[BHTT] Tam Đạo Chích Phiêu Lưu Ký

[BHTT] Tam Đạo Chích Phiêu Lưu Ký

Chương 1: Khởi Đầu

...Chương 1: Khởi Đầu...

'Bẹp' một tiếng, tờ báo lá cải bị người nào đó đập thẳng lên mặt bàn không một chút thương xót, vẻ mặt người nọ như ăn phải ớt nhưng trái với vẻ mặt khỉ ăn ớt là đôi mắt đang phát ra tia sáng của tiền tài, miệng không ngừng lẩm bẩm rồi lại cười lớn như người mắc bệnh thần kinh lâu năm mà giấu...: "Phát tài rồi, phát tài là cái chắc rồi!!! há há há há há".

Người con gái đứng ở gần đó đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai cho bớt chói, dùng cặp mắt sắc lạnh liếc về 'Kẻ có bệnh lâu năm': "Ngọc Hà!, mày bị điên hay gì mà đọc ba cái báo lá cải đó rồi hét chói hết cả tai dữ vậy?!".

Người con gái tên Ngọc Hà có bệnh điên mà giấu kia không những không sợ lời nói đầy sát khí cùng ánh mắt sắc lẹm của người con gái nọ, ngược lại còn hú hét to hơn!: "Á HÁ HÁ HÚ HÚ HÁ HÁ, Minh ơi...... Minh ơi HÁ HÁ........ ÂY DA đồ mất nết mày không biết đau à??!!..."

Ngọc Minh hậm hực buông cái chảo chống dính trên tay xuống, nghiến răng nghiến lợi, nói.: "Biết chứ!, biết đau nên mới đập cho mày bớt điên đấy, bởi tao nói mày có bệnh khùng lâu năm mà mày giấu thì lại giãy đành đạch lên".

Ngọc Hà quơ tay sang trái vô tình bắt được cây chổi đang treo bên đấy, tay cầm chổi, đầu ngẩng cao, tướng đứng oai vệ như một vị tướng lĩnh ngày xưa, Ngọc Hà lao như bay vào Ngọc Minh, vì căn phòng vốn không lớn nên Ngọc Minh cũng không thể chạy và với cái tính nết của cô lại càng khiến cô không muốn chạy, cứ thế Chảo và Chổi chiến với nhau ba trăm hiệp bất phân thắng bại cho tới khi người từ trên gác của căn trọ nhỏ này chịu không ổn sự ồn ào như cái chợ này nữa đi xuống, người nọ nhăn mặt nhíu mày, giọng nói chứa đầy sự thiếu kiên nhẫn.

"Hai đứa bây là chó với mèo hay gì cắn nhau mãi vậy, Minh úp cái chảo lên, còn con Hà móc cái chổi về chổ cũ, Nhanh!"

Hà và Minh ngoan ngoãn làm theo mà không dám hó hé lấy nửa lời, Minh ngoan ngoãn úp cái chảo về kệ chén còn Hà thì đột nhiên hết điên, cũng ngoan ngoãn móc cây chổi trở về vị trí cũ.

Bầu không khí trở nên im lặng dị thường cho tới khi người kia lại lên tiếng.

"Hà!"

- Hà: "D...Dạ?"

"Tại sao mày lại phát khùng mà la ó um xùm để con Minh nó đánh?"

Hà nhìn người thiếu nữ mặt lạnh tanh vẫn còn đang đứng trên bậc cuối của cầu thang, giọng nhỏ lí nhí.: "Dạ.... dạ tại em phát hiện ra cơ hội đổi đời cho ba đứa mình, nên em có hơi lớn tiếng mà cũng tại con chó Minh nó đánh em trước!"

Người nọ lắc lắc đầu bước xuống vì căn phòng trọ giá rẻ này vốn dĩ không rộng được bao nhiêu nên cô không tốn quá ba bước dài đã có thể bước tới trước mặt hai người kia, cô nâng tay lên kí vào đầu Minh và Hà mỗi đứa ba cái rồi thong thả rót cho mình một ly nước lọc, mặc kệ hai người kia có ôm đầu la ó hay giãy đành đạch gì thì cô cũng không quan tâm.

