Bài Toán Tình Yêu
Giữa đêm khuya, Bối Nguyệt Y trở về nơi gọi là nhà, bên trong tối om, cô thay giày sau đó loạng choạng bước lên lầu, trên người nồng nặc mùi rượu.
Không ngờ vừa bước đến cửa phòng đã có một người chặn ở cửa, không phải mẹ cô, càng không phải là ba mà là "em trai" của cô.
"Làm gì?" Cô nặng nhẹ, cực kì không vui khi nhìn thấy cậu em này chặn đường mình, không chỉ đơn giản chỉ vì rượu, ánh mắt đó là sự ghét bỏ.
"Sau này chị đừng uống nhiều như vậy nữa, cũng đừng về muộn như vậy, dù sao chị cũng là con gái, không an toàn." Anh nhíu chặt đôi chân mày, giọng nói khàn đặc đậm chất nam tính, là lo lắng nhưng lại không dám nặng lời hay ra lệnh mà chỉ giữ thái độ khuyên nhủ.
Nhưng đáp trả lại sự thật lòng đó cô lại cười cợt, đôi mắt đờ đẫn đầy sự coi thường: "Hạ Đình Ngân, cậu quản nhiều quá rồi đấy. Việc của tôi, không đến phiên cậu lên tiếng."
Bối Nguyệt Y định mở cửa phòng nhưng bị anh cản lại, nắm chặt cổ tay: "Chị ghét em đến vậy à?"
Chữ "em" này thốt lên nghe vô cùng nực cười khiến cô phải khó chịu hất tay anh ra: "Đúng, vì vậy, sau này, xin cậu hãy tránh xa tôi ra một chút. Nếu không, đừng trách tôi ngay đến vở kịch chị em, gia đình hoà thuận này cũng không muốn diễn nữa."
"Rầm!"
Dứt lời, cô bước vào phòng, tiếng cửa phòng đóng lại khiến Hạ Đình Ngân chết lặng, anh siết chặt tay, đôi mắt chân thành trở nên ảm đạm và lạnh lẽo.
...
Trở về phòng, Bối Nguyệt Y ngâm mình trong bồn nước nóng, lặng lẽ thở dài: "Đây thật sự là nhà sao? Nơi này thật sự thuộc về mình sao? Có cảm giác thật mệt mỏi."
Sở dĩ cô đặt ra những câu hỏi này vì cô luôn cho rằng, nơi này không phải là gia đình của cô. Tất cả chỉ là giả, đứa em kia... cũng là giả.
Năm cô sáu tuổi, ba cô ngoại tình, đi theo một người phụ nữ giàu có, ông ta nói, ông ta không muốn sống cảnh nghèo khổ như thế nữa, vậy là ông ta đã bỏ mẹ con cô ở lại, chịu biết bao nhiêu cực khổ.
Năm cô mười lăm tuổi, ông ta trở về nói muốn đưa cô đi, để cho mẹ con cô có một cuộc sống tốt hơn, đương nhiên mẹ con cô không cần cái sự giả dối đó, không có ông ta, không có sự bố thí đó mẹ con cô vẫn có thể sống tốt.
Năm cô mười tám tuổi, mẹ cô đi thêm bước nữa, bà ấy đã tìm được một người đàn ông tốt hơn, tìm được bến đỗ hạnh phúc cho riêng mình, có người để nương tựa về già. Nhưng cho dù vậy bà ấy vẫn không bỏ rơi cô, còn dẫn cô theo.
Từ khi đó, cô đã có cảm giác như bản thân là một kẻ thừa thãi, đó vốn dĩ là gia đình của mẹ, nhưng cô lại chen chân vào khiến cho mẹ khó xử. Là cô đang vay mượn một gia đình hạnh phúc sao?
Bối Nguyệt Y từ nhỏ đã ít nói, sống nội tâm, cô không nói không phải là cô không để tâm, khi cô nhìn thấy mẹ thân thiết cùng "em trai", cũng tức là con của ba dượng cô, cô có cảm giác như họ mới là một gia đình ba người hạnh phúc.
Tuy cô biết mẹ cô sẽ hạnh phúc khi sống cùng ba dượng, ông ấy sẽ bù đắp những mất mác mà ba cô gây ra cho mẹ cô, nhưng cô lại không có cách nào nhìn nhận mọi thứ một cách bình thường, cũng kể từ đó, cô bắt đầu không thích "em trai", không thích cuộc sống nương nhờ như vậy, nhưng vì không muốn mẹ cô khó xử nên cô vẫn luôn giả vờ là mình ổn.
Trải qua bảy năm, cô cứ tưởng là mình sẽ sớm thích nghi nhưng đến bây giờ, cô đã hai mươi lăm tuổi và nỗi khó chịu trong lòng cô càng lúc càng lớn. Cô muốn rời khỏi đây, cũng không cần một người em trai nhỏ hơn mình một tuổi. Cho dù họ có đối xử với cô chân thành, thật lòng yêu thương cô cô vẫn cảm thấy bất an, cảm thấy bản thân thừa thãi, nói thẳng ra là cô đang sợ hãi, đang ganh tị, thứ cô muốn là một gia đình thật sự thuộc về cô.
Nhưng từ lâu, cô đã không còn tin tưởng vào cái gọi là tình yêu hay gia đình nữa, đối với cô mà nói nó là một thứ vô cùng xa xỉ cũng là một thứ giả dối đến cùng cực.
Cũng có thể đó là vấn đề của cô, vì từ nhỏ cô đã nhìn thấy cái cảnh ba cô ngoại tình, nhìn thấy họ cãi nhau, nhìn thấy ông ta đánh mẹ cô, sau đó ông ta còn nói những lời giả nói, nói muốn bù đắp.
Thật ra, cô không phải là chưa từng thử tin tưởng vào tình yêu, chỉ là một lần trao niềm tin, một lần liều mạng đã khiến cô mình đầy thương tích, trái tim đóng băng.
Anh ta... không ngờ lại giống ba cô, phản bội cô, cắm sừng cô, mà người phụ nữ đó còn là bạn thân của cô nữa chứ, có phải quá nực cười rồi không?
Vậy nên cô không muốn thử cũng không muốn tin tưởng vào tình yêu thêm một làn nào nữa, đau khổ một lần, tổn thương một lần đã là quá đủ.
"Tình yêu là gì chứ? Bối Nguyệt Y tôi không cần tình yêu vẫn có thể sống tốt, nhất định là vậy."
Cô ngả lưng về sau, nhấn chìm mình trong bồn tắm, cũng như nhấn chìm hết muộn phiền, một giây gọt rửa tâm hồn, sau đó lại trở về với trạng thái bất cần, không biết vui không biết buồn, chỉ còn lại sự trống trải.
Updated 34 Episodes
Comments
♡ Trai phong tuấn
hay quá bạn oi
2024-01-31
0
Hoài Nam
Âggafa
2024-01-18
0
Tranggg💗
cậu viết truyện hay quá /Smile/ tớ thích đọc truyện của cậu lắm luôn😁😋
2023-12-24
4