Bẻn lẻn, cô chạy nhanh đến thư phòng của Hoa lão gia, nhưng khi dừng trước cửa phòng lại trở nên nhẹ nhàng, từ tốn như chưa biết chuyện gì, mặc dù đây đã là tính toán mà cô và Tô Gia Đinh lập nên, đánh vào tâm lý của cha cô một cách dồn dập để được xuất phủ. Lập tức hai tay cô đưa lên lồng vào nhau, gỏ cửa bước vào, cô gọi nhanh một tiếng cha rồi cúi người hành lễ như bao lần.
Hoa Ưng Phúc đang ngắm phong cảnh hướng bên ngoài cửa sổ, nghe tiếng cô gọi liền quay đầu lại nhìn. Ông đưa tay ra hiệu ý muốn cô đến gần hơn, ông chầm chậm mở lời mà giọng đầy thổn thức như đang bày tỏ nổi lòng
- Con biết không, ngày mà con đến cũng là ngày mà cha mất đi người lòng mình thương nhất. Bao năm nay con đã thay thế ví trí đó và cha luôn nghĩ rằng mình đã thương con đúng cách. Thế nhưng hôm nay cha đã không còn can đảm để vỗ ngực dõng dạc nói mình đang tốt với con nữa rồi. Con xem ngoài kia, bể non hùng vĩ biết bao...Con có muốn...
- Con đồng ý.
Lời Hoa Ưng Phúc nói chưa dứt nhưng ý đã rõ. Ba chữ “con đồng ý” từ miệng cô phát ra nhanh ba phần, nhấn mạnh bảy phần càng thể hiện ra rõ quyết tâm của mình. Cô liền nói tiếp
- Con muốn xuất phủ để thử một lần được nhìn ngắm trời cao đất rộng ngoài kia. Con muốn được là người thay cha vận chuyển lương thực đến biên ải lần này, vì con biết trách nhiệm của mình. Nên xin cha, hãy tin tưởng con một lần.
Nói rồi cô tiến lại vài bước, gần hơn đến Hoa Ưng Phúc, đưa tay dang rộng mà ôm lấy ông. Đầu cô nghiêng khẻ, tay nhẹ vuốt lấy tấm lưng của cha mình
- Cha xin cứ yên lòng, hãy để con gánh đi vài phần gánh nặng mà người đang mang...
Hoa Ưng Phúc không nói thêm gì mà cứ im lặng ôm lấy con gái mình. Dường như khóe mắt ông có đôi phần ươn ướt, tận sâu đáy lòng của người làm cha cũng đã dậy sóng, nhưng lần này ông đã hạ quyết tâm đè nén xuống cũng chỉ vì để cô được vẫy vùng mà thôi.
[ Thư Phòng Hoa Ngọc Lan... ]
- Tiểu Hoan, em mang nhiều đồ quá rồi đó. Chúng ta đến biên ải mặc đẹp cho ai xem chứ.
Thấy thị nữ của mình phấn khởi chọn hành trang để lên đường xuất phủ, cô có ý cản lại bỏ đi những món đồ không cần thiết. Thế nhưng Tiểu Hoan lại còn có phần kiên quyết hơn cả cô
- Tiểu thư, người như vậy là không biết rồi, đến biên ải nhiều nam nhân lại càng phải đẹp. Em không muốn đến đó để người bị mấy kẻ khác coi thường đâu. Mà đây cũng là lần đầu người xuất phủ, cũng là lần đầu của em, chúng ta muốn có lần hai thì tuyệt đối không được có bất kì sơ suất gì. Vậy nên người cứ tin ở em, những món đồ này tuyệt nhiên sẽ có chỗ dùng đến.
Cô cứ luyên thuyên nói rồi lại cho thêm nhiều đồ hơn vào rương. Ngọc Lan chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm rồi cũng đành theo ý của Tiểu Hoan.
Tiểu Hoan nhỏ hơn Ngọc Lan một tuổi, từ nhỏ họ đã lớn lên cùng nhau, xuất thân khác nhau, vai vế khác nhau nhưng lại chẳng biết từ bao giờ, họ đối đãi với nhau như tỷ muội trong nhà. Thi thoảng Ngọc Lan lại dạy chữ cho Tiểu Hoan. Hai người cứ vậy mà đi qua bao nhiêu năm tháng ròng rả, bầu bạn cùng nhau mà vứt bỏ hết khoảng cách.
Đến tối khi ngâm mình tắm trong bồn, Ngọc Lan lại háo hức suy nghĩ đến ngày mai khi xuất phủ. Miệng cứ hoài tủm tỉm cười không ngớt, gương mặt đó quả thật đã không còn giấu được niềm vui sướng này của cô nữa rồi. Nghĩ bụng lần này, cô phải sống một lần cho nhớ mãi thì mới chịu về.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng thì khắp Hoa phủ đã náo nhiệt hơn bao giờ hết. Người sắp xếp lương thực, kẻ chuẩn bị ngựa tốt.
