Hàm Ngưng Vũ nhìn qua khung cảnh bếp buổi sớm, ngoài đống đồ rải rác trên kệ bếp ra thì còn có thứ mùi cháy khét và người gây ra không ai khác ngoài Châu Thường Vân.
“Cậu…đang làm gì vậy?”
Nàng còn mặc bộ đồ ngủ chỉ khác là đã quàng thêm chiếc áo choàng bên ngoài, che đi phần nào da thịt. Nàng ngoảnh người lại khiến dây áo buộc ngang eo đã lỏng lại càng lỏng hơn.
“Làm đồ ăn sáng. Tớ đang rán trứng”
“Rán?”
“Ừ, rán trứng”
Hàm Ngưng Vũ sinh ra nghi ngờ : “Cậu lật chưa?”
Cô nàng hồn nhiên như không : “Mới cho vào đã lật ư?”
Hàm Ngưng Vũ đứng bên nàng, thò tay tắt bếp ga.
“Cậu rán để lửa lớn chỉ có khét, đừng mong trứng chín được”
Cô lật mặt trứng cho nàng xem, trứng nàng rán cháy đen nhẻm được đưa vào thùng rác.
“Vậy giao lại việc nấu ăn cho cậu, tớ đi phơi đồ. Yên tâm, việc này tớ làm được”
Nhớ lại phút trước chính nàng đã nói câu này phút sau nàng liền gây hoạ.
Hàm Ngưng Vũ đặt đĩa thức ăn lên bàn, thuận mắt dõi theo nàng đang đứng ngoái đầu xuống ban công. Cô đứng sau nàng, nhìn xuống tầng một.
“Có chuyện gì sao?”
“Ừ, có đấy! Tớ rũ áo quá tay rơi xuống kia rồi”, cô nàng hiển nhiên chỉ tay xuống tầng một.
“Cậu…”
“Muốn nói tớ ngốc chứ gì?”
Hàm Ngưng Vũ xoa gáy, ngại ngùng nhìn ra một hướng khác.
“…áo cậu…”
Áo choàng tuột dây, bộ đồ ngủ bên trong phơi bày trước mắt cô. Nàng vô ý bày ra cái dáng đồng hồ cát nuột nà, nóng bỏng khiến người ta rạo rực phát điên.
Hành xử của Châu Thường Vân chưa hết lúc nào tuỳ tiện, tự nhiên như không. Nàng trong tình huống này khác cô, bình thường nhìn nhận vấn đề : “Cùng là con gái với nhau ngại gì chứ?”
Cùng lúc ấy, tiếng chuông cửa kêu vang, nàng quay người muốn ra mở cửa.
Cạnh!
Tiếp dép trong nhà ma sát quét dài một đường, nàng chính thức dán chặt vào cô. Hàm Ngưng Vũ khiến cô cau mày, nàng hơi ngẩng đầu nhìn cô bày tỏ bất bình.
Không thể chống đỡ, nàng dưới sự bảo vệ của đối phương. Bàn tay thon dài nhấn đầu nàng để tựa vào lồng ngực mình như một sự bao bọc kín đáo.
Phía cánh cửa đi vào, cậu bạn cùng nhà chỉ có thể nhìn bóng nàng từ phía sau lưng để lộ duy nhất cặp chân thon thả, trắng hồng.
“Ê, mới đi một đêm mà bà đã mang một em bạn gái xinh xẻo về nhà cơ đấy? Máu cà thơi lại nổi lên à? Chiến đấy”
Hàm Ngưng Vũ cau mày, cọc cằn với cậu ta : “Biến, đừng nói nhảm”
“Vừa về đã đuổi người ta đi, có phải là chúng ta thuê chung không đấy? À nhận thành quả của bạn gái bà nè, phơi đồ gì mà ném vào mặt tôi?”
Hàm Ngưng Vũ hiểu ý, không mấy khó nhằn chụp lấy chiếc áo Thuần Du Khánh ném qua.
“À sao hai người cứ thế này vậy?”, Thuần Du Khánh kèm theo cái minh hoạ.
