Ba kiếm. Năm ly. Tám ly. Cậu bé ly. Chín kiếm. Ác quỷ. Người tình. Cái chết.
"Tôi rất tiếc cho sự mất mát của anh."
Hoài Duy nói. Bình thường người đọc bài sẽ hỏi về nỗi buồn của khách khi bài lên. Nhưng với kinh nghiệm và sợi dây kết nối đặc biệt giữa Duy và Alanna. Cô khẳng định luôn.
Lý Khải nhíu mày nhìn cô. Đôi chân dừng nhịp một cách khinh bỉ. Anh ta đang tập trung lắng nghe.
Hoài Duy rút thêm một lá. Nữ hoàng kiếm.
"Cô ấy là một cô gái thông minh. Sắc sảo. Cô chinh phục anh bằng trí thông minh của mình nhỉ? Bài nói rằng anh còn mang một mối hận, một sự cố chấp đối với người cũ. Và dựa trên việc em gái anh, sợ anh dính phải duyên âm. Tôi xin mạn phép đoán cô gái ấy đã mất rồi?"
Câu cuối Hoài Duy không chắc lắm. Cô không muốn dám chắc gì về mạng sống của một người. Cô bốc thêm một lá.
Bốn xu.
"Anh nhớ cô ấy lắm phải không? Dù xung quanh anh có đối tượng thích hợp. Một người hay ghen và cho rằng anh thực sự thích cô ta."
"Tập trung xem đi đừng nói chuyện tào lao."
Hoài Duy nhún vai, cười mỉm chi như thể chưa có chuyện gì cả.
"Anh không có vợ là vì anh không muốn. Đó, bài nói vậy đó. Anh không muốn quên người cũ. Vẫn mang một mối hận, ganh ghét gì đó, tôi thấy có sự cố chấp, không phải cố chấp đoạn tình cảm. Mà nó mang năng lượng thù ghét rất mạnh. Nhưng đừng lo, chuyện này sắp chấm dứt rồi."
"Ừ. Tôi thấy chúng ta cũng nên chấm dứt rồi. Cô nói sai hết rồi. Tôi về."
Lý Khải nảy mình ngồi dậy. Đưa tay phủi hết mấy lá bài của cô xuống đất. Tay thì móc bóp ra để đưa tiền cho cô, còn miệng thì liên tục bảo:
"Nói tào lao. Tầm bậy. Đúng là chẳng được tích sự gì! Bao nhiêu?"
"Tôi không lấy tiền quẻ này. Vì anh bảo rằng tôi nói không đúng. Tạm biệt anh."
Lý Khải vừa ra khỏi cửa thì cơn mưa lớn ập xuống. Một tia sét chớp nháy dài sọc như thể xuyên qua con đường mòn trước nhà Hoài Duy. Vỗ cái đùng xuống dưới chân núi. Chết thật. Đài kêu đúng lúc nào không đúng lại đúng ngay hôm nay!
Hoài Duy buộc bản thân chạy ra kêu Lý Khải vào nhà lánh nạn. Hắn cắm đầu chạy mở cửa rào rồi chạy ra ngoài.
Hoài Duy mặc áo mưa rồi chạy ra đóng cửa rào tránh bão. Cơn gió mạnh kéo đến muốn giật cả gốc cây, Hoài Duy phải ráng lắm mới ra tới cửa rào. Vừa tính đóng thì thấy Lý Khải đang đậu xe ở tuốt đằng con dốc. Cô vượt gió chạy lại nhìn thì thấy bên dưới là một cây lớn ngã chắn ngang đường. Và phía bên kia, nơi rất xa bọn họ thì một đám khói đang bốc lên.
Gió càng lúc mạng hơn. Những cây cổ thụ ven đường như gào thét vì cố gắng bám trụ vào đất. Hoài Duy tưởng chừng như sắp bị gió cuốn đi.
Cô nắm vai Lý Khải hét lên:
"VÀO NHÀ! TOI MẠNG BÂY GIỜ."
Lý Khải quay qua nhìn cô, đôi mắt hắn đỏ au, rưng rưng. Không biết do nước mưa hay nước mắt nữa. Mặc kệ, Hoài Duy hét, như thể thi đua với cơn bão:
"VÀO LẠI NHÀ TÔI. NHANH LÊN!"
"LÊN XE!"
Lý Khải cũng hét. Duy leo lên ngồi sau anh. Chiếc xe vượt gió chạy vào nhà. Cả hai cùng đóng cửa rào lại để an toàn rồi chạy luôn cả xe vào nhà.
Đóng cả cửa nhà lại thì cơn bão ngoài kia mới nhỏ dần vì tường cách âm. Lý Khải hỏi:
"Có cháy rừng không?"
"Kệ đi. Giờ mình bị kẹt rồi. Ra ngoài cũng chết mà. Thôi thì trốn lâu chút rồi hãy chết."
"Suy nghĩ kỳ cục thật đấy."
"Đừng lo, có người chuyên nghiệp xử lí rồi. Ngồi đây lo cũng chẳng được gì. Đến thì đón."
Cô chỉ Lý Khải nơi để tắm và thay quần áo. Thấy đàn bà ở nhà một mình mà có cả quần áo đàn ông, Lý Khải không khỏi bất ngờ. Hỏi thì được cô cho biết lâu lâu sẽ có đồng nghiệp cũ ghé ngang đây mượn đồ. Cô có cả căn phòng đựng quần áo đầy đủ kích cỡ nam nữ cho bọn họ.
