*Chương có nội dung hình ảnh.
Sau khi dùng bữa sáng nhẹ, Tống Doãn Nhuận mang theo Tống Nguyệt Hàn vào thư phòng. Đẩy cánh cửa gỗ ra là không gian khá lớn bên trong. Có nhiều giá sách lớn dựng sát nhau, giữa thư phòng là bàn đọc sách, gần bên cửa sổ có tủ đựng chia thành nhiều ngăn nhỏ như để đựng sách quan trọng hơn. Cuối cùng là mặt thư phòng bên phải có một tấm bản đồ lớn chiếm cả một mặt. trên đó có lỗ chỗ được khoanh tròn như để biểu tượng cho cái gì đó.
"Hàn Nhi, mau lại đây."
Bước qua giá sách đầu tiên để tới cái bàn duy nhất trong thư phòng, trên đó có đủ bút lông, nghiên mực cùng giấy sách.
Tống Nguyệt Hàn tỏ ra hứng khởi chạy nhanh tới, cặp chân ngắn ngủn cùng vóc dáng khả ái chọc y cười không ngừng.
"Phụ thân, đây là cái gì a?" Hắn nhu nhu thuận thuận hỏi, cặp mắt to tròn long lanh nhìn mọi thứ trên bàn.
"Đây là nghiên mực, bút lông, sách cùng giấy viết." Chỉ từng món trên bàn, y tỉ mỉ chỉ bảo cho hắn. Dù đời trước mấy cái này đối với cực kì quen thuộc nhưng bây giờ vẫn còn nhỏ nên hắn tựa như cái gì cũng mới mẻ mà cảm thán không ngừng, một bộ dáng chọc người yêu thích không thôi. Bộ dáng trắng trắng nộn nộn của hắn khiến tâm khảo y mềm nhũn, không nhịn được mà hôn lên mặt hắn mặt hắn mấy cái. Cuối cùng phụ tử mới thành thành thật thật nghiêm túc vào chính sự.
*Nghiên mực
Đảo mắt đã tới giữa trưa, hai phụ tử duỗi duỗi cái eo liền ngây người nhìn nhau sau đó phá lên cười. Hình ảnh hai người trên mặt ai cũng có vết mực ngang dọc, khiến cho khuôn mặt cứ thế trở nên ngốc hài.
"Haha, Hàn nhi, chắc hẳn đói rồi đi, nghỉ ngơi lát rồi chiều học tiếp được không?"
"Vâng, phụ thân."
Hai người cũng ăn rửa sạch sẽ mặt bị mực quệt lên, cùng nấu ăn cùng ngủ trưa, hình ảnh ấm áp hài hòa này tưởng chừng như dừng ngay tại giây phút đó. Tống Nguyệt Hàn dịu dàng nhìn y cười, được sống lại, cùng người làm những việc đơn giản nhất, cùng người ngốc ngốc đùa, chỉ cần hai người cũng có thể tạo nên không khí ấm áp hạnh phúc, bất cứ ai cũng không chen được vào giữa hắn và phụ thân.
Cả ngày hôm ấy, Doãn Nhuận dạy hắn một số chữ cơ bản để hắn làm quen dần, sau đó dạy hắn đọc các vần. Mới đầu hắn cố tình viết sai để y cầm tay hắn tỉ mỉ chỉnh sửa. Mỗi lần như vậy hơi ấm của y phả lên cổ hắn khiến cho tâm hắn nhộn nhạo không ngừng.
Y còn dạy cho hắn cách ngồi đúng khi viết, lưng phải thẳng, ngồi phải ngay ngắn không được ngọ nguậy nháo nhác.
Trong thuật ngữ thư pháp, 5 ngón tay được gọi bằng 5 tên:
Yểm: Đại mẫu chỉ - ngón cái.
Ấp: Thực chỉ - ngón trỏ.
Câu: Trung chỉ - ngón giữa.
Cách: Vô danh chỉ - ngón áp út.
Để: Tiểu chỉ - ngón út.
