02. Cứu mạng

Vương Tương Mộc vội vàng thảy cả ô và giày cao gót trên tay mình xuống, hai tay gõ lên thành xe, vừa gõ vừa gọi:

“Này! Anh gì ơi! Không sao chứ?”

Người đàn ông không có phản hồi.

Cô mím môi, rồi lại gọi thêm một lần nữa, vẫn không phản ứng.

Hết cách, cô đưa tay vào trong ô cửa đang mở, cố lay vai anh, lớn giọng gọi:

“Anh ơi! Anh ơi…!”

Chết tiệt! Hình như trong luật pháp có ghi, thấy người gặp nạn không cứu cũng là một tội hình sự…

Cô lại tiếp tục lay.

May mắn, người trong xe rốt cục cũng có phản ứng, anh nhíu chặt mày, miệng mấp máy gì đó.

Vương Tương Mộc thiếu điều đu người trên cửa sổ xe, cơ thể nửa trong nửa ngoài, đưa đầu vào trong hết mức có thể.

Cô nghe anh nói:

“Thuốc…”

Cô lập tức lấy lọ thuốc từ tay anh, cũng không rõ là thuốc gì, nhưng nhìn chứng nhận của bộ y tế thì biết là thuốc dùng trị bệnh, dốc ra hai viên cho vào miệng anh.

Sau đó cô lại rụt đầu ra ngoài, lôi từ trong túi xách của mình một chai nước suối.

Thuốc đã được nuốt xuống, nhưng biểu cảm trên mặt người đàn ông vẫn còn biểu thị rõ sự đau đớn và khó chịu, cũng không hề mở mắt ra.

Vương Tương Mộc nhìn xung quanh một lượt, mưa càng lúc càng nặng hạt, hoàn toàn không có xe qua lại để nhờ vả. Nhưng cô lại e sợ, người này để lâu thêm một chút sẽ nguy đến tình mạng.

Tốt nhất vẫn là gọi cho cấp cứu.

Gần đây có bệnh viện, xe cấp cứu cũng đến rất nhanh.

Các y sĩ lại nhìn thấy xe đắt tiền, có hơi e ngại không dám cạy cửa, nhưng mạng người lớn nhất, cuối cùng vẫn đưa được người đàn ông lên xe cứu thương.

Một người trong đội cấp cứu quay sang Vương Tương Mộc:

“Thân nhân hãy đi theo!”

Cô lắc đầu:

“Tôi không phải thân nhân, tôi vô tình thấy anh ta thôi!”

Y sĩ có vẻ vội, nói:

“Vậy thì cũng đi, đợi thân nhân anh ta tới.”

Nói rồi một hai ba liền đẩy cô lên xe, xe bật còi hú lớn, lập tức lao băng băng trên đường.

Vương Tương Mộc thật sự rất bất đắc dĩ, nhưng cô nghĩ thoáng một chút, cho rằng người này lái một chiếc xe đắt đỏ như vậy, nhìn cũng rất sang trọng, hẳn sẽ không gán hết viện phí lên người cô…

Không chỉ sang trọng, hình như cũng rất đẹp trai…

Suy nghĩ tệ hại!

Người đàn ông được đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ chẩn đoán sơ bộ tình hình, nói chức năng tim của anh có vấn đề, cần phải hồi sức gấp.

Tầm 5 phút sau khi đèn cấp cứu sáng, y tá mang những vật dụng trên người anh đưa cho Vương Tương Mộc. Cũng không có gì, một ví tiền, một cây viết máy, một đồng hồ đeo tay, còn có một cái điện thoại. Quả thực toàn là đồ đắt tiền.

Cô ngồi ở băng ghế trước cửa phòng cấp cứu, săm soi chiếc điện thoại được đưa ra. Không mở khóa được, nhưng ở mục điện thoại khẩn cấp có lưu số một người, cô liền gọi.

Vừa đổ hai hồi chuông đã có người bắt máy.

Là một người đàn ông, giọng nói nghiêm túc:

“Vâng, tôi nghe, ngài Lục.”

Ngài Lục?

Chữ “ngài” này, đừng nói ở Châu Kinh, mà trên cả nước cũng không được mấy người đủ máu mặt để sử dụng kia chứ!

Nhưng lúc này có chuyện quan trọng hơn, Vương Tương Mộc vội nói sơ bộ tình hình hiện tại cho anh ta nghe, nói nếu là người thân thì vui lòng đến đây. Vừa dứt câu liền nghe thấy một tràng âm thanh hốt hoảng:

“Bây giờ cô đang ở đâu, tôi lập tức đến ngay!”

