Buổi sáng hôm đó vẫn giống như mọi ngày, mẹ cô sẽ thức dậy sớm để nấu bữa sáng cho cả gia đình, Bối Nguyệt Y thường rất ít cùng mọi người ăn sáng nhưng hôm nay cô lại chủ động ngồi vào bàn.
Mẹ cô thấy vậy có chút vui mừng mà chọc cô: "Hôm nay con chịu ở nhà ăn sáng chắc hôm nay trời mưa lớn lắm đây."
Cô ngồi vào bàn không lên tiếng, chợt, Hạ Đình Ngân bước đến, anh đặt ly nước mật ong xuống trước mặt cô khẽ giọng: "Tối qua chị uống nhiều rượu như vậy có phải rất khó chịu không? Uống nước mật ong vào có lẽ sẽ đỡ hơn."
Cô lạnh giọng, không mấy cảm kích: "Cảm ơn."
Khi mọi người đã đông đủ, tiếng cười nói rôm rả bắt đầu vang lên, Bối Nguyệt Y cảm thấy bản thân có chút lạc lõng nhưng vẫn giữ gương mặt ảm đạm, điềm nhiên đó.
Hạ Đình Ngân thấy vậy, anh đã gấp cho cô một ít thức ăn: "Chị ăn nhiều vào một chút, dạo này chị gầy đi rồi."
Cô không lên tiếng, cũng không ăn đồ do anh gấp, khi cô đặt đũa xuống định nói gì đó thì mẹ cô lên tiếng: "Phải rồi Nguyệt Y, có phải là con cũng nên tìm bạn trai rồi không? Mẹ thấy mấy bà bạn của mẹ, con của họ bằng tuổi con đều đã kết hôn sinh con hết rồi. Còn con, định cứ vậy à?"
Ba dượng cô nói thêm vào: "Nếu con chưa có đối tượng, dượng sẽ giới thiệu cho con, con của mấy ông bạn của dượng đều học cao, không làm giám đốc công ty thì cũng có chức vụ hẳn hoi, dượng còn có ông bạn có con trai là bác sĩ nữa, chắc chắn sẽ hợp với con."
Hạ Đình Ngân nghe thấy mọi người nói đến chuyện cưới sinh thì đột nhiên khựng lại, ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Y như muốn xem thái độ của cô như thế nào.
Lúc này cô mới hoàn toàn đặt đũa xuống, cô hít vào một hơi thật sâu, nói một câu không liên quan: "Mẹ, con muốn dọn ra ngoài ở."
Mẹ cô hơi cau mày: "Sao lại đột ngột như vậy? Có phải là con xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Con chỉ là muốn tự lập, hơn nữa con cứ ở đây như vậy cũng không tiện cho lắm." Cô nói.
Ba dượng cô có ý muốn giữ cô lại: "Có gì mà không tiện chứ? Hay là Hạ Đình Ngân nó bắt nạt con, làm phiền con? Nếu là vậy thì con chỉ cần nói với dượng, dượng sẽ trừng trị nó."
"Ý con đã quyết rồi, mọi người không cần nói thêm đâu." Cô đứng dậy, rời khỏi bàn ăn đi lên lầu.
Mẹ cô thở dài: "Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại muốn dọn ra ở riêng chứ?"
...
Sau giờ ăn sáng, mẹ cô đã gọi cô vào phòng tâm sự, bà ấy muốn biết lí do tại sao cô lại muốn dọn ra ở riêng, mặc dù cô đã thật sự lớn, đã có thể tự lập nhưng bà ấy vẫn không thể nào yên tâm về cô, từ nhỏ cô đã thiếu thốn tình thương của một người ba, một gia đình trọn vẹn như bao người, bà ấy sợ cô đang có suy nghĩ khác.
"Nguyệt Y, rốt cuộc là con bị làm sao vậy? Không phải mọi thứ vẫn đang tốt sao?" Đây là một gia đình hoàn hảo mà bà ấy muốn, gia đình sum vầy bên nhau, có thể cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm, bà ấy không muốn phải phá vỡ nó, khiến cho mọi người mất vui.
