Chương 2: Cuộc sống mới

...Hồi trước chúng ta đã biến đến việc ông của Trương Xuân Thu mất mạng vì bị cho là vô tình rơi xuống hồ. Trương Xuân Thu quyết định không tra cứu việc này nữa và nhất quyết lên thành phố học tập. Vậy lý do vì sao cậu nhất quyết không minh oan cho ông của mình thì vẫn còn là câu hỏi?....

Trương Xuân Thu bắt một chuyến xe khách lên thành phố, vì có kinh nghiệm chèo đèo lội suối đi học nên những vấn đề này chả quá là khó khăn với hắn. Chuyến xe khách chạy bon bon trên đường, dập dìu qua những con dốc ngoằn nghèo rồi dừng lại tại bến đỗ mới. Lần đầu tiên được tiếp xúc với những thứ công nghệ hiện đại trên thành phố khiến hắn há hốc mồm, nào là điện thoại thông minh, xe ô-tô đời mới, máy bay hay những tấm bảng quảng cáo in Led mà hắn chỉ thấy trên sách báo hay qua những lời của những con buôn.

Xuống xe Trương Xuân Thu được những chú xe ôm chạy lại hỏi thăm chào khách, hắn đưa tờ giấy ghi địa chỉ ngôi trường mà hắn sắp theo học, chú xe ôm cũng gật gù đồng ý chở hắn. Trên đường đi chú tài xế biết Trương Xuân Thu là "trai làng lên phố" cho nên có những câu hỏi thăm, dạy dỗ, cũng như giới thiệu cho hắn nhiều thứ thú vị mới hơn. Dừng xe trả tiền, trước mắt hắn là một ngôi trường to lớn có tên là Trường Đại Học Triết Giang, Trương Xuân Thu bị cái không khí "cận nhập học" làm hắn hứng thú, nào là những cô cậu hỏi thăm, chào hỏi, nói chuyện qua lại vui vẻ. Hắn hít thở dài và thầm nghĩ có vẻ như cuộc đời hắn đã có những nét màu hồng dành riêng cho hắn rồi.

Thầy Hiệu Trưởng thì khá dễ tính nên không làm khó gì mấy đã thế còn cho thầy cô dẫn Trương Xuân Thu lên ký túc xá để làm quen với nhiều bạn bè mới. Trước cửa phòng của hắn là số 105, giáo viên mở cửa vào thì bên trong có hai người một to một nhỏ. Cô giáo giới thiệu tên to con là Chấn Quốc Huy còn tên nhỏ con là Đào Quang Bách. Vì có bạn mới nên tụi nó cũng khá là vui còn chạy lại cất hành lý giùm, cô giáo cũng hiểu chuyện nên để cho những người bạn mới này có thời gian làm quen với nhau hơn.

Chấn Quốc Huy đến gần vỗ vai Trương Xuân Thu mà hỏi: "Người anh em này tên gì ấy nhờ?".

Trương Xuân Thu cũng đu theo mà trả lời tên của hắn, bỗng chốc Chấn Quốc Huy cùng với Đào Quang Bách cười ré lên. Chấn Quốc Huy nói thêm: "Con trai mà tên là Xuân Thu trông chả khác gì đàn bà, hahaha!".

Đào Quang Bách cũng thấy thế mà nhả miếng theo: "Người anh em này có con mắt trái màu trắng nhạt, như trong mấy bộ phim bắt ma mà có mấy ông thầy pháp bị mù ấy!".

Trương Xuân Thu chưa kịp biện minh cho con mắt "gần như hỏng của hắn" thì Chấn Quốc Huy nói thêm: "Ở đây tao quen biết rộng lắm, ai đụng vào mày cũng như đụng vào thằng Huy Chó Dại này rồi!".Sau đó là đến tiếng cười ré lên như bị chọc tiết!.

Thoáng mắt đã học kỳ 1 trôi qua, cuộc sống êm đềm của Trương Xuân Thu diễn ra như hắn mong ước, hắn xin làm một chân phục vụ tại quán coffee, sáng đi học còn chiều thì đi làm, hắn chả giao tiếp với ai ngoài hai người bạn cùng phòng nhưng chỉ khi có việc, còn những cuộc vui chơi thì hắn luôn luôn biến mất hay là "tan ca" sớm nhất. Cho đến một ngày trong lúc ngồi học thì hắn nhận được một số lạ gọi đến. Theo quán tính hắn cầm lấy điện thoại quẹt phải và đặt lên tai nghe.

Một giọng nói trầm tính vang lên: "Cậu là Trương Xuân Thu có phải không?".

Trương Xuân Thu đảo mắt xung quanh như đang lo sợ gì đó, quái lạ là từ lúc nghe thấy giọng người đàn ông lạ mặt này thì cơ thể hắn mồ hôi chảy dài như nước, một giọng nói ma mị, trầm lắng đến độ không thấy "vực sâu".

Giọng nói bên đầu giây kia tiếp tục nói: "Ông cậu có phải là Trịnh... Xuân... An hay không?".

Trịnh Xuân Thu đáp lại: "Đúng rồi ạ'.

Người đàn ông ấy nói là phát hiện xác của ông nội Trương Xuân Thu được đào lên cách đây không lâu nên mới tìm cách liên lạc với hắn để hắn quay về xem xét và đưa ra hướng giải quyết phù hợp. Trịnh Xuân Thu tắt máy rồi nhanh chóng thu dọn hành lý đồng thời nhắn tin cho Chấn Quốc Huy nhờ điểm danh trên lớp giúp mình.

Chờ hai mười phút mới có xe đến lúc này đã bảy giờ tối, hắn tức tốc lên xe nhìn xung quanh thì thấy mọi người ai cũng yên vị trên ghế cả chỉ có một chiếc ghế trống đằng sau góc là chưa có chủ. Ngồi xuống, trước mặt hắn là một cặp tình nhân đang tay trong tay, đầu sát vai rất tình cảm nhưng hắn làm gì còn tâm trạng mà quan tâm vấn đề này chứ, trong lòng Trương Xuân Thu như cháy gan cháy mỡ lo lắng, mồ hôi nhễ nhại, tay chân run cầm cập, hắn cố trấn an mình rằng mong đó chỉ là sự nhầm lẫn tai hại rồi dần chìm vào giấc ngủ khi nào không hay. Xe lăn bánh được nửa tiếng, lúc này vì qua con dốc nên Trương Xuân Huy mới giật mình bừng tỉnh, hắn ôm cổ vì mỏi miệng nhăn nhó vì đau nhức, hắn liếc lên nhìn xung quanh thì mới nhận ra trên xe chả có vị khách nào cả.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play