Cô nói địa chỉ bệnh viện cho anh ta.

Trước khi cúp máy, người ở đầu dây bên kia còn cố tình dặn:

“Cô à, hãy nói với các bác sĩ ở đó, bằng mọi giá, mọi giá phải cứu được người, giá nào cũng phải cứu!”

Cô ừ một tiếng, trong lòng lại thầm nghĩ, đương nhiên sẽ cứu hết mình, nhưng mà nếu cứu không được… ai có thể cãi được số trời.

Năm đó gia đình cô cũng bằng mọi giá muốn cứu em trai, nhưng làm gì có cái giá có thể đổi lại được mạng người.

Hình như, cô không chỉ gặp người có tiền, mà còn gặp phải người rất có máu mặt!

Phòng cấp cứu sáng đèn đến phút thứ 15 thì có một người hối hả chạy đến, cả người nhễ nhại mồ hôi, cũng không biết anh ta đã lái xe với tốc độ gì để tới đây trong thời gian chưa đến 10 phút.

Anh ta mặc vest màu xanh đen, trên mặt có một chiếc kính gọng to, lớp kính khá dày.

Trước phòng cấp cứu cũng chỉ có một mình Vương Tương Mộc, không khó để nhận ra, anh ta nhanh chóng tiến lại trước mặt cô:

“Xin chào, là cô gọi cho tôi?”

Vương Tương Mộc gật đầu, đứng lên, sau đó đưa toàn bộ vật dụng cá nhân của người bên trong cho anh ta, nói:

“Tôi ngoại trừ lấy điện thoại, dùng cuộc gọi khẩn cấp gọi cho anh ra thì không nghịch vào bất cứ thứ gì hết.”

Anh ta nói cảm ơn cô, sau đó lại nhìn vào trong, ánh mắt tràn ngập sự đăm chiêu và lo lắng.

Cô cảm thấy hết chuyện của mình rồi, muốn rời khỏi đây, nhưng chưa kịp quay đi đã bị anh ta gọi giật lại:

“Cô à, không biết nên gọi cô là gì?”

Vương Tương Mộc nhướng mày, suy nghĩ không nhất thiết phải lưu lại tên tuổi.

Anh ta nhận ra sự ngập ngừng của cô, tiếp tục giải thích:

“Cô là ân nhân cứu mạng, chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ xứng đáng.”

Vương Tương Mộc vốn muốn nói, cứu mạng gì chứ, có cứu được hay không còn chưa biết.

Nhưng thấy mình không nên nói gở như vậy, cuối cùng cũng đành trả lời:

“Tôi là Vương Tương Mộc, nhưng mà các anh không cần hậu tạ gì cả, đều là vô tình thôi.”

Chỉ thấy anh ta gật đầu, sau đó lấy từ trong túi áo của mình ra một tấm danh thiếp, đưa cho cô:

“Cô Vương, đây là danh thiếp của tôi, xin cứ giữ lấy, sau này nếu cần gì xin cứ liên hệ, chúng tôi tuyệt đối sẽ dốc sức hỗ trợ!”

Vương Tương Mộc thầm nghĩ, cái này gọi là phong cách trả ơn cùa người giàu trong truyền thuyết hay sao?

Cô nhìn danh thiếp của anh ta, lại không nhịn được trợn tròn mắt.

Khúc Minh Huy, trợ lý chủ tịch tập đoàn SN?

Quao…

“Anh làm việc ở SN?”

Đừng nói là người học truyền thông như cô, mà bất kỳ ai có để ý đến lĩnh vực kinh tế, giới doanh nhân đều sẽ nghe tới danh tiếng của SN. Bọn họ chính là những người ở trên đỉnh cao nhất của kim tử tháp trong giới thượng lưu, mạng lưới đầu tư không chỉ thành công ở châu Á mà còn lan sang các nước lớn ở châu u.

Nhận được cái gật đầu của Khúc Minh Huy, Vương Tương Mộc không nén được, lập tức bật hỏi:

“Vậy người trong kia là…?”

Lúc nãy bác sĩ còn nói chức năng tim của người đó có vấn đề…

Khúc Minh Huy nói:

“Vâng, đó chính là một vấn đề khác tôi muốn bàn với cô Vương. Như ban nãy tôi nói, chỉ cần cô có yêu cầu gì, chúng tôi sẽ tận lực đáp ứng, nhưng phiền cô giữ bí mật chuyện hôm nay, không tiết lộ với bất kỳ ai.”