Khi viết đầu ngón cái áp sát vào cán bút, cảm giác thấy có nguồn lực từ trong bàn tay đi ra ngoài. Lòng cuối ngón trỏ áp sát cán bút theo hướng giao đầu với đầu ngón cái, lực từ ngoài đi vào lòng bàn tay. Lòng cuối ngón giữa song song với ngón trỏ có tác dụng trợ lực cho ngón trỏ, đầu ngón tay giữa cũng áp vào cán bút. Phần móng ngón vô danh áp cán bút, đẩy bút theo hướng nghịch lại, tức hướng từ thân ra ngoài. Ngón út không áp cán bút mà nương theo hỗ trợ cho ngón vô danh.
Điều quan trọng đó là ngón giữa và ngón vô danh cùng ngón út phối hợp dùng lực nên ít, giữ cho thân bút thẳng. Ngón vô danh và ngón út không được để cong quẹo hoặc chạm vào lòng bàn tay. Khi cầm bút đã ổn định rồi giữ lòng bàn tay dựng đứng, nâng khuỷu tay lên không gần như song song với mặt bàn, bắt đầu vận bút.
*Cách cầm bút lông.
Hắn nhất nhất làm theo, kiếp trước hắn cũng được y răn dạy tỉ mỉ, học được cũng rất thuần thục tựa như khảm vào xương luôn rồi.
Đảo mắt qua lại đã qua 3 tháng.
Trời bây giờ đã vào đông, trên núi nhiệt độ còn thấp hơn nhiều so với chân núi, có khả năng cao là sắp có tuyết rồi.
Trong noãn phòng của Doãn Nhuận hiện đang chất đầy y phục dày ấm, áo khoác dày rộng đủ màu sắc có lớn có nhỏ. Lớn là của y, nhỏ là của Nguyệt Hàn. Hôm trước y xuống núi đặt rất nhiều y phục mới, Nguyệt Hàn ngày càng phát triển thêm nên y phục của hắn rất được y chú trọng nhiều hơn. Có cả mũ nhỏ nhỏ đáng yêu, y tưởng tượng hình ảnh khi Nguyệt Hàn đội nó chắc chắn càng thêm khả ái liền khóe môi không hạ xuống được.
Tống Nguyệt Hàn bây giờ đã nhận biết được hết mặt chữ, ghép vần, đọc rất lưu loát khiến y thầm ngạc nhiên. Y cảm thấy tốc độ học của nhi tử nhà mình rất nhanh, bình thường hắn bị khí hàn quấy nhiễu khiến cơ thể không được tốt cho lắm, y cứ nghĩ rằng nó cũng ảnh hưởng phần nào tới chỉ số thông minh nhưng ngược lại lại làm y càng bất ngờ. Nhưng dù sao cũng có ích rất lớn cho việc tu luyện sau này của hắn nên y cũng không nghĩ nhiều.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, chen đi vào là dáng người nhỏ nhắn đáng yêu được bọc bởi áo choàng trắng tinh đẹp đẽ. Cục bông trắng chạy nhanh lại ôm chân Doãn Nhuận, nhu thuận kêu hai tiếng "phụ thân" ngọt ngào.
"Hàn Nhi? Hẳn con đã chép xong Thiên Linh Đồn và Hoắc Ngọc Tịch?" Xoa đầu nhỏ nhỏ của Nguyệt Hàn, y bồng hắn vào lồng ngực mình, giúp hắn tháo áo choàng để một bên.
"Vâng. Phụ thân, con giờ đã nhuần nhuyễn Thiên Linh Đồn và Hoắc Ngọc Tịch rồi, bao giờ người dạy cho con vậy?" Túm lọn tóc trước ngực y xoắn xoắn vào đầu ngón tay nhỏ mềm của mình, ngước khuôn mặt non nớt nhìn y.
"Cơ thể con giờ hẳn là chưa được, chờ qua một thời gian nữa liền học được không?" Xoa nắn khuôn mặt bánh bao của hắn. Tống Nguyệt Hàn tình nguyện bị y chà đạp khuôn mặt mình, một bên nghĩ với tốc độ tu luyện như này còn khá chậm, nhưng mà hắn vẫn phải dựa theo lời phụ thân của mình a.
