CHƯƠNG 3
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Hoài Duy từng xem một chương trình. Có một vị tiến sĩ nọ bảo rằng: Phụ nữ khi giận có xu hướng biến chuyển thành nỗi buồn. Đàn ông khi buồn lại cố chuyển thành cơn giận.
Lý Khải đây là một ví dụ về việc ấy. Khi mà nỗi buồn xâm chiếm anh, thay vì dành thời gian để buồn. Anh dồn mọi thứ vào cơn giận. Ngọn lửa giận hờn ấy đã kéo dài suốt nhiều năm. Tôi luyện nỗi buồn thành cục sắt đặt trong lòng ngực. Nóng bỏng và nhạy cảm. Và hôm nay, Hoài Duy đã suýt moi được nó ra.
Khi thấy những giọt nước mắt của Khải. Hoài Duy cũng sắp bị giết đến nơi. Nhưng rồi Lý Khải thả lỏng cô ra. Nghiến chặt răng mà bảo:
"Nếu cô cứng miệng như thế. Tôi sẽ giết cô."
Nghe câu này, Hoài Duy tò mò số người mà Lý Khải đã từng giết. Kẻ giết người ít khi nào thả lỏng tay ra chỉ để nói một câu rồi giết. Khi họ thả tay ra, tức là con mồi được sống.
Hoài Duy quyết định diễn theo ý anh ta mà bảo:
"Cứ giết tôi. Nếu nó làm anh nguôi giận. Anh Khải ạ."
Rồi Lý Khải buông Hoài Duy ra. Đi đến ngồi xuống sofa. Trông thì có vẻ như đã lấy lại được sự bình tĩnh vốn có.
"Ăn gì không?" Giang Hoài Duy hỏi cho có lệ. Anh không ăn thì cô ăn. Nhịn buồn thì có thể trở thành kẻ khốn, nhưng nhịn đói thì chắc chắn sẽ ngủm.
Đặc biệt khi ngoài mưa to gió lớn. Lỡ như có đi thì Hoài Duy cũng không muốn làm một con ma đói.
Giang Hoài Duy đem cho anh món sa lát rau củ trộn cơm. Đây là món cô hay ăn nhiều nhất. Ăn xong lại uống một ly sữa bắp là ngon giấc.
Cô đem cho Lý Khải một tô cơm y hệt mình. Anh nhìn vào tô, chuyển sang nhìn vào cô rồi lại chán ghét quay đi chỗ khác. Giang Hoài Duy bọc tô cơm lại bỏ vào tủ. Rồi trải thảm yoga ra ngồi thiền.
Lý Khải lười biếng lấy điện thoại ra, không wifi. Không có mạng…
Hay thật. Anh phải ở đây với một kẻ mê tín chết tiệt!
Lý Khải đứng dậy đi xung quanh Hoài Duy hòng chọc cô tức giận để chửi anh. Nhưng đi được tầm mười lăm phút rồi hình như vẫn không động chạm gì đến sự tập trung của cô.
"Ê." Lý Khải gọi. "Giang Hoài Duy."
Giang Hoài Duy mở mắt. Nhìn chằm chằm vào Lý Khải. Sau đó hỏi:
"Sao vậy? Khách sạn của tôi cần phục vụ anh gì à?"
Lý Khải cười cười đáp:
"Tôi cần một bánh pizza và một vài cái bánh mì kẹp. Nhiêu đó mới đủ đô tôi."
Giang Hoài Duy cố giữ bình tĩnh mà lên tiếng:
"Chỗ chúng tôi chỉ phục vụ đồ chay kèm theo thuốc tẩy. Anh muốn dùng món nào trước? Bật mí là thuốc tẩy sẽ giúp anh mau chết hơn."
Lý Khải vừa định cất tiếng chọc cô. Thì Hoài Duy đứng lên mà bảo:
"Mì gói, cơm, lẩu ăn liền đầy đủ trong tủ bếp. Trái cây trong tủ lạnh. Nhà tôi không có thịt."
