04. Xem mắt

CV của Vương Tương Mộc không đến nỗi tệ, nhưng kỳ thực là không thể chen chân vào các doanh nghiệp hay tập đoàn lớn. Bác Diệp có đề xuất cho cô vài nơi, phía nhà tuyển dụng cũng rất xem trọng cô, nói họ sẽ lưu trữ hồ sơ của cô lại, chỉ cần bổ sung vài chứng chỉ truyền thông uy tín thì sẽ lập tức nhận.

Nhưng Vương Tương Mộc không có tiền, chi phí học mấy chứng chỉ đó đều rất đắt, lại còn tiêu tốn nhiều thời gian. Nợ ngân hàng của nhà cô đã không còn chỗ trống để vay thêm khoản mới từ lâu rồi.

Còn nhớ 3 năm về trước, là thời điểm bệnh của mẹ Vương nặng nhất, phải phẫu thuật, ba Vương cùng đường phải đi vay nặng lãi. Kết quả tiền gốc còn chưa trả xong, tiền lãi đã tăng theo cấp số nhân gấp mấy lần rồi, không trả nổi thì sẽ bị uy hiếp.

Ba mẹ cố ý giấu Vương Tương Mộc, cũng may có một hàng xóm gọi điện báo cho cô biết, nói cửa nhà ở Hoa Đông đã bị giang hồ tạt máu gà lênh láng.

Vương Tương Mộc xin nghỉ học 1 tháng, ngồi tàu về Hoa Đông. Cô dùng hết khoản học bổng vừa nhận và tiền tiết kiệm của mình, rồi lại cùng ba Vương đi đến từng nhà người quen để mượn tiền. Có người thành tâm thành ý cho mượn, cũng có người kiêu ngạo hất mặt lên trời ra vẻ bố thí. Với bất kỳ ai, cô cố giữ thái độ bình tĩnh và lễ độ, nghiêm túc viết giấy nợ và lăn tay, cam đoan về sau sẽ trả đủ cả gốc lẫn lời.

Dù sao, nợ ai cũng được, không nợ giang hồ là được, nó là một vũng lầy trời tru đất diệt.

Cuối cùng khoản vay nặng lãi cũng trả xong, mẹ Vương cũng dần khỏe lại sau phẫu thuật. Chỉ có điều hậu quả là dường như ở khắp Hoa Đông, chỗ nào cũng có thể là chủ nợ của nhà họ Vương.

Tính đi tính lại, bây giờ nhà cô vừa nợ tiền ngân hàng, vừa nợ tiền bà con làng xóm…

Thật sự là không có cách nào mắc nợ thêm nữa cả!

Vương Tương Mộc cân nhắc cả ngày trời, quyết định bỏ qua chuyện chất lượng công ty. lấy tiêu chí then chốt là phải trả lương thật nhiều, có thể nhận cô vào làm ngay tức khắc. Những công ty như vậy ở Châu Kinh cũng không thiếu, chỉ là những người thật sự có bằng cấp, tri thức, lòng tự trọng cao thì sẽ không đâm đầu vào.

Công ty Vương Tương Mộc xin vào làm là một văn phòng nhỏ nằm ở phía Tây của Châu Bắc, chuyên làm trung gian kết nối hai luồng cung cầu cho những sản phẩm đặc thù, không được quảng bá rộng rãi trên phương tiện truyền thông, chẳng hạn như rượu và thuốc lá.

Độ khó khăn của công việc tỷ lệ thuận với mức lương, cô được nhận tận gần 20 triệu mỗi tháng, còn chưa kể tiền hoa hồng. Nhưng cái giá là môi trường làm việc vô cùng không tốt, nếu không muốn nói là tệ hại.

Ông chủ tên là Chu Vỹ, một người đàn ông tuổi ngoài 50, đầu đã hói tới mức bóng loáng như bóng đèn, thái độ cực kỳ khinh người. Hôm đầu tiên Vương Tương Mộc chính thức nhận việc, ông ta nhìn cô bằng nửa con mắt, giọng điệu hoàn toàn mang dáng vẻ của kẻ đi ban ơn:

“Công ty nhận cô, cho cô tiền để sống, vậy thì cô phải làm việc cho ra hồn, phải tuyệt đối biết điều, đừng có chọc giận tôi!”