Người bên trong thật sự là Lục Cận Minh, người kế thừa tập đoàn SN, chính là người đàn ông đã thành hình mẫu cho tất cả các tác giả truyện ngôn tình ở Châu Kinh sao?

Anh mắc bệnh tim?

Vương Tương Mộc có hơi hoang mang, nhưng ngay sau đó lập tức gật đầu:

“Anh yên tâm, tôi sẽ không nói với bất cứ ai chuyện này, tôi sẽ coi như chuyện hôm nay không xảy ra. Tấm lòng của các anh tôi xin ghi nhớ, nhưng hẳn là không cần hậu tạ… Tôi đi trước, phiền anh chuyển lời, nói tôi chúc ngài Lục mau chóng bình phục.”

Nói rồi liền toan muốn đi.

Khúc Minh Huy lại gọi cô:

“Cô Vương!”

Anh ta chỉ vào đôi giày đặt ở góc, cạnh băng ghế:

“Giày của cô…”

Vương Tương Mộc chính thức ê ẩm mặt mày, nhìn xuống đôi chân trần của mình, hận không thể bới một cái hố giữa bệnh viện để nhảy xuống.

Còn không phải lúc nãy bị y sĩ kia một hai đẩy lên xe, hại cô không kịp mang giày, chỉ có thể tiếp tục xách, sau đó tới đây thì cũng quên mất mà ném vào một góc sao?

Còn cái ô trị giá gần 100 ngàn của cô nữa, lúc nãy không kịp cầm theo, hẳn là bây giờ đã bị thổi bay xuống sông Đại Hà rồi.

Vương Tương Mộc vừa đi được 3 phút, đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ thông báo đã cấp cứu thành công.

Hot

Comments

Tuyết Tư

Tuyết Tư

Hahha, tui giành ghế đầu tiên trong truyện mới của tác giả nè! Tác giả đài hố mới chắc là hố cũ sắp lấp xong gùi! Cái văn phong này, mềm mại mượt mà hết thuốc chữa, chúc truyện có nhiều người đọc nha, mới bắt đầu có hấp dẫn đó ~ tui hóng! Mà mê cái cách cô tả thiệt chớ, tui hay ngại đọc truyện ngược vì sợ ngược lên ngược xuống cái đau tim, truyện thì dịu dàng rùi, vừa đủ tầm chịu đựng của tui! Hóng-ingg/Rose/

2024-02-17

3

Toàn bộ
Chapter
1 01. Châu Kinh
2 02. Cứu mạng
3 03. Xem mắt (1)
4 04. Xem mắt (2)
5 05. Mẫu đàn ông lý tưởng
6 06. Lưu luyến
7 07. Cuộc sống đối nghịch
8 08. Giáng sinh
9 09. Gặp lại
10 10. Thiên tai
11 11. Ở cùng nhau (1)
12 12. Ở cùng nhau (2)
13 13. Ở cùng nhau (3)
14 14. Bão tan
15 15. Không ai nợ ai
16 16. Công việc mới
17 17. Chuyển lời
18 18. Chỉ cần yêu
19 19. Giao thừa (1)
20 20. Giao thừa (2)
21 21. Giao thừa (3)
22 22. Quán rượu giữa rừng
23 23. Trò chuyện
24 24. Chúc mừng năm mới
25 25. Mùng một Tết
26 26. Về nhà
27 27. Bạn đến nhà
28 28. Không đối xứng
29 29. Có thể được bao lâu?
30 30. Duy nhất
31 31. Ăn khuya
32 32. Cố gắng
33 33. Theo đuổi
34 34. Những điều nhỏ nhặt
35 35. Căn nhà gạch cũ
36 36. Em có thể thử cân nhắc tôi
37 37. Nhớ tôi rồi à?
38 38. Đỡ rượu
39 39. Đối phó
40 40. Khóa môi
41 41. Em đi theo anh
42 42. Cho nhau danh phận
43 43. Tháng ngày hạnh phúc (1)
44 44. Tháng ngày hạnh phúc (2)
45 45. Tôn trọng
46 46. Mục tiêu
47 47. Kim chủ chống lưng
48 48. Người của Lục Cận Minh
49 49. Cá cược
50 50. Ghen tuông
51 51. Thất Tịch
52 52. Tin tức
53 53. Lo lắng
54 54. Dỗ dành
55 55. Tình yêu dành cho em
56 56. Đối thủ
57 57. Bụi vào mắt
58 58. Bạch nguyệt quang và nốt chu sa
59 59. Ngài Lục
60 60. Du thuyền
61 61. Trò chơi
62 62. Bệnh
63 63. Nếu em không khóc
64 64. Giáng sinh vui vẻ, cả đời bình an
65 65. Sự mỏng manh của thời gian
66 66. Tồi tệ
67 67. Anh đừng chết
68 68. Thế giới của anh
69 69. Ranh giới
70 70. Nguyện ý chờ đợi
71 71. Năm thứ nhất
72 72. Năm thứ hai (1)
73 73. Năm thứ hai (2)
74 74. Năm thứ ba (1)
75 75. Năm thứ ba (2)
76 76. Năm thứ tư (1)
77 77. Năm thứ tư (2)
78 78. Bão lòng
79 79. Sống và chết
80 80. Nhạc tàn người không tan
81 81. Đau thương là mộng
82 82. Mùa đông ở Nam Sơn
83 83. Lưu manh
84 84. Mặc sức vui vẻ
85 85. Tháng giêng hoa nở
86 86. Vẫn là của nhau
87 87. 108 hoa hồng - Hoàn chính văn
88 Ngoại truyện
Chapter