"Còn đại bàng lúc nãy đấy."
"Con đại bàng đó nằm trong danh sách động vật được bảo vệ và cấm săn bắt, buôn bán. Muốn vào tù thì cứ việc."
Chán nản với người này, Hoài Duy xếp gọn thảm lại. Đem đi cất. Lý Khải nhìn theo cô, lòng hóa vui khi chọc ghẹo Hoài Duy thành công.
Anh lững thững đi vào lục lọi nhà bếp. Đúng là không có thịt thật. Anh không phải một kẻ thích nhiều chuyện, nhưng "người đọc tarot" làm anh có rất nhiều câu hỏi cho công việc của cô.
Thân con gái lại ở một mình trong ngôi biệt thự trong rừng. Chân lại có tật. Biết sơ cứu và dám đi lại tự nhiên trong rừng? Không những thế khi bị bóp cổ, cô ta cũng chẳng sợ hãi mà còn khích tướng anh. Lâu lâu lại có đồng nghiệp cũ đến tìm để thay quần áo?
"Tìm gì vậy? Đồ ăn không có trong tường đâu."
Giang Hoài Duy mỉm cười thỏa mãn nhìn sự bối rối tìm kiếm của Lý Khải. Gõ tường, chạm vào những vật nhỏ để cố tìm ra một đường hầm? Một căn phòng bí mật ư?
"Chỉ sợ sẽ tìm thấy cái khác!"
Cô nhún vai hỏi:
"Tìm gì?"
"Tôi vẫn biết là cô có gì đó giấu tôi."
Hoài Duy cười ẩn ý:
"Nếu tôi đã muốn giấu thì anh tìm được sao?"
Lý Khải sải bước đến chỗ Giang Hoài Duy. Anh ôm eo cô. Hoài Duy vẫn không thay đổi sắc mặt, cô nhìn chăm chăm vào mắt anh.
"Tôi rất hứng thú tìm ra nó đấy. Lúc đó cô liệu hồn!"
Đôi mắt Giang Hoài Duy dài và hẹp, trông như mắt lươn. Nó làm Lý Khải cảm thấy sự cuốn hút, nhưng cũng cảm thấy sự nguy hiểm quẩn quanh.
"Sao anh không tìm ngay và luôn?"
Lý Khải bị dần bị cuốn vào đôi mắt sắc sảo và đôi môi mỏng hồng hào. Anh bỗng nghĩ đến việc đặt lên đó một nụ hôn. Bàng hoàng trong hai giây rồi anh ngay lập tức đẩy cô ra. Anh mắng:
"Đồ điên!"
Xong, anh ta bỏ vào bếp trong sự tức tối. Giang Hoài Duy nhìn anh mỉm cười nhạo báng lại. Cô là một kẻ nhớ mặt người rất tốt. Và may mắn thay, cô nhớ mặt anh qua bức ảnh của một nạn nhân xấu số.
Lý Khải ghét Hoài Duy. Anh không thể làm gì cô. Nhưng lại muốn moi não cô ra xem bên trong có gì mà cô lại gan như thế. Hắn xăm đầy mình. Khuôn mặt đáng sợ. Tạng người thì cao ráo săn chắc, vậy mà chưa bao giờ dọa được cô ta. Nếu cô ta là người có máu mặt, sao lại không biết anh là ai được chứ?
Lý Khải nấu mì ly. Hoài Duy thì ngồi dưới đất trải một quẻ cho bản thân. Phán xét và ba kiếm. Rõ ràng việc gặp lại Lý Khải gợi cô nhớ về những ký ức cũ kỹ. Thứ làm cô nhận ra người gây đau đớn cho Khải là chính mình.
"Tarot ấy… cô xem thế nào? Có cần đọc thần chú hay gì không? Kiểu úm ba la…" Lý Khải vừa ăn mì ở sofa vừa hỏi.