“Cậu không thông báo về nhà trước, cậu ấy không tiện…”
“Ờ, hiểu rồi. Tôi đi tắm đây, bà nấu thức ăn cho tôi nữa nhá. Đêm qua không ăn đói vãi shit”
Châu Thường Vân về phòng mặc quần áo cho tử tế. Quần áo Hàm Ngưng Vũ chưa mua thêm đồ nên để nàng mặc bộ đồ của mình, bộ đồ bó sát cá tính.
Hàm Ngưng Vũ nấu nướng, Châu Thường Vân phơi quần áo. Công việc chia đôi, cắt ngắn thời gian hoàn thành.
Thuần Du Khánh vừa tắm xong, sà ngay bên bàn thức ăn.
“Trông ngon nha, cảm ơn đã cứu bụng đói của tôi!”
Cậu ta mở màn bằng cốc nước cam, hai người di chuyển, lần lượt ngồi đối diện. Bấy giờ Thuần Du Khánh mới có cơ hội nhìn mặt nàng.
Cậu ta khốn đốn cố gắng nuốt trôi miếng nước nhưng khó mà thành, vì quá sốc cậu ta sặc lên sặc xuống. Thuần Du Khánh không thể tin được, người Hàm Ngưng Vũ quen là một người nổi tiếng. Lại chính là ngôi sao hàng đầu của một nhóm nhạc cậu thần tượng bấy lâu.
“Châu Thường Vân…tôi tôi có thể xin chữ ký không?”
Nàng vừa khốn khổ thoát khỏi vụ bê bối do khách quan, bao nhiêu người từ fan chuyển sang anti mắng chửi nàng thậm tệ trên các trang mạng xã hội. Vậy mà đâu đó vẫn còn một số fan hâm mộ sẵn sàng đặt lòng tin tuyệt đối vào nàng. Nhưng việc này phải từ chối.
“Tôi không có thói quen cho chữ ký”
“À đúng rồi…tôi có đọc qua bài báo có kẻ giả chữ ký bà để lại những nơi tai tiếng mà? Vui quá nên tôi quên mất. Hay chúng ta bắt tay nhé?”
“Cậu tìm bạn trai cậu mà bắt tay bắt chân, đòi hỏi!”
Câu nói xen ngang của Hàm Ngưng Vũ làm Thuần Du Khánh cảm thấy nhạt nhẽo.
“Tự dưng nhắc đến tên bạn trai kia làm tụt cả mood. Chán!”
“Hai ông lại chiến tranh lạnh?”
Hàm Ngưng Vũ miệng nói chuyện, tay vô thức gắp thức ăn vào bát nàng. Đôi khi hai người lại chạm mắt nhau trong chớp nhoáng.
Thuần Du Khánh thông báo : “À mấy ngày nữa tôi không về đâu. Tôi trốn đi chơi với gã khác cho hắn biết mặt, dám thách thức ông!”
“Về nhớ mang quà”
“Khỏi! Bà có cô bạn gái chất lừ rồi, quà có là gì. Cảm ơn đồ ăn nha, tôi lượn luôn đây”
…
Tiếng nước chảy lấn át đôi phần tĩnh nặng, hai người đứng san sát phân chia công việc rửa bát.
Hàm Ngưng Vũ bắt chuyện : “Sao cậu im lặng rồi? Không khoẻ à?”
“Tớ có nói nhiều lắm sao?”
“Một chút, cậu cũng cười nhiều nhưng tớ ghét cách cậu cười trong khi buồn như đêm qua”
“Vậy phải khóc?”
“Cậu cũng không cần làm vừa lòng tớ. Chỉ là tớ ghét những gì cậu trải qua…”
“Quan tâm chuyện đó làm gì chứ? Cậu có nhiệm vụ phải chịu trách nhiệm với tớ hay gì?”
Hàm Ngưng Vũ như ăn phải sạn nhưng chỉ còn cách nuốt trôi. Cô tìm cách nói cho qua chuyện: “Không…vì chúng ta là bạn”
Châu Thường Vân nực cười, một phần cũng do cảm giác bất lực : “Bạn? Muốn làm bạn với kẻ từng làm tổn thương cậu sao? Ngốc nghếch!”
“Ừ, tớ ngốc. Vậy nên sau này nhớ chỉ giáo cho tớ?”
Updated 25 Episodes
Comments