Đương nhiên cô cũng biết điều đó nên bao nhiêu năm nay cô vẫn cố gắng hoà nhập cùng mọi người, nhưng hiện tại, cô lại không muốn diễn nữa: "Con chỉ dọn ra ở riêng, đâu phải là sẽ không gặp nữa, mẹ lo gì chứ? Với lại con cũng đã lớn rồi, con muốn sống độc lập, dù sao con cũng đâu thể cứ sống ở đây mãi được."
Mẹ cô khó hiểu, mày nhíu chặt đầy căng thẳng, bà ấy sợ những gì bà ấy lo lắng là thật: "Con nói thật cho mẹ biết, rốt cuộc con đang suy nghĩ gì?"
"Đây vốn dĩ là gia đình của mẹ, nó hoàn toàn không thuộc về con. Thật ra con cũng muốn trở thành một người vô tư vui vẻ, nhưng mẹ à, con làm không được, con đã lớn rồi, con không thể như một đứa trẻ, ai cho nó kẹo thì nó sẽ biết ơn người đó. Đương nhiên, được nhìn thấy mẹ hạnh phúc, con rất vui, vậy nên mẹ không cần bận tâm đâu, vấn đề của con con sẽ tự giải quyết."
Mắt mẹ cô đỏ hoe, một giọt lệ tràn ra ngoài rơi trên gò má, vẫn còn ấm nóng, bà ấy nắm lấy tay cô: "Nguyệt Y, sao con lại có suy nghĩ như vậy chứ? Mọi người đều rất yêu thương con mà."
Cô vươn tay lau đi nước mắt cho mẹ, mỉm cười ôn nhu: "Đúng, mọi người rất tốt với con, nhưng cái bóng tuổi thơ và những vết hằn sâu kia quá lớn, thứ lỗi cho con không thể tiếp nhận được."
...
Mẹ cô đã khóc rất nhiều, Nguyệt Y đã phải khuyên nhủ bà ấy rất lâu, đến khi bà ấy thật sự bình tĩnh lại cô mới bước ra khỏi phòng. Nhưng không ngờ lại chạm mặt Hạ Đình Ngân, anh đứng ở gần đó, cũng không biết là đã đứng đấy bao lâu, không lẽ anh đang đợi cô?
Cô vờ như không nhìn thấy anh, cố tình đi lướt qua nhưng lại bị anh ngăn lại.
"Buông tôi ra!" Cô cáu gắt, dùng sức vùng ra nhưng lại bị anh khống chế, dồn vào chân tường.
Cô tức giận: "Cậu muốn làm gì?"
Giọng anh trầm bỏng, có chút ôn nhu: "Chị muốn dọn ra ngoài là vì chán ghét em sao?"
Cô nở nụ cười khinh: "Ha! Cậu đánh giá cao bản thân quá rồi đấy, cậu là cái thá gì mà tôi phải vì cậu?" Cô dùng sức thoát ra, sau đó xoa xoa cổ tay.
"Em xin lỗi, em không cố ý." Anh không cố ý làm cô bị đau, vươn tay ra muốn giúp cô xem cổ tay nhưng cô lại né tránh.
"Tôi thấy cậu hơi quá phận rồi đấy "em trai"!" Cô quay lưng một mạch đi xuống lầu.
Hạ Đình Ngân nhìn theo bóng lưng cô, mày nhíu lại, đường nét nam tính hiện ra rõ, không giống như trước mặt cô, là một kẻ em trai nhu nhược, dịu dàng, suốt ngày chị biết lẽo đẽo theo sau cô gọi chị.
Updated 34 Episodes
Comments
Chưa trải sự đời
chỉ vì bà n9 quá tổn thương nhưng chắc tình thương của mọi người sẽ làm cô lay động
2024-01-18
0
Tiểu Dao
bố dượng tốt quá
2024-01-12
0
Ly Ly
Thấy chị gái không được rồi. Suy nghĩ gì mà kì lẽ ra c phải trân trọng chứ ko phải nhìn về quá khứ rồi sống cho hiện tại.
2023-11-20
1