"Không. Tùy người đọc bài sẽ có cách đọc khác nhau. Tôi rất đơn giản. Lẩm bẩm câu hỏi và đọc bài. Nhiều người sẽ cần kết nối năng lượng với khách. Nhưng tôi thì không." Bởi vì cô có năng lượng tâm linh mạnh đến từ những linh hồn đang đi theo mình.
Hoài Duy chỉ cảm thấy thế. Có thể là do sự hối hận. Đau khổ mà cô luôn cảm thấy những người đã chết luôn đi theo cô để đòi mạng. Nhờ đó mà mang cho cô một sự nhạy cảm mạnh với khách của mình chăng. Giải thích này hết sức nực cười, nhưng Hoài Duy không muốn nghĩ quá nhiều về nó.
"Năng lượng là cảm xúc ấy hả? Nếu tôi buồn cô sẽ buồn, nếu tôi vui thì cô sẽ vui?" Lý Khải.
"Gần giống thế!"
"Cái này thì tâm linh gì. Tâm lí bình thường của con người là bị ảnh hưởng cảm xúc từ những người khác mà?"
"Ừ."
Tâm linh là trí tuệ có từ bên trong con người. Tâm lí cũng xuất phát từ bên trong con người. Hai cái đều phức tạp nhưng cũng rất khác nhau. Mà để giải thích ra thì cuộc trò chuyện này kéo dài lâu lắm. Hoài Duy tự hỏi theo Lý Khải thì tâm linh là gì. Nhưng cô không muốn nghe câu trả lời từ Khải.
"Thế cô đọc bài thế nào?"
"Rút lá, đặt xuống và tùy theo tình huống mà đọc ý nghĩa."
"Chém gió."
"Nếu như anh không tin thì có thể không xem. Tại sao lại hỏi tôi rồi lại sỉ nhục tôi?"
"Tôi không muốn sỉ nhục đâu. Nhưng người như cô toàn đi lừa cả thôi. Ăn tiền của người khác mới sống được như thế này chứ?"
Lý Khải giơ tay ra, ám chỉ căn biệt thự. Và cho rằng Hoài Duy đã nói dối.
"Tôi không lừa. Thuận mua vừa bán. Đây là dịch vụ của tôi, khách thích thì người ta trả tiền xem, không thì thôi. Thậm chí tôi còn không quảng cáo và từ chối cả khách lạ cơ mà? Với cả, một người ăn tiền từ sòng bài và các hoạt động phạm pháp thì có quyền nói câu này với tôi?"
Người đàn ông nuốt xuống vài cọng mì trong miệng. Sau đó đập tay xuống bàn, anh ta bảo:
"Rõ ràng cô biết tôi. Lúc đầu còn hỏi vòng vo?"
"Biết không có nghĩa là khách quen. Với cả cách nói chuyện như anh mấy người dư tiền như tôi không cần."
Lý Khải cười ranh mãnh, cảm thấy mọi chuyện bắt đầu trở nên hay ho. Anh lên tiếng:
"Có vẻ dù cố diễn cái vai bình tĩnh, thông thái. Nhưng bên trong vẫn đang tức giận ấy nhỉ?"
"Ừ. Đang giận lắm."
Người đàn ông bốn mươi hai tuổi lại thanh minh:
"Nói trước là chúng tôi hoạt động hoàn toàn hợp pháp, được chính quyền Ảo cho phép. Không có chuyện phạm pháp đâu nhé. Nếu cô không biết Diệt Âu từng giúp thế nào trong cuộc chiến chống lại chế độ độc tài, thì nên đọc lại lịch sử."
"Không, tôi biết chứ. Chính Diệt Âu đuổi cùng giết tận cả dòng họ nhà tôi cơ mà."
👍👍👍👍➡️➡️➡️➡️
\=\=\=\=
Truyện còn nhiều sai sót, cảm ơn bạn đã đọc và nhận xét để mình cải thiện về sau!
Updated 30 Episodes
Comments