Hoa Ngọc Lan
“Hoa Đăng ngày tận thế vẫn thật đẹp, chỉ tiếc rằng ta không thể ngắm cùng người, mà đã chẳng cùng người thì tuyệt mỹ có là gì? Huống cũng chỉ là hảo huyền mơ mộng mờ như khói sương và ta là người kém cỏi không thể nắm giữ được. Ta trở lại dưới ánh nhìn của thiên hà, chịu đủ lôi kiếp để thêm một lần nữa nếm vị hồng trần. Mong rằng đất trời sẽ một lần nhẹ nhàng với ta. Xin hãy lấy đi mọi kí ức trước kia, xóa mọi thứ ra khỏi thâm tâm này, để ta bắt đầu lại mà không phải chịu sự dày vò ám ảnh trước kia. Sẽ lại là một Hoa Ngọc Lan không còn buồn đau tổn thương nữa.“
- Uống đi, chẳng phải cô muốn bắt đầu lại sao?
Lời thúc dục đã cất lên, thế nhưng khi dừng trước chân cầu cô lại thẫn thờ một hồi lâu. Dường như đã quên hết mọi quyết tâm trước khi hạ mình chịu roi Diệt Yêu, lúc ấy toàn thân cô rướm máu, một màu đỏ thẩm chảy dài toàn cơ thể mà không một ai thương xót.
Bảy lần quay đầu là bảy lần khung trời sầu đằng đẳng- "ta đã hết lòng ở kiếp này, vốn là người phụ ta. Ta không có lỗi càng không có gì để nuối tiếc. Hà Từ Ân, là chàng không cần ta, là chàng..."
Khuôn mặt diễm lệ ngẩng cao, đôi mắt man mác đau thương nhìn như đang rỉ máu chầm chậm ngắm lại toàn cảnh âm u nơi chốn địa ngục này, cô đưa tay nâng chén canh Mạnh Bà mà một hơi uống sạch, sau cùng suy nghĩ còn lại chỉ là bóng dáng dần lu mờ của hắn ta.
Nào là vinh hoa phú quý, nào là vì chúng sinh vạn vật, tất cả chỉ là cái cớ cho sự tàn nhẫn của bản thân hắn. Quên đi dù không nỡ nhưng vẫn phải làm. Đi hết con đường này sẽ không còn ai làm buồn lòng được Hoa Ngọc Lan cô. Kể từ bây giờ, cuộc đời cô trở về trang đầu tiên, nếu còn sai lầm thì đau đớn tự chịu, chuốc họa tự mang...
[ Trường An, Hoa phủ... ]
- Ra rồi, ra rồi, là một cô nương, chúc mừng lão gia, Hoa gia có hi vọng rồi, Hoa gia cuối cùng cũng có hi vọng rồi.
Giọng bà đỡ khàn khàn rung rung cứ vậy mà vang vọng khắp khuôn viên, lớp lớp người hầu kẻ hạ đều gối quỳ mà cung chúc.
- Trời ban phước lành, Hoa gia phồn vinh mãi mãi về sau. Cung chúc lão gia, cung chúc phu nhân.
Tiếng khóc của một đứa trẻ làm huyên náo khắp đại phủ, Hoa gia hôm nay là ngày đại hỷ bởi lẽ đây là đứa con duy nhất mà đến mãi bây giờ mới có được.
Đứa trẻ này sinh ra chẳng biết là cơ duyên hay tình cờ mà ở cánh vai trái lại có một vết bớt hình cánh hoa lan, Hoa lão gia vội vàng chạy tới bên ngoài cửa phòng, chân đi lui đi tới mãi không đứng yên được. Khi bế con trên tay không cầm được mà rưng rưng nước mắt, thấy vết bớt tràm lấy làm điềm lành mà đặt tên con là Hoa Ngọc Lan.
- Hoa nhi, con của cha. Sao bây giờ con mới chịu đến gặp cha vậy hả, con của cha...
Lời thủ thỉ còn chưa dứt, ngỡ là ngày vui nhưng rồi niềm vui đó chợt vụt tắt, một luồng âm thanh cứ chạy nhanh vào trong tiềm thức, nếu có thể thì dường như lúc đó ông ước mình không nghe thấy điều này.
- Không xong rồi, phu nhân... phu nhân xảy ra chuyện rồi.
