Khâm Liệm Tử Thi
" Một đồng, hai đồng, ba đồng ".
Trong tiết trời mát mẻ, giữa buổi chiều mùa thu man mác. Thỉnh thoảng từ đâu đó có cơn gió nhẹ lùa qua, làm cây hồng già trơ trụi trước cửa căn nhà nhỏ, rung rinh lên mấy hồi.
Sau mấy đợt gió lạnh lùng lùa qua như thế, cây hồng già cũng đành buông xuôi, mà lìa xa chiếc lá vàng vọt cuối cùng.
Chiếc lá rơi xuống, làm trơ ra khung cảnh tiêu điều, hoang vu, trước khoảng sân lát gạch, đã ngả một màu rêu phong, cũ kỹ.
Phía bên kia, cách độ trăm mét.
Dưới ánh mắt của mấy con quạ đen đang rỉa lông, rỉa cánh trên chóp mái nhà xác, hằn lên bóng dáng của thằng ôn Cồ. Đang vắt vẻo trên cái ghế tựa, kê ở trước cửa gian nhà.
Một chân nó gác lên cái bàn gỗ ọp ẹp, một chân đặt dưới đất mà rung lên từng hồi. Mồm thì không ngừng lầm rầm đếm đếm nắm tiền lẻ trong tay. Thỉnh thoảng nó lại dừng lại, đưa một tay lên, hẩy hẩy cục cứt mũi, rồi cười lên từng tràng dài khoái trí.
Phía bên cạnh, trên cái bàn bàn gỗ cũ kĩ, chẳng kém phần ngả nghiêng. Điếu thuốc lá hiệu Sa Pa, đặt trên cái gạt tàn làm bằng ống bơ hoen rỉ, đang không ngừng tỏa ra những làn khói trắng ngào ngạt, lơ lửng hòa quyện vào khoảng không gian, đặc quánh những mùi tử khí.
Ngay lúc này, từ đầu phía đầu bên kia của nhà xác, bóng dáng ông Độ thấp thoáng tiến đến. Lượt qua chỗ thằng Cồ, ngó thấy nó đang ngồi vắt vẻo trên cái ghế tựa, không thuận mắt, ông liền dừng lại nhìn nó mà nạt nộ :
-Mẹ cái thằng ranh này, mày làm cái trò gì thế. Có khôn hồn, ngồi lại ngay ngắn cho đàng hoàng tử tế không thì bảo. Tao nói cho mày biết, cái ghế đấy tao dùng cả chục năm nay rồi, mà nó vẫn còn tốt đấy. Mày ngồi thế nó mà gãy ra, thì tao bảo mày... Hừ ...suốt ngày chỉ có biết ngồi chổng dái ra thôi, không làm được cái trò chống mẹ gì cả.
Thằng Cồ thấy tiếng ông Độ, như sấm quát lên ầm ầm phía sau, thì giật mình cái thót. Nó nghển đầu dậy, nhòm nhòm ra, thoáng thấy bóng ông thầy đang tiến đến gần hơn, nét mặt lại chẳng có mấy phần dễ chịu, thì vội vàng giấu nắm tiền vào trong vạt áo. Buông xuôi hai chân xuống đất, ngồi ngay ngắn, mặt làm bộ nghiêm túc, cười cười nói.
-Ấy ấy ! Thế thầy con, nay không sang bệnh viện hay sao, mà đã về sớm thế.
Chưa để Cồ kịp tiếp tục ba hoa, ông Độ đã lại tiếp.
-Sang...sang... cái tiên sư nhà mày.
Thoáng thấy nét mặt ông thầy hơi cau có, bực bội. Biết có chuyện chẳng lành, thằng Cồ bằng cái giọng xảo trá, nó vội đánh trống lảng qua chuyện khác, nhằm tìm cách thoát thân.
-Hề hề... thầy thấy đấy. Con nào có ăn không ngồi rồi, con đang kiểm tra kim quỹ đây này ! À, mà sao con thấy dạo này, tiền cúng lễ nhang đèn, bên bệnh viện cấp cho ít quá. Hề… hề…có khi còn không đủ tiền mua vàng hương đâu ấy chứ!
Ông Độ vẫn chẳng thèm đếm xỉa đến thái độ nhờn nhờn của thằng Cồ, giữ nguyên cái nét mặt lạnh tạnh, nhìn y như cái cục sắt, mà lướt qua chỗ thằng ôn này. Vừa đi ông vừa lẩm bẩm, tuy nhiên giọng điệu đã có phần trầm xuống.
-Tiền với chả nong, đừng có mà quá xem trọng, mau lo mà học hành, làm việc cho đàng hoàng, tử tế đi. Còn tiền cúng dường tháng này mà thiếu, thì cắt tiền lương của mày ra mà mua, có thế thôi mà cũng phải nói với tao à.
Nói rồi ông đi thẳng vào trong buồng, bỏ mặc thằng Cồ ngồi đó ngẩn ngơ mãi. Lúc này, mặt nó đã chảy ra như cái bị, nó bĩu môi dè bỉu, khi nghe thấy ông thầy nói đến việc, sẽ cắt giảm tiền lương của nó, để mà mua vàng hương, nhang đèn.
Nghĩ thế nó liền xùy xùy tay, mà chăm chăm nhìn theo bóng ông thầy, đang khuất dần sau cánh cửa buồng tối tăm, trong lòng không khỏi nặng trĩu những lo toan.
Mấy hôm nay ở cái nhà xác này, cũng không có việc gì nhiều, cho nên thầy trò nhà nó cũng rảnh rang, mà có thời gian đi ra đi vào.
Nhưng thật tình mà nói, thì nó cũng chẳng phải là ăn không ngồi rồi. Thật ra thì, mấy tháng làm việc với ông thầy Độ ở cái nhà xác này, nó cũng học được không ít bản lĩnh, nếu không muốn nói là giờ đây đã có thể tàm tạm, mà tự hành nghề được rồi.
Có điều là ngày nào cũng gặp mặt mấy cái xác khô thế này, thì quả thật là nó cũng có phần, phát chán ngấy.
Thế nên những ngày nào đẹp trời như hôm nay, lại không có cái xác nào được đem đến, là nó mừng như mở cờ trong bụng. Nó dùng suy nghĩ đơn giản của một đứa trẻ, mà nghĩ rằng đấy là phúc, hôm nào không có cái xác nào đến, thì ngày hôm đấy là ngày phúc khí tràn đầy, mọi sự bình an.
Thế nhưng, nghĩ là nghĩ như thế. Chứ thật ra, không làm việc này, thì làm việc khác, vốn ở cái xó này chẳng thiếu việc cho nó làm.
Chẳng qua hôm nay, đúng là nó cũng đang mệt mỏi mà làm biếng thật, lại vừa hay nhắm trúng ngày xấu, khí trời lại chẳng xuôi, mà các ông các cụ, các anh các chú, thì lại chẳng ai chịu chết vào cái ngày xấu cả.
Thế nên nó mới có thời gian ngồi đây mà thơ thẩn, phán xét chuyện đời, mà làm mấy cái trò vớ va, vớ vẩn để rồi bị ông Độ la mắng cho một trận, rồi lại còn nghe ông doạ sẽ cắt giảm tiền lương, để đem đi mua nhang đèn, vàng mã nữa.
Nghĩ đến đây, Cồ cũng đến não hết cả lòng, xót xa cho thay cho cái mớ tiền lẻ, đang lộm nhộm trên tay.
Updated 22 Episodes
Comments
Phạm thị phương thảo
cũng không đáng sợ lắm
2024-05-07
0
T/H12
tt truyện ko
2023-09-17
2