Đồng nghiệp của cô hết 80% là nữ, cũng không hề ổn. Mỗi ngày đi làm, họ đều diện váy ngắn ngang đùi, tô son đỏ chói, mùi nước hoa rẻ tiền nồng nặc bao phủ cả văn phòng.

Ngày đầu tiên đi làm, Vương Tương Mộc bị họ hỏi:

“Cô đã nhìn trúng ông chủ nào chưa?”

Hóa ra, mỗi người bọn họ đều nhắm đến một vị kim chủ, cũng không thể phủ nhận những người kinh doanh bia rượu, thuốc lá đều rất có tiền. Các nữ đồng nghiệp mượn công việc làm cớ, khi gặp mặt trao đổi thì tỏ ra ngoan ngoãn và quyến rũ lấy lòng, mong được họ tặng thêm chút tiền.

Nghe họ bàn bạc rôm rả, Vương Tương Mộc chỉ có thể chống tay day trán, cảm thấy chắc mình khó có thể bám trụ ở đây lâu dài.

Vừa tìm xong việc làm thì ngày xem mắt cũng vừa vặn tới.

Lý Du Xung, quản lý khách sạn bộ phận buồng phòng, là một khách sạn khá đắt đỏ ở Châu Nam.

Anh ta hẹn Vương Tương Mộc ở một nhà hàng cao cấp, có tên là Xử Thử, cách Đại học Văn Kinh 5 cây số về phía Tây.

Nơi này phân bổ thành hình dạng của một tứ hợp viện, kiến trúc theo lối cổ xưa cách đây mấy thế kỷ. Khuôn viên phía ngoài dùng để chiêu đãi thực khách thông thường. Gian giữa, gần giếng trời dùng tiếp thực khách trung lưu. Còn ở phía trong cùng, nghe bảo là bày trí sang trọng vô cùng, có cả ngọc quý, bảo vật lâu đời, là một trong những đời đắt đỏ và khó đặt chỗ nhất nước. Nhiều người nói, nguyên thủ quốc gia còn ưa chọn chỗ này để chiêu đãi khách quý trong các chuyến công du.

Lý Du Xung hẹn Vương Tương Mộc ở gian giữa, giá một bữa ăn cũng phải dao động từ 10 - 15 triệu.

Không thể phủ nhận anh ta là người có tiền, chi một bữa đã sắp bằng lương cả tháng của cô rồi.

Hôm nay cô có lịch đi gặp khách hàng ở gần khu vực này, nói chuyện xong sớm hơn dự kiến 30 phút. Trời đang đổ mưa, cô không có chỗ đi, chỉ đành đến thẳng nhà hàng sớm hơn giờ hẹn.

Lý Du Xung nói anh ta đã đặt bàn trước. Cô đến nói tên ra thì phục vụ đã nhanh chóng hỗ trợ cô đến đúng vị trí.

Chỗ ngồi được sắp xếp ngay bên dưới khoảng giếng trời vuông vức, ánh sáng dìu dịu của ngày mưa soi nghiêng qua những thanh gỗ lim đen bóng loáng, hắt bóng lên nền đá xanh. Không khí thoảng hương trầm dịu nhẹ, có tiếng róc rách của dòng nước nhân tạo chảy vòng quanh tiểu đình bên hông.

Vương Tương Mộc hết nghịch chiếc bình trà cổ men ngọc, lại xem xét chiếc đèn dầu nhỏ chụp lụa được bày biện trên bàn. Cuối cùng, cô chống cằm nhìn một chậu mai trắng được đặt phía góc phòng, lá non xanh biếc, hoa phơn phớt nở.

Vương Tương Mộc mặc một bộ váy sơ vi màu xanh nhạt, cũng chỉ là hàng tùy ý mua ngoài chợ, nhưng dáng người cô đẹp, mặc lên không để lộ ra chất liệu vải rẻ tiền. Cô và không gian sang trọng ở đây xem chừng cũng có vẻ khá dung hòa.

Lý Du Xung cũng đến đúng giờ, khi anh ta đến, Vương Tương Mộc còn không chú ý, đang cắm mặt vào điện thoại trả lời tin nhắn công việc. Tới khi nghe gọi tên mình, cô mới ngẩng đầu lên nhìn.

