Năm mười lăm tuổi, là lần đầu cô xuất đầu lộ diện ở tháp Hoa Đăng ngày Tết Nguyên Đán, đó cũng là lần đầu mà người dân ở vùng Trường An nhìn thấy thiên kim Hoa gia hồn nhiên xinh đẹp dưới vùng trời rợp ánh đèn lồng đang đứng khoác tay cha mình. Vẻ thích thú hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm, nụ cười hồn nhiên trên môi cô hôm đó đã làm bao ánh nhìn phải đem lòng mến mộ không nguôi.
Cũng là từ ngày hôm đó kể về sau, cứ cách đôi ba hôm lại có người tìm đến ngỏ ý kết lương duyên với Hoa phủ. Có kẻ vì ngưỡng mộ dung mạo và cũng có kẻ vì tài năng miệng người đồn thổi mà tìm đến, nhưng dường như ông đều nhìn thấu sâu xa hơn điều mà họ nhắm đến. Cứ mỗi lần như vậy ông lại lấy lý do cho là nhi nữ của mình còn nhỏ, ông muốn chăm lo thêm cho nó đợi đến khi trưởng thành hiểu chuyện mới có ý định gả đi.
Hoa Ngọc Lan từ năm tám tuổi đã biết bản thân mình sau này phải gồng gánh cả Hoa gia, bao năm qua luôn phải tròn vai thục nữ ngoan hiền. Bởi tuổi tác của Hoa Ưng Phúc tới bây giờ cũng đã ngoài sáu mươi, cô không muốn ông phải nặng lòng nhiều về bản thân mình nên tính cách đã che giấu đi vài phần. Thân nữ nhi ban ngày học lễ nghi gia giáo, đêm đến đọc sách rèn chữ dù cô không có được mấy phần hứng thú với những việc này, thế nhưng vẫn luôn tỏ ra bản thân đang làm những điều mình muốn. Dần dà chính cô lại trở thành một tiểu cô nương hiểu chuyện trong mắt người ngoài, trong mắt cả Hoa lão gia.
Cuộc sống cô luôn tù đọng như vậy cho đến khi gặp được Tô Gia Đinh, ông nhìn thấy ở cô nếu chỉ dừng lại là một tiểu cô nương mỹ miều thục nữ thì sau này khó mà gánh vác chuyện lớn trong Hoa gia. Có một lần tình cờ đến thăm người bạn cũ là Hoa Ưng Phúc, ông gọi cô tới bên dặn dò đôi ba câu
- Lan Nhi con ấy mà, cũng đừng chỉ hoài biết trên sách vở nữa, học là phải đi đôi với hành thì lúc đó mới mong thành nhân, thành tài. Ngoài kia trời cao đất rộng, con đừng cứ hoài sống trong cái lồng vàng này của cha con mà hoang phí đời người. Nghe chưa.
Nghe vậy Ngọc Lan như được khơi đúng điểm mù, dường như cô cũng có ý định đó từ lâu mà diều vốn chưa gặp được gió. Nhanh miệng thưa thốt như bày rõ nổi lòng
- Tô thúc à, con cũng muốn lắm chứ nhưng mà người xem cha con kìa, ông ấy cứ như vậy con có muốn đi ra ngoài ngắm nhìn núi bể trùng trùng cũng khó... Hay là người nói giúp với cha con vài lời, được không ạ?
Ngọc Lan lại kéo kéo tà áo của ông mà nũng nịu.
Tô Gia Đinh trước giờ là người hiểu chuyện, hiểu đạo lý. Ông sống bao nhiêu năm nay gặp qua bao nhiêu kiếp sống thì cũng chẳng còn lạ gì Hoa Ưng Phúc. Ông ta cứ lo sợ con gái mình gặp chuyện này chuyện kia nhưng đâu biết chính việc bảo vệ quá mức kia lại là rào cản lớn nhất của cô.
Mãi đến khi thưởng trà cùng Hoa Ưng Phúc thì Tô thúc mới có cơ hội mở lời
- Đệ nhìn xem, Ngọc Lan đã lớn đến như vậy rồi! Đệ còn định để con bé lủi thủi quanh Hoa phủ đến bao giờ đây?
Dứt lời, ông nâng tách trà nhẹ uống một ngụm nhỏ, Hoa lão gia đã nghe được lời này mà vẫn chần chừ không biết nên đáp sao cho phải. Thấy vậy Tô thúc tiếp lời
- Bao lâu nay ta không về thăm đệ mà đệ xem, nuôi con lớn lên như vậy ta quả thực không hiểu. Ta...
- Đệ biết, đệ cũng rõ ý của huynh đang nghĩ, nhưng đệ muốn con bé được an toàn, ngoài kia nguy hiểm trập trùng, có nói gì nó cũng là đứa con duy nhất, là sinh mạng của đệ... Để nó ra ngoài, kì thực đệ không dám.