"Đến giờ vẫn chưa biết cô làm công việc gì."
"Tình nguyện. Mang đến cuộc sống tốt hơn cho người khác."
Vẫn chưa thấy sự liên kết gì giữa hai điều đó nhưng Lý Khải không hỏi thêm. Nếu cô không muốn trả lời thì thôi vậy.
Hoài Duy vào phòng tắm phụ trong phòng mình để thay quần áo. Tự hỏi lúc nãy có phải Lý Khải khóc hay không. Dựa trên biểu hiện giận dữ rời khỏi nhà, rồi lại phờ phạc đứng hứng mưa, Hoài Duy không khỏi tự hào vì cô lại xem đúng cho anh.
Lắm người nghĩ rằng mất mát không ảnh hưởng đến họ. Nhưng thực chất thì không vậy. Nó vẫn tồn tại, như một mảnh dầm, lâu lâu lại đau nhức một lần. Những người xem tarot theo kiểu chữa lành sẽ là bác sĩ moi miếng dầm ấy ra cho họ. Hơi đau, nhưng thế mới lành được.
Khi cô xuống nhà thì Lý Khải đang đứng ngay cửa kính ngắm mưa. Trên tay cầm một ly rượu đỏ. Hoài Duy nhướn mày, người đàn ông này tự nhiên thật đấy!
Nói chứ nhìn từ xa trông dáng vóc cũng không tệ. Áo thun màu xám bó sát vào người tưởng đâu hơi gầy nhưng thực chất lại có rất nhiều cơ. Những búi cơ to trông rất săn chắc, làm Hoài Duy rất muốn cắn một cái.
Cô rót một ly rượu, đến đứng cạnh Lý Khải và hỏi:
"Đẹp đúng không. Ban đầu chỗ này là góc tường chán ngắt được đặt vài chậu hoa. Nhưng tôi đã đập nát nó ra, và làm riêng một chỗ để ngắm cảnh vật bên ngoài thế này."
Lý Khải gật đầu. Nhấp một tí rượu. Im lặng nhìn mưa.
Hoài Duy thấy bộ dạng nghiêm túc âm trầm ấy thì buồn cười. Muốn chọc ghẹo.
"Căn biệt thự này rớt giá khủng khiếp sau vụ thảm sát Kim Chí Bân, anh biết không? Người ta đồn rằng nơi này có ma. Không ai mua ngoài tổ chức từ thiện chỗ tôi, rẻ bèo. Nhưng tôi nghĩ đấy chỉ là phần nhỏ thôi, còn phần lớn hơn là người xây lên ngôi nhà này ngu hết phần thiên hạ. Chỗ đẹp thì xây bít. Chỗ xấu thì nhô ra. Trên phòng tôi ngủ đáng lẽ nếu có một cái ban công nhìn được toàn bộ thành phố bên dưới thì chắc chắn bán giá hời hơn. Như cũ, tôi phải đập tường và thuê người làm ban công cho mình. Tối nay anh có muốn vào phòng tôi xem thử không? Mưa như này có nhiều trò vui để chơi lắm đấy."
Nói tới đây, Hoài Duy chắn tầm mắt Lý Khải. Bàn tay chạm lên vòng bụng rắn rỏi của anh.
Lý Khải tóm tay cô, để ra sau. Đẩy cô sát vào tường và dùng tay còn lại bóp cổ cô.
Hoài Duy nghe thấy mạch máu mình chảy dưới tay của anh. Cổ họng bị đẩy đến mức khó thở. Cuối cùng cũng lộ, chọc người này vui thật đấy!
"Nói! Tại sao cô điều tra tôi? Cô là ai? Tổ chức nào?"
Hoài Duy cười lên hí hí, mặc cho mạng sống đang bị Lý Khải dần tướt mất.
"Tôi là Giang Hoài Duy, người đọc bài tarot. Hoạt động độc lập. Đôi lúc… khụ khụ… như hôm nay, làm từ thiện một quẻ bài."
"Tôi hỏi cô, tại sao cô biết chuyện đó? Nếu không tôi giết cô!"
Anh ta sẽ không giết cô. Anh cần thông tin từ cô. Còn cô thì không cần cái mạng của mình.
"NÓI!" Lý Khải hét lên. Tay siết chặt Hoài Duy. Mặt cô đỏ bừng nhưng vẫn lỳ lợm nở một nụ cười khốn nạn.
Rồi người nọ khóc. Tay vẫn bóp rất chặt. Nhưng mắt lại đỏ hoe và ầng ậng nước.
Hoài Duy khó khăn đưa bàn tay lên lau nước mắt trên khóe mi Lý Khải. Cô như thể cảm nhận năng lượng bí bách, đau khổ của người đối diện. Hoặc là vì mạng sống của cô đang trượt đi. Như một sự thanh thản dành cho chính cô. Vì cuối cùng, thứ Duy muốn cũng chỉ được chết trong tay ai đó. Để chuộc lại những lỗi lầm trước kia bản thân đã gây ra.
\=\=\=\=
Truyện còn nhiều sai sót, cảm ơn bạn đã đọc và nhận xét để mình cải thiện về sau!
Updated 30 Episodes
Comments