Anh ta mặc một bộ vest xám, tóc vuốt keo bóng ngời, mùi nước hoa cũng khá nồng, là mùi được quảng cáo là dành cho quý ông sang trọng cứ nhan nhản ở các văn phòng mà cô từng đi xin việc. Nhìn thấy Vương Tương Mộc đến sớm, Lý Du Xung hình như có chút đắc ý, tưởng là đối phương nôn nóng muốn gặp mình.

Anh ta vừa đặt mông ngồi xuống liền nói:

“Mộc Mộc, thật ngại quá, để cô đợi rồi. Công việc quản lý khách sạn vào mùa này bận đến mức tôi không còn thời gian trống.”

Vương Tương Mộc hơi sững lại khi nghe anh ta gọi mình là “Mộc Mộc”, cũng chưa có thân mà, gọi vậy ổn không nhỉ?

Cô buông điện thoại ra, lịch sự cất hẳn vào trong túi xách, nói:

“Chào anh Lý, tôi vừa đi gặp khách hàng, kết thúc sớm hơn dự định nên nhân tiện qua đây luôn. Chỗ hẹn trước của tôi cũng gần Xử Thử.”

Chứ không phải là tôi nôn gặp anh tới mức đến đây chầu chờ đâu…

Lý Du Xung khoát tay:

“Ây da, phụ nữ các cô làm mấy công việc thế này đúng là quá sức rồi, đừng nói làm việc, bươn chải ở thành phố lớn đã là không phù hợp. Cô cứ yên tâm, sau này chúng ta cưới nhau, cô chỉ cần ở nhà lo cơm nước, chăm sóc con cái, hiếu thảo với cha mẹ, việc kinh tế không cần bận tâm!”

Vương Tương Mộc mở tròn hai mắt. Không phải chứ? Đã tính chuyện lấy nhau luôn rồi hả?

Sau này, cô tiếp xúc với nhiều người, mẫu đàn ông nào cũng gặp qua, phát hiện Lý Du Xung là một trong số những mẫu người phổ biến. Họ cho rằng việc không cho phép phụ nữ làm việc, tình nguyện bảo bọc cô ấy trong nhà chính là một loại tử tế, rất ra dáng đàn ông đích thực.

Vương Tương Mộc không biết như thế có đúng hay không, cô chỉ biết nó không phù hợp với cô.

“Anh Lý, có phải có hiểu lầm gì ở đây không? Hôm nay chỉ là…”

Xem mắt thôi, cưỡi ngựa xem hoa thôi…

Nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu, Lý Du Xung đã nhìn đi chỗ khác, tìm nút gọi phục vụ. Khi phục vụ đến, anh ta tự mình cầm menu, ra vẻ rất hào phóng mà gọi liền một lúc 5 món.

Vương Tương Mộc mím môi, đều là cá, cô rất không thích ăn cá. Đây là điểm kén ăn duy nhất của cô.

Thức ăn nhanh chóng được mang lên, Lý Du Xung vừa ăn vừa thoải mái bày tỏ bản thân hiện tại có năng lực tự chủ kinh tế rất tốt, chỉ có điều cuộc sống hơi quạnh hiu. Anh ta nghe mẹ Vương nói Vương Tương Mộc vừa mới tốt nghiệp, thế thì tìm được việc làm ở Châu Kinh xem ra cũng không dễ dàng gì. Vậy thì vừa hay, nếu cưới nhau, anh ta có thể cho cô một cuộc sống tốt đẹp, không cần vất vả ra ngoài kiếm tiền.

Chung quy, cô chỉ cần ở nhà, dọn dẹp, nấu nướng, chăm con, chuyện ngoài xã hội là chuyện của trụ cột gia đình như anh ta gánh vác.

Vương Tương Mộc càng nghe càng thấy mệt, không buồn động đũa, chỉ lơ đãng hớp một ngụm nước.

Cô nói bản thân hiện tại vừa tốt nghiệp, tuy đúng là đang thay gia đình gánh vác một khoảng nợ khổng lồ, tiền đồ cũng không được xem là rộng mở, nhưng mà không khốn cùng đến nỗi tìm chồng chỉ để sung sướng tấm thân.