Công việc chẳng mấy chốc đã đâu vào đó. Hoa Ngọc Lan xuất hiện trong bộ y phục màu trắng ngà đơn giản, và dường như chỉ có duy nhất trâm cái tóc chứ không hề có bất cứ trang sức nào.
Tiểu Hoan đi ngay phía sau, tay chỉ hướng cho hạ nhân khiêng rương đồ bằng gỗ để lên xe
- Nào, từ từ thôi. Hai người để lên phía sau đấy là được.
Ngọc Lan đứng trước phủ, ngước mặt nhìn hai chữ “Hoa Gia” viết to tướng trên cổng phủ, khóe môi cô bất chợt lại mĩm cười, một nụ cười hạnh phúc xen lẫn nhiều loại cảm xúc khác nhau.
Hoa Ưng Phúc từ trong sải bước đi đến gần bên cô, đưa tay xoa đầu như một thói quen
- Nhớ phải viết thư về cho cha nhé, con nhớ phải đi đường thượng lộ, bình an trở về đấy.
Ngọc Lan lẳng lặng, đứng lùi lại một bước. Nâng tay hành lễ, khấu đầu tạ cha mà khóe mắt lưng tròng
- Con, sẽ bình an trở về.
Câu nói chắc nịt từ biệt Hoa phủ, cô bước chân lên xe ngựa rồi lại không kiềm được mà vén màn lên đưa tay vẫy chào. Đoàn người đi xa mãi đến cuối phố mà Hoa Ưng Phúc vẫn đưa mắt nhìn hoài không ngưng. Mãi cho đến khi hạ nhân lên tiếng
- Lão gia à, người cũng đi rồi, chúng ta vào thôi.
Ông lắc đầu, ánh mắt đó chất chứa bao nhiêu phiền muộn của người làm cha. Ông quay người chầm chậm bước vào trong
- Ngươi không hiểu, đường đời không hề dễ dàng cho một đứa trẻ như nó được bình yên đâu...
Ngồi trên xe ngựa, Hoa Ngọc Lan mĩm cười mãi không thôi. Cô ngắm nhìn đường phố mà từ đêm hội Hoa Đăng đến bây giờ cô vẫn luôn nhung nhớ. Có chỗ thân quen cũng có nơi lạ lẫm, thế nhưng cảm giác được hít thở không khí giữa chốn bể trời này khiến cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ.
- Phải rồi, đây là bản đồ đến biên ải phía Bắc. Lão gia dặn em phải đưa cho người, xém tí là em quên mất. Người xem, chúng ta phải đi thế nào đây.
Ngọc Lan cầm lấy tấm bản đồ, tay chỉ vào điểm đánh dấu đỏ trên đó. Đường có phần dài, nhưng càng dài thì cô lại càng thấy thỏa mãn. Cô nhìn thật lâu vào đường đi, từng ngã rẻ như đang cố nhớ lộ trình, xong xuôi liền đưa lại vào tay Tiểu Hoan
- Cứ ra khỏi cổng thành trước đã. Em đưa bản đồ nay cho phu xe phía trước, ông ta tự khắc biết phải làm gì.
Lần này xuất phủ, toàn bộ người theo vận chuyển chuyến đi đến phía Bắc đều là người của Hoa gia, trên dưới gần hai mươi người có vóc dáng khá chắc khỏe, to cao. Có thể nói họ bảo vệ lương thực chỉ là phụ, mà nhận lệnh của Hoa Ưng Phúc phải chu toàn lối đi đường về cho Ngọc Lan mới là chính.
Ra khỏi cổng thành, khoảng lặng trước mắt in vào tâm trí cô. Như một chú chim nhỏ được sổ lồng bay vào trời xanh, ánh mắt cô vui như muốn hát mà long lanh mãi như sao trời.
Từ đây, bước ngoặt xé ngang cuộc đời của Hoa Ngọc Lan cô dường như đã thay đổi mọi thứ về sau.
Updated 43 Episodes
Comments
Zhunia Angel
Nghĩ đến chap mới là thấy hồi hộp rồi đây. 😌
2023-07-23
0
Juguito De Frutifastastico Uwi
Tác viết hay lắm đó, tớ sẽ đón đọc tất cả những gì tác sắp ra mắt!
2023-07-23
0
Kruzery
Tác viết truyện tuyệt vời đấy! Mình hy vọng tác có thể tiếp tục phát triển tài năng của mình để đem đến thêm nhiều câu chuyện đáng nghe!
2023-07-23
0