- Hà dùng tay xoa xoa chổ vừa bị người nọ hành hung, uất ức nói: " Ai cũng ăn hiếp em, con Minh rồi tới cả chị Anh cũng ăn hiếp em, uổng công em tìm ra cách đổi đời còn định rủ cả hai người tham gia, ai ngờ toàn là lấy oán báo ân!"

- Minh liếc Hà một cái rồi lại nhìn Ngọc Anh: " Nó chưa có giúp mình được đồng nào để đổi đời mà nó kể công rồi kìa"

-Ngọc Anh xoa xoa thái dương cho bớt đau đầu với hai đứa em này, giờ cô nghĩ lại không hiểu sao hồi xưa cô lại có thể lụm hai đứa này về nuôi cho được nữa nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nhờ có hai đứa ngáo ngơ này bầu bạn mà cuộc đời cô cũng đỡ cô đơn nhưng bù lại là những cơn đau đầu kéo dài vì phải theo phân xử cho hai đứa thích gây sự này, cô đang chìm trong hồi ức thì chợt bị kéo về thực tại bởi câu nói 'Cơ hội đổi đời' từ miệng của Hà, cô tò mò dò hỏi: " Được rồi, được rồi đừng cãi nữa, mà Hà này ban nãy em nói cơ hội đổi đời là như nào?, đừng nói với chị là em định đi làm tiểu tam hay cặp với mấy ông đại gia đáng tuổi cha em chỉ để bao nuôi tụi chị đấy nhé?"

- Hà: " Có đâu trời, oan cho em nha...., à mà khoan cho chị coi cái này rồi chị sẽ hiểu cơ hội làm giàu mà em nói là gì, ê Minh lấy dùm tao tờ báo hồi nãy..... Ừ ừ đưa đây", Minh đứng gần tờ báo ban nãy nên được Hà nhờ tiện tay lấy dùm.

Minh lật lật tờ báo xem thử nhưng vẫn không thấy 'cơ hội đổi đời' mà Hà nói là ở trang nào nên ném nguyên tờ báo sang cho Hà, Hà chụp được tờ báo còn không quên nhìn Minh bằng cặp mắt 'Yêu thương' nồng đậm tình chị chị em em.

-Hà mở tờ báo ra đến trang gần cuối, chỉ chỉ vào góc nhỏ bên trái cuối trang báo, nói: " Nè cơ hội mà em nói nè"

- Anh híp mắt lại để đọc từng con chữ nhỏ trên bài báo nhưng cố cách mấy cũng chả đọc được gì vì cô bị cận khá nặng mà giờ kính thì lại để trên gác trọ: " Chị có mang kính đâu mà kêu chị đọc, em định bắt người mù xem voi à?"

Hà vỗ vỗ vào đầu mình rồi cười cười nói vài lời hối lỗi với Ngọc Anh, còn lại thì tiện tay ném tờ báo sang cho Minh vì mắt cô cũng kém, đọc chữ nhỏ một hồi chắc cũng đủ móc ra thay cái mới là vừa.

- Minh mở căng mắt nhìn vào bài báo nhỏ, cao giọng đọc: " Ngày ....... Tháng ....... Năm, tại huyện ....... thuộc tỉnh ....... người dân phát hiện ra một bộ hài cốt cao lớn bất thường được nghi ngờ là thi thể của một du khách nước ngoài nhưng đến hiện tại các cơ quan chức năng vẫn chưa thể xác định được danh tính của nạn nhân xấu số kể trên........."