Cô rất khinh thường kiểu hôn nhân dựa trên kim tiền như vậy.

Hơn nữa, bây giờ cô không yêu đương, nhưng cuộc sống không hề hiu quạnh buồn chán. Cô không muốn kết hôn ngay bây giờ, cho dù hôm nay họ có thật sự cảm thấy hợp nhau, thì cũng là thử tìm hiểu, chuyện cả đời còn là thứ rất xa vời.

Vương Tương Mộc không thích làm nội trợ, càng không muốn để bản thân lệ thuộc vào đồng lương của đàn ông.

Còn nói về chuyện gác lại tham vọng, hy sinh cho gia đình, cô tất nhiên có thể làm được, thậm chí có thể làm mọi thứ, nhưng tiền đề thì đó phải là một gia đình đáng để hy sinh.

Cô đã bày tỏ rất thẳng thắn và rõ ràng, Lý Du Xung không phải kẻ không biết suy nghĩ, hiển nhiên không còn gì để nói.

Ngay từ đầu, quan điểm về cuộc sống, tình yêu và hôn nhân của họ đã rất trái ngược.

Buổi nói chuyện kết thúc sớm hơn mong đợi.

Lúc tạm biệt, hai người đều không ai nói ra câu hẹn gặp lại.

Hot

Comments

Khả Doanh

Khả Doanh

10-15 triệu nhân dân tệ à tác giả ?

2024-10-28

1

Giang Nam Ngạn

Giang Nam Ngạn

Cũng vì Tương Mộc quá thẳng thắn nha, phụ nữ không nên lệ thuộc vào đàn ông như vậy đó.

2024-02-18

1

Giang Nam Ngạn

Giang Nam Ngạn

Nợ nần ngập đầu luôn!

2024-02-18

1

Toàn bộ
Chapter
1 01. Châu Kinh
2 02. Cứu mạng
3 03. Tập đoàn SN
4 04. Xem mắt
5 05. Mẫu đàn ông lý tưởng
6 06. Lưu luyến
7 07. Đối nghịch
8 08. Giáng sinh
9 09. Gặp lại
10 10. Thiên tai
11 11. Chung phòng
12 12. Một đời rất ngắn
13 13. Bữa khuya
14 14. Tuyết tan
15 15. Không ai nợ ai
16 16. Công việc mới
17 17. Khởi đầu
18 18. Cuối đông
19 19. Giao thừa
20 20. Đã lâu không gặp
21 21. Như mộng
22 22. Quán rượu giữa đồi
23 23. Khói thuốc
24 24. Chúc mừng năm mới
25 25. Đầu xuân
26 26. Nấu ăn
27 27. Những vị khách
28 28. Rối ren
29 29. Không tương xứng
30 30. Dỗ dành
31 31. Dung hòa
32 32. Cố gắng
33 33. Theo đuổi
34 34. Căn nhà gạch đỏ
35 35. Cố nhân
36 36. Bày tỏ
37 37. Nhớ anh
38 38. Đỡ rượu
39 39. Phù hoa
40 40. Tôi yêu em
41 41. Đi theo anh
42 42. Một quãng đời
43 43. Ấm áp
44 44. Vui vẻ
45 45. Giữ gìn
46 46. Phấn đấu
47 47. Đài Thành
48 48. Người của anh
49 49. Thông suốt
50 50. Đau lòng
51 51. Thất Tịch
52 52. Tin tức
53 53. Lo lắng
54 54. Xoa dịu
55 55. Tình yêu dành cho em
56 56. Đối thủ
57 57. Bụi bay vào mắt
58 58. Bạch nguyệt quang
59 59. Lời đồn
60 60. Du thuyền
61 61. Bản lĩnh
62 62. Phát bệnh
63 63. Nếu em không khóc
64 64. Lời chúc
65 65. Thời gian mỏng manh
66 66. Tồi tệ
67 67. Anh đừng chết
68 68. Thế giới của anh
69 69. Ranh giới
70 70. Chờ đợi
71 71. Năm thứ nhất - Trở về
72 72. Năm thứ hai - Chạy trốn
73 73. Năm thứ hai - Lạc đường
74 74. Năm thứ ba - Biến động
75 75. Năm thứ ba - Thỏa nguyện
76 76. Năm thứ tư - Hôn lễ
77 77. Năm thứ tư - Tinh anh mới
78 78. Năm thứ năm - Cái chết
79 79. Năm thứ năm - Buông xuôi
80 80. Nhạc tàn người chưa tan
81 81. Cô gái của anh
82 82. Không rời xa
83 Ngoại truyện 1: Yêu thương chưa từng thay đổi
84 Ngoại truyện 2: Năm dài tháng rộng như gió thoảng mây bay
85 Ngoại truyện 3: Từ đầu đến cuối luôn là duy nhất
86 Ngoại truyện 4: Cảm giác được công khai tình yêu
87 Ngoại truyện 5: Có được là một loại diễm phúc
88 Ngoại truyện 6: Chìm đắm trong thế giới tình yêu
89 Ngoại truyện 7: 108 hoa hồng
Chapter