Tiếng hạ nhân nói trong nấc nghẹn, vì quá thương tâm mà chẳng thể bình tỉnh được. Lão gia nghe được liền chạy vội đến bên giường, quên hết mọi cấm kị lễ giáo, ông nhìn gương mặt trắng bạch của vợ mình mà nước mắt chảy dài không ngưng, thầm trách bản thân mình vô dụng bất tài, trách bản thân chưa đủ phước lành để được trời cao che chở. Tiền tài phú quý, quyền lực chốn Trường An ngạo nghễ tận trời cao nay cũng đành bất lực trơ mắt nhìn, chỉ còn biết chấp nhận sự thật rằng từ giờ về sau bản thân ông chỉ còn đơn độc lẽ bóng, một thân một mình.
Có lẽ vì tuổi tác đã không còn trẻ để đủ sức hạ sinh đứa bé, thế nhưng phước lộc trời ban cho là quá đổi muộn màng. Khao khát nối dõi cho Hoa gia là điều mà bà không thể ngừng mong mõi, ngay từ đầu thâm tâm bà đã lường trước được điều này, thái y vốn đã cảnh báo điều này ngay từ khi bà mang thai nhưng chết có là gì khi nó đặt lên bàn cân để so với sinh mệnh thiêng liêng mà bà đang mang.
Lễ chùa, khánh Phật cầu cho mẹ tròn con vuông, cầu cho bà còn chút sức lực sống thêm vài năm để lo cho đứa con này, nhưng dường như đó là điều không thể. Tiếc thay bà phải đi về nơi thật xa kia, rời xa Hoa phủ nơi có người mà bà yêu thương nhất, nơi một tay bà chăm lo vun vén từng ngày qua.
Tang lễ bà diễn ra ngay sau hôm đó, lão gia tay đốt giấy mà cứ hoài run lên không ngừng như vẫn chưa thể tin được bà đã đi xa. Tình cảm còn dang dở này làm trái tim ông càng thêm chua xót, ông tự dặn lòng mình sẽ chăm lo cho Ngọc Lan vẹn tròn, cho tới ngày ông nhắm mắt thì cô cũng phải có được hạnh phúc nữa đời còn lại.
Ngày hạ thổ khắp Hoa phủ gia nô ai nấy đều khóc than, cũng bởi khi còn sống, lão phu nhân đã cưu mang họ, cho họ chốn dung thân sống qua ngày mà đối đãi gần gũi hiền từ. Dường như hơi ấm yêu thương của bà đã làm muôn trái tim cùng đồng cảm cho sự ra đi đầy tiếc nuối này.
Mãi cho đến hơn một năm sau, sự mất mát đó mới dần nguôi ngoai đi cái đau buồn, trầm uất này. Như chưa từng có cuộc chia ly nào, vạn vật quay lại quy luật ban đầu vì ai nấy đều biết rõ tương lai vẫn cần phải vững mạnh vì một Hoa phủ, và điều đó nhờ tất cả vào Hoa Ngọc Lan.
Hoa Ưng Phúc từ trước đến nay nổi tiếng là người giỏi việc kinh doanh khắp đất Trường An này, bên ngoài lăn lội là thú dữ trên thương trường nhưng khi về nhà vẫn là một người cha hết mực thương con. Ông nuôi con gái lớn lên mười sáu năm qua tài sắc vẹn toàn, người đời đều khen ngợi không nguôi, rằng dung mạo cô có chút sắc xảo của phu nhân quá cố trộn lẫn chút hiền từ nhẹ nhàng của lão gia.
Nhan sắc cô càng lớn càng mặn mà cuốn hút thế nhưng để bảo vệ cho cô, Hoa Ưng Phúc chỉ để cuộc sống cô nằm trong khuôn khổ không hơn không kém. Vì để mai sau cô tìm được một nữa môn đăng hộ đối, không phải ông muốn tìm bóng cây cao lớn để dựa mà vì ông muốn phu quân của cô sau này phải là người giỏi giang văn võ song toàn, là người có chỗ đứng để che chở bảo vệ cho cô suốt phần đời còn lại mà không phải lo lắng thế sự ngoài kia. Mà đã muốn một người hoàn hảo như vậy để mắt tới nhi nữ của mình thì chính cô cũng phải tài sắc vẹn toàn, cầm kì thi họa dường như đều bắt cô học trọn vẹn, thứ ông mong muốn là cô phải sống tốt khi không còn ông.
Updated 43 Episodes
Comments
Ái Nguyệt
mới vô đã có người hẹo :))
2024-09-08
1
alyyy
là trùng sinh hả?
2024-07-16
0
Cảnh Bình cutiii
ch gì đã thãmmmmm
2024-07-16
1