
5 Chương 4: Một ngày nhiều kinh động
6 Chương 5: Lại gặp người quen
7 Chương 6: Khóc không giải quyết được vấn đề
8 Chương 7: Bạch phu nhân hiểu lầm
9 Chương 8: Con dâu tương lai đến nhà
10 Chương 9: Lần nào cũng là anh chứng kiến dáng vẻ chật vật của cô
11 Chương 10: Hiểu lầm lớn
12 Chương 11: Chuyện này nối tiếp chuyện kia
13 Chương 12: Động lòng?
14 Chương 13: Chắc chắn là động lòng
15 Chương 14: Chiến dịch tình yêu
16 Chương 15: Hôn lén
17 Chương 16: Tác chiến thành công
18 Chương 17: Bạn gái
19 Chương 18: Hòa hợp
20 Chương 19: Mẹ Bạch vui đến không thể ngừng cười
21 Chương 20: Vương Bách Xuyên trở về
22 Chương 21: Một người cùng đi qua quá khứ, một người tương lai luôn có mặt
23 Chương 22: Yêu đương là chuyện thật hạnh phúc
24 Chương 23: Nhược Hy 1 – 0 trà xanh
25 Chương 24: Quà sinh nhật của anh: chính là em
26 Chương 25: Anh cầm thú cũng là do tiểu yêu tinh em câu dẫn
27 Chương 26: Đôi khi ấu trĩ một chút, cũng vì yêu
28 Chương 27: Nhược Hy 2 – 0 trà xanh
29 Chương 28: Tống Mễ phải gọi Nhược Hy một tiếng mợ nhỏ?
30 Chương 29: Một nhát dao, đổi lấy sự chấp thuận của trưởng bối, cũng thật đáng
31 Chương 30: Họa từ đâu giáng xuống đầu
32 Chương 31: Cho dù sóng gió, vẫn có anh chở che cho em
33 Chương 32: Trà xanh thức tỉnh
34 Chương 33: Quyết định đau khổ
35 Chương 34: Nghi ngờ
36 Chương 35: Cùng em diễn kịch
37 Chương 36: Cùng em diễn kịch (2)
38 Chương 37: Dù thế nào, chúng ta cũng không rời xa
39 Chương 38: Quà giáng sinh đặc biệt
40 Chương 39: Không phải là tân hôn vui vẻ không thôi, phải là mỗi ngày đều vui vẻ
41 Chương 40: Chụp ảnh cưới
42 Chương 41: Gia đình mãi là nơi để ta dựa dẫm
43 Chương 42: Chỉ là cái cớ
44 Chương 43: Thật sự là kinh hỉ
45 Chương 44: Thêm một bất ngờ
46 Chương 45: Vợ con là tất cả, sóng gió anh gánh vác
47 Chương 46: Dịu dàng của anh, cả đời này chỉ dành cho em
48 Chương 47: Ngoại truyện
Chapter

Updated 48 Episodes

1
Chương mở đầu
2
Chương 1: Tình cờ
3
Chương 2: Một nửa duyên, một nửa nhân ý (Nửa là do duyên phận, một nửa là do lòng người suy tính)
4
Chương 3: Cún con
5
Chương 4: Một ngày nhiều kinh động
6
Chương 5: Lại gặp người quen
7
Chương 6: Khóc không giải quyết được vấn đề
8
Chương 7: Bạch phu nhân hiểu lầm
9
Chương 8: Con dâu tương lai đến nhà
10
Chương 9: Lần nào cũng là anh chứng kiến dáng vẻ chật vật của cô
11
Chương 10: Hiểu lầm lớn
12
Chương 11: Chuyện này nối tiếp chuyện kia
13
Chương 12: Động lòng?
14
Chương 13: Chắc chắn là động lòng
15
Chương 14: Chiến dịch tình yêu
16
Chương 15: Hôn lén
17
Chương 16: Tác chiến thành công
18
Chương 17: Bạn gái
19
Chương 18: Hòa hợp
20
Chương 19: Mẹ Bạch vui đến không thể ngừng cười
21
Chương 20: Vương Bách Xuyên trở về
22
Chương 21: Một người cùng đi qua quá khứ, một người tương lai luôn có mặt
23
Chương 22: Yêu đương là chuyện thật hạnh phúc
24
Chương 23: Nhược Hy 1 – 0 trà xanh
25
Chương 24: Quà sinh nhật của anh: chính là em
26
Chương 25: Anh cầm thú cũng là do tiểu yêu tinh em câu dẫn
27
Chương 26: Đôi khi ấu trĩ một chút, cũng vì yêu
28
Chương 27: Nhược Hy 2 – 0 trà xanh
29
Chương 28: Tống Mễ phải gọi Nhược Hy một tiếng mợ nhỏ?
30
Chương 29: Một nhát dao, đổi lấy sự chấp thuận của trưởng bối, cũng thật đáng
31
Chương 30: Họa từ đâu giáng xuống đầu
32
Chương 31: Cho dù sóng gió, vẫn có anh chở che cho em
33
Chương 32: Trà xanh thức tỉnh
34
Chương 33: Quyết định đau khổ
35
Chương 34: Nghi ngờ
36
Chương 35: Cùng em diễn kịch
37
Chương 36: Cùng em diễn kịch (2)
38
Chương 37: Dù thế nào, chúng ta cũng không rời xa
39
Chương 38: Quà giáng sinh đặc biệt
40
Chương 39: Không phải là tân hôn vui vẻ không thôi, phải là mỗi ngày đều vui vẻ
41
Chương 40: Chụp ảnh cưới
42
Chương 41: Gia đình mãi là nơi để ta dựa dẫm
43
Chương 42: Chỉ là cái cớ
44
Chương 43: Thật sự là kinh hỉ
45
Chương 44: Thêm một bất ngờ
46
Chương 45: Vợ con là tất cả, sóng gió anh gánh vác
47
Chương 46: Dịu dàng của anh, cả đời này chỉ dành cho em
48
Chương 47: Ngoại truyện

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play