Updated 89 Episodes

1
01. Châu Kinh
2
02. Cứu mạng
3
03. Tập đoàn SN
4
04. Xem mắt
5
05. Mẫu đàn ông lý tưởng
6
06. Lưu luyến
7
07. Đối nghịch
8
08. Giáng sinh
9
09. Gặp lại
10
10. Thiên tai
11
11. Chung phòng
12
12. Một đời rất ngắn
13
13. Bữa khuya
14
14. Tuyết tan
15
15. Không ai nợ ai
16
16. Công việc mới
17
17. Khởi đầu
18
18. Cuối đông
19
19. Giao thừa
20
20. Đã lâu không gặp
21
21. Như mộng
22
22. Quán rượu giữa đồi
23
23. Khói thuốc
24
24. Chúc mừng năm mới
25
25. Đầu xuân
26
26. Nấu ăn
27
27. Những vị khách
28
28. Rối ren
29
29. Không tương xứng
30
30. Dỗ dành
31
31. Dung hòa
32
32. Cố gắng
33
33. Theo đuổi
34
34. Căn nhà gạch đỏ
35
35. Cố nhân
36
36. Bày tỏ
37
37. Nhớ anh
38
38. Đỡ rượu
39
39. Phù hoa
40
40. Tôi yêu em
41
41. Đi theo anh
42
42. Một quãng đời
43
43. Ấm áp
44
44. Vui vẻ
45
45. Giữ gìn
46
46. Phấn đấu
47
47. Đài Thành
48
48. Người của anh
49
49. Thông suốt
50
50. Đau lòng
51
51. Thất Tịch
52
52. Tin tức
53
53. Lo lắng
54
54. Xoa dịu
55
55. Tình yêu dành cho em
56
56. Đối thủ
57
57. Bụi bay vào mắt
58
58. Bạch nguyệt quang
59
59. Lời đồn
60
60. Du thuyền
61
61. Bản lĩnh
62
62. Phát bệnh
63
63. Nếu em không khóc
64
64. Lời chúc
65
65. Thời gian mỏng manh
66
66. Tồi tệ
67
67. Anh đừng chết
68
68. Thế giới của anh
69
69. Ranh giới
70
70. Chờ đợi
71
71. Năm thứ nhất - Trở về
72
72. Năm thứ hai - Chạy trốn
73
73. Năm thứ hai - Lạc đường
74
74. Năm thứ ba - Biến động
75
75. Năm thứ ba - Thỏa nguyện
76
76. Năm thứ tư - Hôn lễ
77
77. Năm thứ tư - Tinh anh mới
78
78. Năm thứ năm - Cái chết
79
79. Năm thứ năm - Buông xuôi
80
80. Nhạc tàn người chưa tan
81
81. Cô gái của anh
82
82. Không rời xa
83
Ngoại truyện 1: Yêu thương chưa từng thay đổi
84
Ngoại truyện 2: Năm dài tháng rộng như gió thoảng mây bay
85
Ngoại truyện 3: Từ đầu đến cuối luôn là duy nhất
86
Ngoại truyện 4: Cảm giác được công khai tình yêu
87
Ngoại truyện 5: Có được là một loại diễm phúc
88
Ngoại truyện 6: Chìm đắm trong thế giới tình yêu
89
Ngoại truyện 7: 108 hoa hồng

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play