"Vâng"
"Mấy hôm trước phụ thân xuống núi đặt một ít y phục, bây giờ trời trở lạnh rồi, nên chuẩn bị trước khi tuyết rơi, mau mau thử cho phụ thân xem có vừa không."
"Vâng."
Sau một hồi thử xong, y cảm thấy y phục nào cũng rất hợp với hài tử nhà mình, liền không ngừng cảm khái khen ngợi.
Chiều hôm ấy, y dẫn Nguyệt Hàn tới vườn mơ. Trạch viện của hai người ở trên núi có thể coi là rất rộng lớn, nhưng chỉ có một tiểu viện đằng trước, còn lại đất đai được chia thành nhiều mảnh nhỏ dùng để trồng linh thảo, lương thực.
Sắp tới mùa đông, mà trong phòng dược chỉ còn một ít ô mai mơ nên y muốn làm nhiều nhiều để chống đau cổ họng cho Nguyệt Hàn. Bây giờ y đã là tu sĩ, những vấn đề về ăn uống hay bệnh này nọ đều không thành vấn đề, nhưng Nguyệt Hàn còn là người phàm, cơ thể không giống với tu sĩ được nên cần phải đảm bảo hơn nhiều.
Một tay sách giỏ, một tay lồng vào bao trọn bàn tay nhỏ nhắn của Tống Nguyệt Hàn, hai người dần dần cũng đến mảnh vườn trồng mơ. Linh khí nồng đậm lượn lờ quanh từng cây, những quả mơ căng mọng bóng loáng ẩn ẩn linh khí bên trong đang rủ xuống. Doãn Nhuận thả tay để Nguyệt Hàn tự mình chơi, y vươn tay bất 1 quả mơ chín vàng rồi nếm thử.
"Ừm, rất tốt." Sau khi cảm giác được vị chua ngọt của mơ quanh quẩn trên đầu lưỡi cùng linh khí nhàn nhạt bên trong thì y bắt đầu thu hoạch chúng. Không lâu sau mơ đã đầy một giỏ, y đi tới các mảnh linh thảo bên cạnh.
Những cây linh thảo cao tầm 10 phân đang vươn cao hết mình để đón nhận linh khí, tán lá của mỗi cây rất ít nên chủ yếu thân và rễ của nó là quan trọng nhất. Cảm nhận độ tiến hóa của chúng so với lần trước, y thầm vui sướng không thôi, cứ với tốc độ này linh thảo của y tầm 2 - 3 năm nữa là thu hoạch tốt.
"Phụ thân, phụ thân."
Đang kiểm tra 1 số linh thảo thì nghe tiếng kêu gấp gáp của Nguyệt Hàn khiến y hốt hoảng quay lại, tưởng hắn gặp nguy hiểm gì, nhưng trong lồng ngực hắn là ba quả Đào Tiên Tâm. Đào Tiên Tâm là 1 loại đào tiên, có tác dụng nhưỡng da hảo tốt, giúp cho da dẻ hồng hào, giữ được nét trẻ lâu, tuy nhiên đối với tu luyện lại không có tác dụng mấy nên toàn bị ngó lơ 1 bên. Thi thoảng y có dùng làm điểm tâm cho Nguyệt Hàn nhưng lại rất ít.
"Hàn nhi thật giỏi, có thể hái được Đào Tiên Tâm giúp phụ thân." Dù có tác dụng hay không có tác dụng đều khen ngợi khích lệ hắn. Nguyệt Hàn bây giờ càng ngày càng hiểu chuyện, thi thoảng ra dáng một ông cụ non khiến y cảm thấy dở khóc dở cười. Tuy nhiên việc này khiến y cảm thấy rất đau lòng. Hàn nhi của y nên trưởng thành giống những đứa trẻ cùng lứa hơn là ngày ngày phải đối mặt với đau đớn cùng trị liệu. Việc này sẽ khắc sâu và trở thành bóng ma trong lòng hắn, khiến hắn phải luôn cố gắng mạnh mẽ hơn, cố gắng tu luyện để có thể loại bỏ được những trị liệu khắc khổ.
