Hai người đến bên một dãy ghế dài ngồi xuống. Hạ Minh Chi nói với cậu: "Cánh cổng đó là ta đã mở tối qua. Nó chính là cánh cổng xuyên không đến Trái Đất."
Hai từ 'Trái Đất' bà vừa thốt ra, cậu càng lấy làm hiếu kì, hỏi mẹ: "Trái Đất? Nó là ở đâu? Sao con chưa từng nghe qua?!"
Hạ Minh Chi đáp: "Đó là một hành tinh khác có sự sống trước chúng ta 2,717 tỷ năm. Nó còn là nơi "chủ nhân" của con đang sống. Con cũng đã lớn rồi, đã đến lúc tìm tình yêu đích thực rồi. Không cần phải sợ... Nơi con đến sẽ gần với nơi sinh sống của cậu ấy. Cả hoàng hậu và vua tộc Sư Tử đều đã chuyển tới đó sống sau khi ghép lại linh hồn cậu ấy và nó đầu thai lại. Kí ức thì vẫn còn, chỉ là chưa nhớ ra con thôi. Nhưng ba mẹ nó thì là xuyên đến như con bây giờ chứ không phải đầu thai chuyển kiếp nên vẫn nhớ con. Cố lên mọi người chờ tình yêu tươi đẹp của con, càng luôn ở phía sau ủng hộ con."
Nghe bà nói, cậu vô cùng chờ mong nhưng lại có chút lo sợ. Bởi lẽ, từ bé cậu đã sống trong sự bao bọc của cha mẹ, chuyến đi lần này chẳng có chút dự tính trước đó, lại chẳng rõ an nguy ra sao, thời gian về sau xem ra còn phải vất vả không ít.
Rất nhanh sau đó, Lục Mạn đã đứng trước cánh cổng không gian ấy. Trước khi đi, bà Hạ còn liên tục nhắc nhở cậu không biết bao nhiêu cho đủ rồi nghe câu khẳng định an toàn của cậu mới yên tâm để cậu rời đi.
Vừa bước qua, cánh cổng đóng ngay sau lưng cậu. Lúc bước qua cổng, trước mắt cậu hiện lên một cánh đồng hoa cải dầu vàng óng. Những bông hoa cao hơn đầu cậu. Cơ mà... Lục Mạn phát hiện ra cơ thể mình đã hiện về nguyên hình là một chú thỏ trắng muốt. Dù là lần đầu đặt chân đến Trái Đất nhưng sao cánh đồng này lại quen thuộc đến thế chứ?! Chẳng lẽ "chủ nhân" đang ở đây sao?
Lục Mạn lặng lẽ nhìn xung quanh. Muốn nhảy lên thật cao để nhìn ngắm thế giới mới lạ này, lại vì quá nhỏ bé mà chẳng thể làm điều mình muốn. Cứ đâm đầu đi thẳng về phía trước mà chẳng thấy đường ra ở đâu. Thế là cậu chỉ biết bất lực cố gắng tìm đường thoát khỏi cánh đồng hoa này. Bỗng nhiên, cậu đâm vào một cái chân. Thì ra nãy giờ nhắm mắt cậu đã đi ra khỏi vườn hoa cải rồi, trước mặt là một thảm cỏ xanh mướt. Một thiếu niên với vẻ mặt anh tuấn đang nằm dài trên đất. Như là tìm được bảo vật quý Lục Mạn trèo lên người thiếu niên kia làm người đó giật mình. Thấy chỉ là một chú thỏ anh ta ngồi dậy, bế cậu lên rồi nói: "Thỏ con à! Nhóc là từ đâu ra vậy? Bị lạc vào đây à?"
Thấy người trước mặt có vẻ hiền lành, Lục Mạn liền dụi dụi đầu vào tay người đó. Anh ta nói tiếp: "Sao vậy? Muốn về rừng không? Ta đưa nhóc ra khu rừng bên kia nhé!"
Vì chẳng biết đây là đâu nên liền gật đầu đồng ý luôn. Anh ta thấy cậu hiểu được những điều mình nói liền mỉm cười: "Thỏ con thông minh quá." Thế là cậu được đưa vào khu rừng ở ngoại ô thành phố.
Cả ngày hôm ấy cậu ở trong rừng tìm kiếm mấy là thảo mộc cần thiết để luyện đan cho kì phát tình sắp tới. Tới tối, vì không quen ăn mấy món rau kia nên nhóc tỳ nhịn đói luôn.
Sang tới ngày thứ hai, cậu quyết định tìm hiểu về thế giới loài người và tìm thêm cho mình một chủ nhân để có thể dựa vào chủ nhân mình mà tìm kiếm "chủ nhân" dễ dàng hơn. Chiều tối, cậu chạy ra ngoài phố đi dạo. Vừa tính chạy qua bên kia đường thì một chiếc xe lao nhanh tới. May là người lái xe có kinh nghiệm nên phanh lại kịp không thì chuyện gì xảy ra sau đó chắc cậu cũng không biết nữa. Thì ra chủ xe này là thiếu niên hôm qua chở cậu vào rừng. Anh ta xuống kiểm tra liền thấy cậu. Một cảm giác đau nhói từ hai tai truyền tới. Cơ thể cậu bị một lực nhấc lên. Thì ra là anh ta thấy cậu liền xách tai cậu lên mang vào trong xe. Bản thân Lục Mạn đã sống 16 năm tuổi, hứng chịu biết bao chuyện nhưng lại chưa bao giờ phải chịu cảm giác đau đớn như thế. Bị xách lên, cậu liền tức giận giãy nảy đòi thả xuống.
"Bụp"
Cậu bị ném lên ghế. Thiếu niên kia ngồi vào ghế lái, cho xe dẹp vào bên đường rồi nói: "Không biết là do ta có duyên với loài thỏ các ngươi hay là trùng hợp nữa. Hôm qua gặp thỏ, hôm nay gặp thỏ, chắc mai cũng gặp luôn quá!"
Nghe vậy, Lục Mạn liền nghĩ thầm: "Loài thỏ dễ thương như vậy, chẳng lẽ anh ấy lại không thích sao?!"
Anh ta quay qua cậu, vừa bế cậu lên đùi mình ngồi vừa nói tiếp: "Hay là ta nuôi nhóc nhỉ!?"
Vừa nghe thấy vậy, Lục Mạn liền mừng rỡ gật đầu lia lịa. Người kia nói: "Đồng ý à?! Vậy thì từ giờ nhóc là thỏ con của ta."
_Hết chap 2_
Updated 22 Episodes
Comments