Updated 88 Episodes

1
01. Châu Kinh
2
02. Cứu mạng
3
03. Xem mắt (1)
4
04. Xem mắt (2)
5
05. Mẫu đàn ông lý tưởng
6
06. Lưu luyến
7
07. Cuộc sống đối nghịch
8
08. Giáng sinh
9
09. Gặp lại
10
10. Thiên tai
11
11. Ở cùng nhau (1)
12
12. Ở cùng nhau (2)
13
13. Ở cùng nhau (3)
14
14. Bão tan
15
15. Không ai nợ ai
16
16. Công việc mới
17
17. Chuyển lời
18
18. Chỉ cần yêu
19
19. Giao thừa (1)
20
20. Giao thừa (2)
21
21. Giao thừa (3)
22
22. Quán rượu giữa rừng
23
23. Trò chuyện
24
24. Chúc mừng năm mới
25
25. Mùng một Tết
26
26. Về nhà
27
27. Bạn đến nhà
28
28. Không đối xứng
29
29. Có thể được bao lâu?
30
30. Duy nhất
31
31. Ăn khuya
32
32. Cố gắng
33
33. Theo đuổi
34
34. Những điều nhỏ nhặt
35
35. Căn nhà gạch cũ
36
36. Em có thể thử cân nhắc tôi
37
37. Nhớ tôi rồi à?
38
38. Đỡ rượu
39
39. Đối phó
40
40. Khóa môi
41
41. Em đi theo anh
42
42. Cho nhau danh phận
43
43. Tháng ngày hạnh phúc (1)
44
44. Tháng ngày hạnh phúc (2)
45
45. Tôn trọng
46
46. Mục tiêu
47
47. Kim chủ chống lưng
48
48. Người của Lục Cận Minh
49
49. Cá cược
50
50. Ghen tuông
51
51. Thất Tịch
52
52. Tin tức
53
53. Lo lắng
54
54. Dỗ dành
55
55. Tình yêu dành cho em
56
56. Đối thủ
57
57. Bụi vào mắt
58
58. Bạch nguyệt quang và nốt chu sa
59
59. Ngài Lục
60
60. Du thuyền
61
61. Trò chơi
62
62. Bệnh
63
63. Nếu em không khóc
64
64. Giáng sinh vui vẻ, cả đời bình an
65
65. Sự mỏng manh của thời gian
66
66. Tồi tệ
67
67. Anh đừng chết
68
68. Thế giới của anh
69
69. Ranh giới
70
70. Nguyện ý chờ đợi
71
71. Năm thứ nhất
72
72. Năm thứ hai (1)
73
73. Năm thứ hai (2)
74
74. Năm thứ ba (1)
75
75. Năm thứ ba (2)
76
76. Năm thứ tư (1)
77
77. Năm thứ tư (2)
78
78. Bão lòng
79
79. Sống và chết
80
80. Nhạc tàn người không tan
81
81. Đau thương là mộng
82
82. Mùa đông ở Nam Sơn
83
83. Lưu manh
84
84. Mặc sức vui vẻ
85
85. Tháng giêng hoa nở
86
86. Vẫn là của nhau
87
87. 108 hoa hồng - Hoàn chính văn
88
Ngoại truyện

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play