"Phụ thân, mau nhìn này, quả này thực ngọt a, phụ thân làm mứt ngọt cho con được không?"
"Được." Chỉ cần Hàn nhi muốn, phụ thân đều đáp ứng. Âm thầm bổ sung trong đầu câu tiếp, dịu dàng nhìn hài tử cọ cọ trong lồng ngực mình, khẽ xoa lên mặt hắn mấy cái sau đó bất thêm mấy quả Đào Đan Tâm liền trở lại tiểu viện.
"Hàn nhi mau trở về phòng, bên ngoài lạnh nhiều rồi, phụ thân sẽ nhanh làm mứt ngọt cho con."
Dặn dò hắn xong y liền quay người vào phòng bếp, bắt tay vào làm mứt ngọt.
Đầu tiên rửa sạch đào, sau đó thái lát, loại hạt rồi đem rửa sạch với nước muối. sau khi rửa kĩ với nước muối thì vớt ra để ráo nước rồi đem lên luộc qua. Tầm khoảng 2 phút sau thì vớt đào ra ngâm đường, đợi đến khi đường tan hết thì đổ hết nước đường đi rồi cho đào vào chảo nóng đảo đều cho tới khi đào sệt sệt bóng nhẫy thì để nguội.
*Mứt đào
Trong lúc để nguội mứt đào thì y lại bắt tay vào làm ô mai mơ. Mơ rửa với nước muối để loại sạch cặn bẩn, sau đó vớt ra để khô. Đợi mơ khô rồi liền cho vào bình đựng, lót một lớp muối bên dưới cùng sau đó một lớp mơ bên trên, cứ làm đi làm lại đến khi đầy bình. Giờ chỉ còn chờ tầm 2 3 ngày nữa là mang ra phơi nắng, đợi khi phơi xong lại ngâm rồi lại phơi cho đến khi mơ quắt lại và bên ngoài là một lớp muối mỏng trắng trắng. Linh khí không những không mất mà còn giữ được lâu trong từng quả, ô mai mơ cộng với linh khí càng làm tăng hiệu quả khi ăn.
*Ô mai mơ muối
Tuy nhiên ô mai mơ không thể ăn thường xuyên được, chỉ khi nào cần đến mới ăn một hai quả.
Sau khi bịt kín bình muối ô mai lại, y liền mang theo khay đựng mứt đào thẳng tới noãn phòng của Nguyệt Hàn.
Đóng lại cánh cửa ngăn khí lạnh tràn vào, y đặt khay mứt lên bàn sau đó khẽ xoa đầu hài tử mệt mỏi gục đầu trên bàn, bên dưới tay hắn đang gối lên là những xấp tờ giấy được viết nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, cho thấy được người viết của nó tỉ mỉ ra sao.
Nhẹ nhàng để không đánh thức hài tử, y để cho đầu hắn dựa vào vai mình sau đó luồn tay xuống đầu gối bế bổng hắn lên đặt trên giường, giém chăn cẩn thận cho hắn mới rời đi.
Trong thư phòng, Doãn Nhuận chăm chú nhìn bản đồ to lớn mà thất thần, sau đó dùng bút lông khoanh tròn ngôi nhà nhỏ nhỏ. Bây giờ khắp tấm bản đồ đều có dấu tròn, có dấu khoanh tại ngọn núi nào đó, có dấu khoanh tại ngôi nhà có khi cả một khu lớn nhưng mục đích của việc này để làm gì chắc chỉ có Doãn Nhuận rõ ràng nhất.
Updated 44 Episodes
Comments
Sở Hạ Chiêu Dương
👍
2022-02-18
0
Vũ Nguyệt Thương
Văn phong rất tốt, dễ hiểu, yêu chị
2021-05-18
2
Hoa rơi nước chảy hữu tình
cô viết đọc thích ghê ấy, yêu cô
2021-03-28
0