- Vậy đệ có từng nghĩ đến sau này chưa? Nhốt nó trong Hoa phủ đến sau này thì chính đệ là người nguy hiểm nhất đối với con gái của mình đó.
Nói rồi Tô thúc đứng lên bỏ ra ngoài, để lại câu hỏi soáy sâu vào suy nghĩ của Hoa Ưng Phúc.
Hoa lão gia ngồi thờ người một hồi lâu, miệng thầm mấp máy câu nói mà Tô thúc đi bỏ lại-“người nguy hiểm nhất đối với con gái của mình” ư? Ông như nhận ra điều gì đó mà gương mặt bần thần, tay nâng chén trà không vững làm đổ ra sàn. Dường như chính ông cũng đã có suy nghĩ riêng của mình.
Quả thật, con gái lớn rồi cũng khó giữ, có khi nên cho nó đi đây đi đó thì may ra mới nên người.
Lục quản gia thấy ông cứ suy nghĩ đăm chiêu hoài như vậy cũng lấy làm nhọc lòng, bước đến trước mặt lão gia mà kính cẩn thưa
- Lão gia à, Tô tiên sinh coi vậy mà nói đúng. Mong người đừng trách hạ nhân lắm mồm lắm miệng nhưng Hoa tiểu thư không thể cứ ngày này tháng nọ ở hoài trong phủ như vậy được.
Vừa nói ông vừa cúi người nhặt nhẹn ly trà rơi giữa đất lên mà nói. Ông sống ở Hoa gia đã hơn nữa đời người cũng gọi là hiểu hết tính khí từng người nơi đây, có lẽ vì vậy nên ông mới dám mở lời.
- Ngươi nói xem là ta đã sai sao? Ta đã lớn tuổi như vậy nếu nó ra ngoài gây chuyện ta sợ đến chính ta cũng không che chắn cho nó nổi...
- Lão gia à, nếu người cứ sợ như vậy thì sau này tiểu thư phải sống sao nếu không có người đây.
Lục quản gia vừa nói vừa bước đến bên tay cầm lấy ấm trà rót vào ly đưa vào tay người. Từng lời ông nói Hoa Ưng Phúc như đã ngộ ra được vài điều, ông cầm lấy tách trà chần chừ một hồi lâu mới đưa lên miệng uống lấy một ngụm, ông hít một hơi thật sâu mà ngại hỏi
- Ngươi nói bây giờ ta phải làm sao?
Lục quản gia nghe ông hỏi vậy thì lòng như nổi trống chiêng nhưng mặt thì vẫn vờ đăm chiêu, một thoáng lâu liền nhanh nhảu thưa
- Bẩm lão gia, theo như tin mà mới đây thần nhận được thì triều đình đã ban lệnh xuống kêu gọi vùng Trường An quyên góp lương thực để tiếp tế cho vùng biên giới phía Bắc, đến nay Tạ gia đã tiến hành quyên góp đủ số lượng, phía Hà Đức Chính cũng đã đóng gói xong. Còn khâu vận chuyển vẫn chưa ai làm, thiết nghĩ lần này...
Nói đến đây ông bỗng ngưng lại, đưa mắt nhìn lão gia. Hoa Ưng Phúc nghe tới khâu vận chuyển lương thực như giật nảy toàn thân, hai mắt mở to nữa không dám tin nữa không đồng tình vào câu nói đang bỏ dở
- Không được, tuyệt đối không được. Đường đến biên ải xa xôi nghìn trùng, nơi đó gió bụi thân nam nhi còn khó sống làm sao mà...
- Lão gia, người lại quên nữa rồi. Có thử lửa thì mới có vàng, chúng ta đều đã già nhưng tiểu thư vẫn còn trẻ, người hãy thử một lần tin tưởng tiểu thư đi mà. Được không thưa lão gia?
Đã nói đến như vậy thì Hoa Ưng Phúc cũng chỉ đành chấp nhận, trong ông bây giờ là một nữa lo sợ muốn giữ cô bên cạnh nhưng một nữa lại muốn buông tay cho cô thử một lần tự bước vào cuộc đời của chính mình. Dù sao thì tập cho cô cuộc sống tự lập là điều cần thiết mà cho đến bây giờ mới thực hiện đã là quá muộn, nhưng với Hoa Ưng Phúc thì bao nhiêu năm nữa cô vẫn nhỏ bé như ngày đầu nằm trong vòng tay ông.
- Ngươi đi gọi Hoa nhi vào đây, ta có vài điều cần phải nói riêng với nó.
Updated 43 Episodes
Comments
Mecca
Cảm thấy không yên tâm nếu không biết diễn biến tiếp theo, ra chap nào! 😩
2023-07-23
0
ciara_UwU
Thăng hoa!
2023-07-23
0