- Hà nói chen vào:" Cái này rất gần với quê ngoại của em, hồi còn nhỏ em nghe người lớn kể về cái chổ này hoài à, nghe đâu hồi xưa ơi là xưa vùng đấy, có mấy tên cướp cạn hay mai phục trên mấy đoạn đường đi vòng qua chân núi hướng Châu Đốc, trời ơi tụi nó cướp rồi giết nhiều người lắm luôn á chị, mấy thằng cha cướp cạn đó có lần cướp được cả tấn vàng từ một thương buôn người Pháp á, nhưng sau này bị gia đình của thằng cha người Pháp kia biết được liền thỉnh mấy ông tướng bự cấp cao hồi đó, bao vây truy quét toàn diện để diệt cho bằng được bọn cướp cạn tàn ác này, không hiểu là ai báo tin cho bọn nó biết trước hay sao á, mà tụi nó đem toàn bộ số vàng cướp được đi giấu, sau khi đánh không lại bọn lính Tây thì tên đầu xỏ bị bắt, hành hạ tra trấn đủ mọi cách mà tên đầu xỏ đấy cũng không khai ra chổ mà tụi nó giấu số vàng với cái xác của thương buôn người Pháp, lúc đó mấy tên tướng Pháp cho lính đi tìm quá trời mà vẫn không có thấy xác, nhiều người dân nghi ngờ rồi đồn là tên đầu xỏ cướp cạn nghe lời ông thầy tà người Tàu đem ông người Pháp kia đi luyện thần giữ của để giữ cả tấn vàng với mấy cái đồ quý giá mà ổng cướp được trong suốt nhiều năm...., chuyện là như vậy nhưng mà giờ người ta tìm ra được cái xác của thằng cha người Pháp rồi thì em nghĩ là số vàng cả tấn kia cũng ở gần đâu đó trong cái hang này thôi."

- Minh: " Chắc gì đã có thật đâu mày ơi, cái này mày chỉ nghe người lớn kể chứ chưa có thấy bằng chứng trong sách hay là cái gì đó để chứng minh, mà cho dù có thì chắc gì cái hang này chứa vàng thiệt hoặc có thể là bị giấu ở hang khác, mày căng cái não không có nổi một cái nép nhăn của mày ra suy nghĩ đi, cái này là người ta chỉ nghi ngờ thôi, chưa ai xác nhận rằng nó có vàng trăm phần trăm đâu mà mày rủ tao với chị Anh đi, lỡ như không có vàng thì sao?"

-Anh: " Minh à..., ta vào đời bằng tay trắng, bất quá trở về trắng tay thôi, mà chị thấy Minh nói cũng đúng đó Hà, người ta chỉ mới tìm thấy một bộ hài cốt còn chẳng biết là của ai thì sao em dám chắc là của cái người thương buôn nọ, nhỡ đâu là của người du khách Tây khác thì sao?, với lại lần đầu chị nghe có vụ bắt đàn ông làm thần giữ của"

-Hà suy nghĩ hồi lâu rồi gãi gãi đầu, gãi muốn bù đầu rối tóc mới chịu thôi: " Nhưng em dám chắc với chị là xác của ông Pháp đó vì cái vùng núi này em biết, nó là khu vực cấm khách du lịch với cấm cả dân bản địa lên núi luôn vì nhiều người nói núi này còn rất nhiều thú dữ nên chính quyền cấm không cho lên, mấy người lén lên núi khai hoang rồi phát hiện ra cái bộ hài cốt này cũng bị công an phạt rồi còn đâu, dân bản địa còn bị phạt vậy thì nói chi tới du khách."

Bầu không khí trở nên im lặng không một tiếng động, lâu lâu chỉ nghe tiếng hít thở mạnh của Minh vì bà Minh bị nghẹt mũi.

Hết chương 1.

Lưu ý: Đây là tác phẩm đầu tay của tôi nên có gì sai xót về mặt văn từ, bố cục, tình tiết hay chính tả thì mong mọi người góp ý giúp tôi nâng cao tay nghề____Cảm ơn

Truyện hoàn toàn hư cấu và truyện có mượn tên một số vùng chỉ với mục đích miêu tả chứ không có ý gây thù địch hay bất kì lý do công kích chính trị hay cá nhân nào khác, nếu có vô tình động chạm đến người nào hay tổ chức nào thì cho tôi thành tâm xin lỗi.

Tác Giả gốc: Venti Muối Biển (Cá muối chiên xù)

Tác Giả được chuyển quyền chấp bút: Cò Trắng Đê Tiện ( Cá Mập Ăn Chay )

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play